Tô Vũ lại ngẩng đầu nhìn lên trời, Liệp Thiên bảng vẫn còn đang phục hỏi, rất lâu sau hắn mới lên tiếng: "Đây không phải đại đạo hoàn chỉnh, hoặc nên nói đây chỉ là hình thức ban đầu, ngày xưa có người có thể mở nó ra thế nhưng chưa hoàn thành, trong bốn đạo Bút Mặc Chỉ Nghiên thì chỉ có đạo này là chưa hoàn chỉnh!"
Thanh âm của Lam Thiên hợp lại, ngàn vạn Lam Thiên đồng thời mở miệng: "Đúng vậy, không hoàn chỉnh! Ta cảm nhận được! Đây là của ta!"
Tô Vũ bật cười.
Đã bao lâu rồi nhĩ?
Bấy lâu nay chỉ có ta đoạt của người khác, hiện tại thì được lắm, cái tên Lam Thiên này quá phách lối, y không chỉ muốn cướp quyền đặt tên của mình mà trong chớp mắt Liệp Thiên bảng cũng thành của y luôn rồi.
Lam Thiên cười rộ lên: "Vũ Hoàng, đạo này là của ta! Ta cảm nhận được! Trước đó ta chưa từng cảm nhận được, chưa từng có dục vọng mở đạo, hôm nay ta lại rất muốn mở đạo!"
Y nhấn mạnh: "Đại đạo này rất thú vị, đặc biệt thú vị! So với các đại đạo khác nhất định là hoàn toàn khác biệt! Nhất định là như thế, đúng không?"
Tô Vũ nhìn Lam Thiên, cẩn thận nhìn, nghiêm túc mà nhìn.
Hồi lâu sau hắn mới gật đầu: "Rất đặc thù! Nếu ngươi đặt tên là Thương Sinh đạo thì có lẽ đạo này cần cảm ngộ vạn đạo, lấy ra lực lượng vạn đạo, tập hợp lại để đúc một đạo!"
Tô Vũ nói xong chợt nghĩ đến chính mình, bỗng nhiên hắn bật cười.
Cái này... Thật sự có chút tương đồng với hắn!
Chính hắn cũng đi theo con đường mà hắn vừa mô tả, hợp vạn đạo làm một, sao đó mới mở thiên địa!
Chẳng lẽ Lam Thiên cũng là như thế?
"Không.. "
Lam Thiên nguây nguậy lắc đầu, y không nhìn thấy thế nhưng y có cảm ngộ đối với đại đạo trước mặt, y cũng không phải kẻ gia tăng phân thân lung tung!
"Ngươi sai rồi!"
Tô Vũ rất muốn đánh y một trận!
Đây không phải lần đầu tiên ngươi nói như thế, ngươi còn dám nói nữa thì chắc chắn ta sẽ trở mặt.
Ta nhìn đạo mà còn không rõ ràng bằng ngươi sao?
Lam Thiên giải thích: "Ta cảm nhận được không cần đi cảm ngộ vạn đạo gì cả, vạn đạo hợp dòng, tất cả đạo đều bắt nguồn từ đầu nguồn, ta đi cảm ngộ đạo ở đầu nguồn là được, đúng, chính là đầu nguồn!"
Dứt lời, y bỗng nhiên vươn tay chộp về phía Tô Vũ, bắt lại Liệp Thiên bảng còn đang dung hợp.
Tô Vũ khẽ nhíu mày.
Lam Thiên có hơi điên cuồng: "Đưa ta, đưa cho ta đi! Ta biết rồi, ta muốn đi mở đạo, đưa ta!"
Vạn Thiên Thánh chợt hiển hiện, ông cả giận quát: "Càn quấy!"
Thế mà dám trực tiếp nhào lên đoạt đồ của Tô Vũ. Lam Thiên điên rồi à?
Nào ngờ Lam Thiên vẫn gấp gáp đoạt lấy: "Không, ta thật sự rất cần, cực kỳ cần vật này! Đây là bán thành phẩm, không phải hoàn chỉnh, Vũ Hoàng không cần nó đâu, Vũ Hoàng mà cầm thứ này đi mở đạo thì có thể sẽ chết đó!"
Bán thành phẩm!
Lòng Tô Vũ khẽ động.
Lam Thiên càng thêm sốt ruột: "Ta rất cần nó, thực sự cần, ta cảm thấy nếu ta không thành đạo thì hôm nay chính là ngày ta bỏ mình!"
Tô Vũ ngưng trọng hỏi: "Ngươi muốn mở đạo ngay bây giờ?"
"Phải, ta muốn mở đạo!"
Tô Vũ nhìn về phía Vạn Thiên Thánh: "Cho y đi!"
Chỉ trong nháy mắt, vô số Lam Thiên phát ra đủ loại tiếng cười khác biệt: "Cho nên, ngươi là Hoàng, Thiên Thánh chỉ có thể là vương! Hắc hắc, ha ha, hi hi.. "
Y vội vã tóm lấy Liệp Thiên bảng, ở trong mắt Tô Vũ, Lam Thiên giống hệt như tên điên, rất nhanh y đã lao vút lên trời, trực tiếp xé rách thời không trường hà!
Không chỉ vậy, lúc này ở khắp chư thiên vạn giới, cơ hồ đều có một Lam Thiên bay ra:
nam, nữ, yêu quái, côn trùng, đóa hoa, thậm chí là một ngọn núi... Tức khắc thu hút ánh nhìn của mọi người.
Mấy giới bị phong ấn thậm chí đều có chút ý chí lực hiển hiện tại tầng ngoài giới vực.
Nhân tộc đang làm cái gì?
Hàng loạt Lam Thiên bỗng nhiên đồng thời bay về hướng thời không trường hà.
Tô Vũ và Vạn Thiên Thánh liếc nhìn nhau, vội vàng đuổi kịp.
Giữa thời không trường hà rộng lớn, Lam Thiên đứng im không nhúc nhích!
Tay y cầm Liệp Thiên bảng, tựa hỏ đang cảm nhận lực lượng trường hà cuồn cuộn. Hỏi lâu sau, Lam Thiên chợt bật cười the thé làm cho người ta rùng mình: "Thú vị, quá thú vị! Thì ra là thế, thì ra là thế!"
"Ha ha ha!"
Y cười điên cuồng, bỗng nhiên, y đi về phía trước một bước.
Ẩm!
Thân thể Lam Thiên nổ tung!
Chết!
Đúng vậy, Lam Thiên đã chết rồi.
Sắc mặt Tô Vũ biến hóa, Vạn Thiên Thánh cũng thế.
Hai người đều kinh hoảng biến sắc, vừa muốn ra tay thì bỗng nhiên lại xuất hiện một Lam Thiên đi ra từ trong Vạn Pháp Đồ Lục.
Lam Thiên này lại phá lên cười lớn: "Thú vị, thật sự thú vị! Triều văn đạo, tịch tử khả hĩ!
Có khi hôm nay ta sẽ thật sự ngã xuống, chưa hẳn có thể mở ra đại đạo thuộc về mình.
Thiên Thánh, Tô Vũ, các ngươi nhìn xem! Nhìn ta mở đạo, mở ra chư thiên chỉ đạo! Mở ra Thương Sinh đạo!"
(Triều văn đạo, tịch tử khả hĩ: Sáng nghe đạo, chiều chết cũng không hối tiếc)
Oanh!
Thân ảnh nọ chỉ đi về phía trước được có một bước thì lại lần nữa nổ tung.
Mà lúc này, vô số Lam Thiên từ khắp mọi nơi cấp tốc dung nhập vào Liệp Thiên bảng.
Rất nhanh, lại một Lam Thiên xuất hiện, đó là một vị lão giả có dáng vẻ tang thương, y cầm Liệp Thiên bảng trong tay rồi cảm khái: "Đây chỉ là bán thành phẩm, Văn vương cũng không mở đạo mà chỉ là cho ta một ý nghĩ cùng với hình thức ban đầu!"
"Xem ra Văn vương cũng không thể mở được, ta chỉ có thể dựa vào chính mình, vị kia không có thiên phú phương diện này, y không thể làm được!"
Lam Thiên chê bai Văn vương thẳng mặt. Kê văn nhân thì thường hay khinh nhau!
Tô Vũ cũng từng nói lời tương tự, kể cả Vạn Thiên Thánh cũng không ngoại lệ. Bây giờ người tiếp theo chính là Lam Thiên.
Hết cách rồi, từ thuở khai thiên tích địa đến nay, Văn vương chính là người đọc sách điển hình trong mắt mọi người.
Văn Minh sư đỉnh phong!
Yêu nghiệt thì dĩ nhiên phải so cùng với Văn vương!
Lúc bấy giò, Lam Thiên tóc trắng bất chợt nổ tung, huyết nhục văng tung tóe, thi thể rơi xuống thời không trường hà, thật sự đã chết rồi!
Phân thân ngã xuống!
Tô Vũ và Vạn Thiên Thánh đi theo, vẻ mặt cả hai cực kỳ ngưng trọng nhưng không ngăn cản cũng không nói chuyện.
Mà từ trong Liệp Thiên bảng lại lần nữa đi ra một Lam Thiên khác, y cảm Liệp Thiên bảng trong tay, tiếp tục tiến lên, một bước đi ra thì thân thể liền nhiều thêm một phần rạn nứt. Lam Thiên ai oán nói: "Thật là thống khổ! Đạo này không dễ đi, không dễ mỡ, nhất định phải là máu chảy thành sông!"
"Thương sinh khổ, ta cũng khổ, che chở thương sinh, mở Thương sinh đạo!"
Dứt lời, ầm, y lại tiếp tục nổ tung.
Thi thể rơi xuống!
Tô Vũ mơ hỏ đã nhìn ra chút gì đó, trong lòng hắn thoáng run sợ.
Vạn Thiên Thánh không nói hai lời, trực tiếp cưỡng ép thần văn dung nhập vào Thiên Môn của Tô Vũ... Làm hại Tô Vũ quay người nhìn ông hằm hằm!
Mọe nó, ngài làm gì vậy?
Những người này đều không có quy củ!
Vạn Thiên Thánh dùng thần văn mạnh mẽ dung nhập vào Thiên Môn, hành vi này khiến Tô Vũ có loại cảm giác bị xâm phạm, quá ghê tởm!
Rất nhanh, Vạn Thiên Thánh đã phục chế một cái Tiểu Thiên Môn cho mình, xong xuôi liền rút thần văn ra khỏi Thiên Môn của Tô Vũ. Ông mặc kệ Tô Vũ mà nhìn về phía Lam Thiên, nhìn về phía Liệp Thiên bảng, sau đó lên tiếng: "Điên rồi! Cái tên này điên rồi!"