Tiên tộc.
Thiên Cổ ngồi trong đại điện nhìn ra xa, lúc này, dù lão đang ở trong Tiên giới, không cân ra ngoài thì cũng có thể thấy được một vệt huyết sắc mơ hỏ, phía trên cao có một con đường tơ máu đang lan ra ở trên trời.
Thiên Cổ siết chặt nắm tay, đáy lòng kích động.
"Rốt cuộc Tô Vũ lại đang làm cái gì?"
Ý nghĩ đầu tiên của lão chính Tô Vũ, trừ hắn ra thì còn có thể là aï?
Đám cường giả ngôi bên dưới đều thấy bất an, hoảng hốt, Phù vương thấp giọng hỏi:
"Đại nhân, huyết sắc kia là cái gì?"
Hắn nhìn không hiểu.
Thế mà lại có thể lan tràn đến Tiên giới, điều này thật khó tin!
Thiên Cổ ngẩng đầu, lão cũng đang nhìn, yên lặng quan sát rất lâu mới đáp: "Tuyến đường huyết sắc... Có lẽ... đó là đạo?"
"Đạo?"
Mọi người nghi hoặc, đạo gì cơ?
Thiên Cổ lẩm bẩn: "Nhân tộc... có người đang mở đạo sao? Hay là như thế nào?"
Thì thào một hỏi, lão than nhẹ một tiếng: "Không cần phải để ý, hiện tại Nhân tộc đã đi đến đỉnh phong, yêu nghiệt tầng tầng lớp lớp! Cứ cẩn thận chút đi, thượng giới còn chưa mổ ra thì Nhân tộc sẽ là vô địch! Tô Vũ nói là năm năm... "
Thiên Cổ lắc đầu: "Có lẽ là ba năm, có lẽ chỉ hai năm, có khi lại càng sớm hơn! Hắn sẽ khởi xướng tấn công chúng ta! Hắn đang tích góp lực lượng, hắn đang chờ đợi chiến tranh với thượng giới bùng nổ! Suốt mười triều tịch, Tô Vũ là người có bóng dáng của Nhân Hoàng nhất!"
Đây coi như là lời khen ngợi cao nhất.
Thượng cổ Nhân Hoàng!
Vị bá chủ đầu tiên thống nhất chư thiên vạn tộc, 20 vạn năm qua cũng là vị duy nhất có thể làm được.
Đám Phù vương nghe vậy thì không khỏi biến sắc.
Rất lâu sau, Thiên Cổ bỗng nói: "Hợp Đạo đi! Ngọc vương, Hàm Hương, các ngươi đều Hợp Đạo đi!"
Phía dưới, một đám người chấn động.
Thiên Cổ giống như cười mà không phải cười, như khóc mà không phải khóc: "Đều Hợp Đạo cả đi! Không cần chịu đựng, không cần lo lắng ta sẽ như thế nào! Ta có thể sống đến lúc thượng giới mở ra hay không cũng khó nói! Tiên Hoàng đại đạo... dù sao cũng không phải đạo của ta! Ha ha ha, Nhân tộc yêu nghiệt đang mở đạo, mà ta lại đang thủ đạo!"
Lão cười tự giễu: "Ta quá lạc hậu! Già rồi nên cũng mất đi tinh thần năm xưa. Khi còn trẻ ta đã từng quét ngang chư thiên cùng thế hệ! Vào những năm cuối thượng cổ, ta từng thua học trò của Văn vương, thắng hiểm hậu duệ của Võ vương, cường thế đánh gục con trai của Minh vương, đánh bại truyền thừa của Ngục vương, phá trận của hậu duệ Ma Hoàng, đấu với con trai của Thần Hoàng.. "
m thanh của Thiên Cổ đắng chát: "Thời đại kia thuộc về ta! Đáng tiếc... Thời đại kia cũng không thuộc về ta, đã bị chính ta làm mất đi!"
Lão tự giễu không thôi: "Ta xem như là bị Tiên Hoàng lừa, đại đạo của lão gia hỏa ấy chưa chắc đã mạnh cỡ nào, chưa hẳn là y đã chết đâu!"
Tóc Thiên Cổ trắng xoá, lòng lão xót xa thổn thức.
Thiên Cổ là yêu nghiệt!
Tuyệt thế yêu nghiệt!
Lão là sự tồn tại mà khi lão còn rất trẻ, vào thời kỳ thượng cổ, Bánh Nhân Đậu đã chạy đến hỏi Mệnh Hoàng rằng mình có thể ăn được Thiên Cổ hay không, Mệnh Hoàng thượng cổ đã nói là có khả năng!
Vạn giới nhiều đồ ăn ngon như vậy, cũng nhiều người như vậy, Bánh Nhân Đậu không hỏi người nào mà chỉ chạy đi hỏi về Thiên Cổ, kỳ thật điều này đã đại biểu cho rất nhiều thứ.
Thiên Cổ hao phí thời gian vô số năm, một lòng treo mình trên đại đạo của Tiên Hoàng, bây giờ lại rơi vào kết cục phong giới tự bế.
Lão phải trơ mắt nhìn Nhân tộc quật khởi từng bước.
Triều tịch thứ mười, Nhân tộc đang bùng nổ.
Thiên Cổ thở dài hơi: "Đi Hợp Đạo đi, không cần ẩn giấu gì cũng không cần ẩn nhẫn nữa! Mau tranh thủ thêm chút thời gian cho Tiên tộc, bằng không, thượng giới còn chưa mở ra thì có khi Tiên tộc đã bị diệt rồi cũng nên!"
Lão khẽ cười, rất nhanh, nụ cười trở nên thăm thẳm: "Có lẽ phải nhờ các ngươi mới có thể khiến cho Tiên giới một mực tồn lưu! Nếu đại chiến thật sự bùng nổ, Tiên tộc không dịch nổi Nhân tộc thì cũng không cần thiết phải đối địch với bọn họ, thí dụ như, có thể diệt hai tộc Thần Ma trước! Hai tộc ấy vừa diệt, cổng thượng giới nhất định sẽ mở!"
Tim mọi người đập thình thịch, yên lặng lắng nghe.
Thiên Cổ lại nói: "Tộc ta chỉ sợ không thể địch nổi Nhân tộc! Trước hết hãy ráng chờ cổng thượng giới ra! Tử Linh giới vực một mực không có động tĩnh, có lẽ cũng đã xảy ra chuyện rồi, đừng vọng tưởng có thể đợi được tới thời điểm năm năm sau, không thể nào đâu, khi đó tộc ta đã xong đời rồi!"
Thiên Cổ không nói gì nữa, chậm rãi tan biến trong đại điện, mang theo một chút thổn thức: "Con đường tu luyện cần phải tiến vào dòng nước xiết, Tiên Hoàng làm hại ta, ta cũng hại mọi người. Người dung đạo chỉ lo gìn giữ cái đã có thì cũng định trước vô duyên với vạn giới này!"
Đợi tới khi lão hoàn toàn biến mất, không ít người liền dồn dập nhìn về phía Phù vương, Phù vương cau mày ngẫm nghĩ, nửa ngày sau mới nói: "Bất kể như thế nào, có thể Hợp Đạo thì cứ Hợp Đạo đi, dù cuối cùng chúng ta đều phải chết thì lấy tư cách Hợp Đạo chết trận vẫn hơn là Vĩnh Hằng chết trận!"
Lời này vừa nói ra, phía dưới, mọi người hai mặt nhìn nhau, rất lâu sau, Hàm Hương mới hạ quyết tâm: "Vậy thì mau bế quan thôi!"
Tức khắc, một đám lão nhân đồng loạt tan biến.
Họ phải nghĩ biện pháp Hợp Đạo!
Thiên Cổ đã bỏ đi hạn chế, không quan tâm tới họ nữa.
Phù vương nói rất đúng, nếu hậu kỳ Thiên Cổ thật sự nhằm vào bọn họ, cùng lắm thì chết, thế cục hiện tại đã đủ tôi tệ lắm rồi, một khi bị Nhân tộc đánh tới có lẽ cũng phải chết cả thôi!
Vậy thì cứ liều một lần đi!
Thần giới.
Thần Hoàng đại điện.
Tịch Vô còn đang tu luyện, đột nhiên ông ta mở mắt ra, rất nhanh, trước mặt hiển hiện một hư ảnh già nua.
"Tiên Hoàng phi.. "
Thanh âm của bà lão chậm rãi vang lên: "Chọn lựa một ít thiên tài đưa tới đây, ta muốn thừa dịp mình còn sống truyền cho chúng chút lực lượng đại đạo, để chúng mau chóng Hợp Đạo."
"Tiên Hoàng phi, chuyện này.. "
"Khụ khụ khụ!"
Bà lão ho khan: "Ta không trụ thêm được bao lâu nữa, chỉ sợ không đợi được Ngô Hoàng trở về. Tịch Vô, ngươi rất có thiên phú, ta sẽ truyền đại bộ phận lực lượng đại đạo cho ngươi, ngươi tốt nhất có thể cảm ngộ, bước vào Chuẩn vương cảnh thì mới có cơ hội! Nếu ta chết thì hãy giữ hài cốt của ta lại... Ta muốn... chờ ông ấy trở về... Dù cho... chỉ được nhìn một cái.. "
Mang theo một chút phiền muộn, một chút không nỡ, bà lão cười khổ: "Nhân tộc lại quật khởi! Huyết sắc trên chư thiên không phải dấu hiệu tốt, đứa nhỏ ngốc, khôi phục thương thế cho tốt đi, mấy ngày nữa ta sẽ giảng đạo cho ngươi, nhớ phải sống sót...
Thời đại này cuối cùng cũng không thuộc về chúng ta!"
"Tiên Hoàng phi!"
Tịch Vô đứng lên, nhưng bà lão đã xua tay rồi biến mất.
Sắc mặt Tịch Vô biến đổi bất định, cảm thấy bi thương vô hạn.
Tiên Hoàng phi sẽ chết sao?
Tộc ta không chịu được nữa sao?
Nhân tộc rốt cuộc đã tích lũy bao nhiêu thực lực?
"Vì sao?"
Tịch Vô thì thào một tiếng, thế cục đang tốt đẹp trong nháy mắt lại bị chôn vùi!
Triều tịch thứ chín, dù Bách Chiến vương cường hãn khôn cùng thì Tiên Hoàng phi cũng chưa từng quản, chưa từng ra tay, thậm chí chưa từng hỏi đến.
Trong khi lần này một Nhân tộc yếu đuối lại ép cho Tiên Hoàng phi phải lựa chọn từ bỏ, từ bỏ tính mạng, từ bỏ hy vọng chờ đợi Tiên Hoàng trở về.
"Tịch Vô... tuân lệnh!"
Tịch Vô lẳng lặng ngồi xếp bằng, tâm vô tạp niệm, bỏ xuống hết thảy.
Ta muốn ngộ đạo!
Vì sao Tiên Hoàng còn chưa trở về?
Tiên Hoàng phi không chờ được gặp ngài lần cuối mất...