Ma giới.
"Phụ thân... "
Ma Dược sốt ruột gọi Ma Kích, Ma Kích lại đang im lặng quan sát bầu trời, kinh ngạc thất thần, hôi lâu sau lão mới nhìn về phía Ma Dược, mỉm cười nói: "Thiên phú của ngươi không tôi, đáng tiếc ngươi lại sinh ra quá muộn, hơn nữa còn tu Tam thân pháp để Hợp Đạo! Triều tịch thứ chín, chúng ta đại thắng, ta nghĩ Nhân tộc xem như tận diệt, nào ngờ sự thật chứng minh ta nghĩ nhiều rồi"
Ông giơ tay sờ lên đầu kẻ đối diện: "Ngươi không được, thiên phú vẫn hơi kém một chút! Đi tìm Ma Đa Na đến đây, ta sẽ giảng giải đạo của Ma tộc cho gã. Nói cho gã biết, cuối cùng thì chủng tộc vẫn sẽ đặt trên hết thảy!"
"Mặt khác, chuyện không thành thì ngươi hãy trốn vào Tử Linh giới vực, cẩn thận một chút là được! Năm xưa ta từng xông xáo ở đó, tại Quy Khư Chi Địa đã làm quen với vài vị cường giả bị phong ấn, ngươi cứ bảo ngươi là con của ta! Nơi đó có một vị Địa Chỉ La là tiền bối tộc ta, bản tâm quy tụ, tuy là Tử Linh nhưng cũng có thể chăm sóc ngươi.. "
"Phụ thân!"
Lòng Ma Dược nặng nề: "Là bởi vì con đường huyết sắc kia sao?"
"Không!"
Ma Kích lắc đầu: "Đây chỉ là một trong số lý do, chưa hẳn đại biểu cái gì, thế nhưng dị tượng hiện ra nhiều lần! Những thứ này trước kia chưa từng có, đó đều là một dấu hiệu, năm xưa trước khi Nhân tộc nhất thống chư thiên cũng từng có dị tượng xuất hiện như vậy!"
Ma Kích nói: "Lưu lại một đường lui cũng tốt mà. Vả lại Thiên Cổ hay Tịch Vô đều là lão hồ ly, Thần tộc còn có vị cổ lão kia, đó là lão bối đã trải qua thời kì thượng cổ nhất thống chư thiên!"
"Có lẽ họ cũng cảm nhận được mối nguy! Một khi Tô Vũ chinh phạt chư thiên trước khi thượng giới mổ ra thì hẳn là tộc ta sẽ gặp nguy hiểm nhất!"
Ma Kích ngưng trọng một chút: "Thiên Cổ và vị Tiên Hoàng phi kia đều ở đây, nội tình hai tộc kia nhiều hơn tộc ta! Một khi chuyện bất thành, dám chừng bọn gia hỏa đó sẽ dùng Ma tộc làm cái giá để cưỡng ép mở ra cổng thượng giới! Năm xưa, ngươi và Huyết Hỏa tranh đoạt vị trí Ma Hoàng, ta chọn ngươi không đơn giản bởi vì ngươi là con trai của ta, càng quan trọng hơn là Huyết Hỏa quá lỗ mãng, quá thẳng tính, quá đơn thuần!"
Ông cười khổ một tiếng: "Huyết Hỏa thiện chiến chứ không thiện mưu! Gã đấu không lại Thiên Cổ và Tịch Vô! Dù là ngươi thì cũng vẫn kém một chút... Aiz!"
Nghe tiếng thở dài của người đối diện, Ma Dược không khỏi chấn động: "Ý của phụ thân là một khi Tiên Thần tao ngộ mối nguy, có lẽ chúng sẽ quay ngược lại ra tay với Ma tộc chúng ta?"
"Vì sao lại không thể?"
Ma Kích cắn răng: "Không địch nổi Nhân tộc, chẳng lẽ còn không địch lại Ma tộc sao?
Là chém giết với Nhân tộc tốt hơn hay là diệt Ma tộc để mở ra thượng giới tốt hơn?"
"Cái này.. "
"Chớ suy nghĩ quá nhiều, chăm chỉ tu luyện đi!"
Ma Kích nhìn lên bầu trời, huyết sắc vẫn còn đang lan tràn: "Nếu huyết lộ này đứt gãy thì có lẽ các tộc còn có cơ hội, ngược lại nếu nó cứ phát triển không ngừng thì đại biểu Nhân tộc lại có thêm một yêu nghiệt nữa!"
Ma Dược không nói gì, gã cũng nhìn lên bầu trời, mong mồi huyết lộ kia nhanh chóng bị chặt đứt!
Mà lúc này trong thời không trường hà.
Vẫn là khung cảnh thân ảnh Lam Thiên liên tục sụp đổ rồi lại xuất hiện, cầm Liệp Thiên bảng trong tay tiếp tục tiến lên, sau lưng y, một con đường máu cứ thế lan ra.
Phía trước, Vạn Thiên Thánh gào thét, Nhân Chủ ấn ảm đạm, Vạn Thiên Thánh bị thương cực nặng, lúc này ông giận dữ hét: "Từ bỏ đi! Lui về! Lam Thiên!"
Y đã chết năm sáu ngàn phân thân rồi!
Giống như vĩnh viễn không có phần cuối!
Tiếp tục như thế thì Lam Thiên sẽ chết đi hoàn toàn, dù y có danh xưng bất tử thì cũng sẽ chết.
Lam Thiên đã bị hủy hoại vô số phân thân lại lộ ra ánh mắt thư thái, mỉm cười tiếp tục tiến lên: "Không, ngươi rút về đi! Ta biết con đường này khó mở, thập tử vô sinh, thế nhưng... ta nguyện đi một lần! Thượng cổ có lẽ có người cũng từng đi qua, bất quá trăm phần trăm đã thất bại. Ta muốn thử mở một lần, ta thích khiêu chiến cực hạn!"
Y lộ ra nụ cười: "Thiên Thánh lui ra đi, đạo này ta sẽ tự mình mở!"
Oanh!
Phân thân lại nổ tung, tiếp tục có phân thân khác hiển hiện.
Vạn Thiên Thánh ngưng trọng, ông thét lên một tiếng, không còn dáng về văn nhã như mọi ngày, một chưởng vỗ diệt một cột nước. Miệng ông phun máu tươi, quay đầu nhìn về phía Tô Vũ.
Mà sau lưng Lam Thiên, Tô Vũ đứng yên bất động.
Lam Thiên tiến lên một bước, Tô Vũ tiến lên một bước, hắn cũng không nhìn Vạn Thiên Thánh.
Lam Thiên, cái tên điên này muốn mở đạo của mình ngay trong thời không trường hài!
Không phải nhánh đạo, y muốn đem Thương Sinh đạo của mình mở ngay trong chủ đạo!
Điều này Tô Vũ đã từng nghĩ tới, thế nhưng hắn không dám làm.
Nhưng hôm nay Lam Thiên lại đang thực hiện.
Thương Sinh đạo!
Thương sinh có đầu nguồn, đại đạo đầu nguồn ngay tại thời không trường hà, so ra thì vạn tộc chi đạo mà hắn lĩnh ngộ hoàn toàn không bằng. Y mở ngay trong chủ lưu một đại đạo thuộc về mình, dùng máu thịt của phân thân làm đường lót để bước qua!
Mỡ đạo mà đi!
Đây chính là Lam Thiên, là sự điên cuồng của Lam Thiên.
Mổ tới khi nào mới có thể vững chắc đại đạo này?
Không biết!
Mở dài đến đâu mới có thể thành công?
Không rõ!
Mở bao lâu mới có thể hoàn thành?
Cũng không ai biết!
Phía trước đại đạo là con đường không biết ở đâu, không nhìn thấy hi vọng, nhưng dù không nhìn thấy hi vọng ấy thì Lam Thiên vẫn chấp nhất xây dựng.
Y muốn trở thành một Lam Thiên không giống bình thường!
Triều văn đạo, tịch khả tử hi.
Lúc bấy giò, Lam Thiên phát huy tâm tìm kiếm và lòng cầu đạo tới cực hạn.
Đời này của y, bản tâm chưa từng biến đổi.
Bề ngoài thay đổi như thế nào thì y vẫn là Lam Thiên luôn khát khao tìm kiếm.
Giống như năm xưa y kiên định rời khỏi Văn Minh học phủ, mang trên lưng tiếng xấu trở thành Thánh giáo chi chủ, kỳ thật trong xương cốt y vốn là kẻ điên cuồng.
"Thương hải tang điền xuân phục thu, càn khôn không thả khẩm ly hưu!"
"Đại đạo không rời một tấc vuông, công phu tỉnh mịn có đi cầm.. "
Lúc này, phân thân của Lam Thiên lại hiển hiện, cất giọng hát vang.
Đại đạo ngay ở dưới chân ta!
Ta mà bỏ lỡ nó thì đời này cần gì nhắc tới đạo nữa?
Tu Phân thân đạo ư?
Quá dung tục!
Phàm phu tục tử mới tu Phân thân đạo, ta là Lam Thiên, thương sinh vì ta mà chúc tụng, đại đạo vì ta mà xướng ca!
Lam Thiên tươi cười, vừa hát vang vừa tiến lên, phân thân của y vẫn tiếp tục nổ tung, huyết nhục văng tung tóe.
Huyết lộ lan tràn một đường dài!
Phía trước, Vạn Thiên Thánh điên cuồng gào thét, trấn áp sóng lớn.
Nhân sinh có được một tri kỷ quá khó khăn!
Thế đạo này ai mà không phải kê điên cơ chứ?
Ta là thế mà y cũng thế.
Ông không đành lòng, cũng không muốn, càng không muốn tên điên này táng thân ở trong đại đạo kia.
"Con đường phía trước ở phương nào?"
Lần đầu tiên Vạn Thiên Thánh cảm thấy tuyệt vọng như vậy, đạo này phải mở thế nào?
Khi nào mới là điểm cuối?
Ông sắp không chịu được nữa.