Vạn Thiên Thánh sợ hãi quát: "Lam Thiên, ngươi đừng làm loạn! Ngươi điên rồi! Ngươi có biết ngươi đang làm cái gì không?"
"Ta biết!"
Một Lam Thiên phiên bản nữ nhân xinh đẹp xuất hiện, tươi cười quyến rũ nói: "Thiên Thánh, ta đương nhiên biết! Nhưng ta vốn là kẻ điên mà! Ta đã nói rồi, triều văn đạo, tịch tử khả hĩ! Các ngươi không dám nhưng ta dám, không phải là ta vừa chết sao?"
Oanh!
Thân thể nữ tử xinh đẹp nổ tung!
Thi thể rơi xuống tiến nhập thời không trường hà, biến dòng nước nơi đây hóa thành sắc đồ rợn người. Sau một khắc, Lam Thiên lại hiển hiện, cầm Liệp Thiên bảng tiếp tục tiến lên, âm thanh thống khổ: "Ta sợ quá, Thiên Thánh, an ủi ta chút đi"
Vạn Thiên Thánh nhíu mày.
Lam Thiên mới xuất hiện này là một thiếu nữ e lệ, run run rẩy rẩy cất từng bước một, "Thật sự sợ lắm! Bất quá, đạo ngay dưới chân, Thiên Thánh, ta không muốn từ bỏ!"
Sắc mặt Vạn Thiên Thánh càng thêm nặng nề.
Oanh!
Lại một Lam Thiên nổ tung tóe, máu thịt trải đường.
Về mặt Tô Vũ hết sức trầm trọng, cúi đầu nhìn lại, hắn đã hiểu! Thật sự đã hiểu!
Lúc này, dưới chân có một con đường máu xuất hiện dọc theo chủ đạo, dù cho số máu ấy bị trường hà không ngừng trùng kích, nhưng Tô Vũ phát hiện con đường máu đã dần dân vững chắc, thậm chí còn đang cố sức chống đỡ!
Thoạt nhìn tựa như trong nước sông nhiều thêm một dòng tơ máu!
Cảm trong tay Liệp Thiên bảng, vô số Lam Thiên dồn sức tiến về phía trước, y đang mượn dùng Liệp Thiên bảng để che lấp lực lượng thiên cơ, tránh cho thời không trường hà bạo động!
Tô Vũ thở dài, thời đại này đúng là người sau lại tàn nhãn hơn người trước.
Vạn Thiên Thánh mở Nhân đạo, Tô Vũ cảm thấy ông đã đủ hung ác, thế nhưng dù ông mở đạo thất bại thì vẫn có thể tiếp tục sống, còn tên điên Lam Thiên này... Y quả thật muốn đẩy chính mình đến tuyệt lộ!
Tô Vũ nhịn không được cất tiếng: "Quá khó khăn! Khó như lên trời! Ngươi có biết trường hà này dài bao nhiêu không? Rốt cuộc là kéo đến phần cuối mới tính mở đạo thành công hay là lan tràn một khoảng thì đã coi như thành công? Ngươi sẽ chết đấy!
Ngươi vốn là kề khó giết nhất vạn giới, nhưng bây giờ ngươi lại đang tự giết chết chính mình!"
Lại một Lam Thiên hiện ra, cười hì hì nói: "Tô Vũ tiểu đệ đệ, ngươi không hiểu đâu, đây gọi là truy cầu chân ngã! Tâm của ta quá bác ái, ta yêu thương sinh, thương sinh yêu ta...
Tô Vũ bất đắc di.
Ẩm!
Một lần nữa nổ tung, tơ máu lan tràn thêm một khoảng.
Lam Thiên tiếp tục tiến lên, từng Lam Thiên không ngừng xuất hiện, cầm trong tay Liệp Thiên bảng, tránh đi trường hà trùng kích, bước dần về nơi xa.
Tô Vũ đi theo, Vạn Thiên Thánh cũng theo sát.
Theo một hỏi, Vạn Thiên Thánh chợt quát: "Ta tới giúp ngươi, ta sẽ mở đường, ngươi ráng đẩy nhanh tốc độ đi. Tốc độ như bây giờ thì dù ngươi có ngàn tỉ phân thân thì cũng sẽ bị chôn vùi hết thảy!"
Dứt lời, trong nháy mắt ông đã bay đến phía trước Lam Thiên.
Thân thể ông vượt qua trường hà, từng đầu sóng đều bị ông trấn áp đè xuống!
Lam Thiên bám theo phía sau, hào hứng khen ngợi: "Thiên Thánh vẫn luôn đáng yêu, đa tạ, vậy ta tiếp tục đây!"
Thoáng cái tốc độ đã nhanh hơn rất nhiều.
Trước đó một phân thân đi chừng ba bước thì sẽ nổ tung, hiện tại đi năm bước, bảy bước, có khi đến mười bước thì mới võ tan tành.
Tô Vũ hít sâu một hơi, trong tay hắn xuất hiện một hòn đá nhỏ.
Đây chính là bảo vật trấn áp!
Đương nhiên trước đó Tô Vũ đã dùng không ít lần, cảm giác nó đã tiêu hao rất nhiều.
Sau một khắc, Tô Vũ vươn tay khẽ vẫy, một đại ấn xuất hiện, đó là Nhân Chủ ấn của hắn, Tô Vũ cất lời: "Vạn phủ trưởng, nơi này tiêu hao quá lớn, ngài dùng Nhân Chủ ấn của ta để trấn áp đi!"
Vạn Thiên Thánh tiếp nhận đại ấn mà Tô Vũ quăng ra, khí tức bùng nổ cấp tốc đè ép những con sóng lớn ngày càng mãnh liệt!
Dù có Liệp Thiên bảng ở đây thì lúc này, thời không trường hà tựa hồ cũng cảm nhận được cái gì đó.
Không ngừng có sóng lớn kéo tới mong muốn phá hủy Lam Thiên.
Phía trước, Vạn Thiên Thánh gian nan che gió che mưa cho y, vững vàng trấn áp từng cơn sóng dữ dội.
Một bước lại một bước, từng phân thân của Lam Thiên vẫn không ngừng nổ tung rồi lại hiện lên rồi lại nổ tung...
Mà lúc này ở vạn giới.
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên trời, bởi vì hư không ở khu vực phía đông đang xuất hiện một đầu tơ máu rất nổi bật.
Bọn họ không nhìn thấy thời không trường hà nhưng đều có thể thấy một đầu tơ máu bắt đầu từ Nhân cảnh lan tràn từng bước một ra ngoài, không ngừng mà lan tràn, mỗi một lần lan ra đều đưa tới một chút rung chuyển.
Tốc độ lan ra rất chậm, nhưng lại cứ kéo dài mãi chưa dừng.
Đợi đến khi tơ máu lan tràn đến Chư Thiên chiến trường thì vạn tộc đều cảm nhận được một loại khủng hoảng khó có thể hình dung.
Đông Liệt cốc.
Ánh mắt Đại Chu vương biến ảo, đệt!
Thời đại này xuất hiện một Tô Vũ không đủ, còn cả Vạn Thiên Thánh, giờ lại thêm Lam Thiên, đây là dấu hiệu đúng không?
Như thời đại của Nhân Hoàng, một Nhân Hoàng không đủ nên sau đó lại có thêm hàng loạt cường giả xuất hiện.
Văn vương, Võ vương, Ngục vương, Minh vương...
"Thời đại mới sắp chính thức mổ ra!"
Một tiếng nỉ non cất lên, thời đại mới sắp phá bỏ vỏ kén rồi.
Tân Vũ nguyên niên!
Bất quá... con đường huyết sắc kia có điểm không may!
Lam Thiên đang mở đạo sao?
Cảm giác đại đạo này từa tựa huyết sắc, tràn đầy mối nguy, tràn đây xơ xác tiêu điều, Lam Thiên có thể thành công không?
Trước đó bọn họ còn đang thương thảo có nên đưa Liệp Thiên bảng cho Lam Thiên hay không, vậy mà trong chớp mắt Lam Thiên đã tự mình đi cướp rôi.
Tô Vũ nghĩ như thế nào?
Lúc bấy giờ, Đại Chu vương chợt nghĩ đến một người, Nhân Hoàng!
Ai cũng nói Tô Vũ giống Văn vương.... Cái rắm ấy, đối với y thì hắn càng giống Nhân Hoàng hơn!
Nhân Hoàng cũng là kiểu người như này.
Thời đại kia, Văn vương Võ vương tung hoành chư thiên, vạn tộc chỉ biết treo tứ cực Nhân vương trên miệng, rất ít ai nhắc tới Nhân Hoàng bởi vì Nhân Hoàng rất mờ nhạt, thế nhưng điệu thấp không có nghĩa là yếu, không có nghĩa là kém.
Nhân Hoàng không có chút bản lĩnh thì còn gọi là Nhân Hoàng sao?
Nhân Hoàng chỉ dùng người mình biết, tứ vương Văn Võ Minh Ngục, ai đám không phục?
Nhân Hoàng mới là then chốt cho Nhân tộc đóng đô chư thiên, Nhân Hoàng mới là then chốt cho việc Nhân tộc kéo dài mười vạn năm bất diệt.
Nhiều đời truyền thừa đến bây giờ, không thấy được bao nhiêu hậu chiêu của tứ cực Nhân vương, chỉ có Nhân Hoàng mới có chuẩn bị xuyên qua cổ kim!
Bây giờ, Tô Vũ cũng thế.
Hắn đã giúp đỡ Vạn Thiên Thánh, hiện tại hắn lại đang thành toàn cho Lam Thiên, trước lúc này, hắn còn giúp Đại Tần vương cùng Đại Hạ vương, hắn thoải mái từ bỏ Nghiên đạo.
Còn nữa, nếu y không lầm thì Mặc đạo đang ở trên tay Lưu Hồng.
Thế nhưng với tính cách của Tô Vũ thì chắc chắn hắn sẽ không thèm quản. Lần trước tại Tử Linh giới vực, y có cảm giác Lưu Hồng đã chứng đạo, Tô Vũ mà thật sự muốn cướp lại Mặc đạo từ tay Lưu Hồng là chuyện quá đơn giản!
Toàn bộ Tử Linh giới vực hiện giờ là của hắn, Lưu Hồng có thể chạy đi chỗ nào?
Tô Vũ nói lòng dạ hắn rất hẹp hòi, nhưng theo Đại Chu vương thấy thì Tô Vũ lại rất mâu thuẫn, ít nhất ở những thời khắc như vậy, Tô Vũ cực kỳ có mị lực, lòng vì đại cục của hắn vượt quá tưởng tượng!
Đại Chu vương thấy Bút đạo không mạnh bằng đạo của Lam Thiên. Mặc đạo cũng rất đặc biệt.
Thậm chí nếu Tô Vũ không nhường ra Hoang Thiên thú đạo, hậu kỳ hắn cũng có thể tu, cường hóa thân thể, chém giết chư thiên!
"Lòng dạ... Đại cục.. "
Đại Chu vương nhìn lên bầu trời, tự lẩm bẩm, có lẽ đây là nguyên nhân vì sao Tô Vũ có khả năng hấp dẫn vô số người tới nghe hắn hiệu lệnh.
Lúc này, ở nơi xa, từng tôn cường giả Nhân tộc đều hiển hiện.
Đại Tần vương, Đại Hạ vương, Đại Minh vương...
Những người này đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên trên cao, sắc mặt hết sức ngưng trọng.
Dù bọn họ không biết xảy ra chuyện gì, bất quá huyết sắc kia cực kỳ lóa mắt, huyết sắc lan tràn làm cho người ta khủng hoảng, cũng làm cho người ta nhìn mà hồi hộp.