Khôi phục, phục chế.
Vạn Thiên Thánh sắp chống đỡ không nổi nữa, ông ho ra máu không ngừng.
Phía sau, Lam Thiên vẫn tươi cười bước tới, thời gian phân thân của y nổ tung lại rút ngắn, huyết sắc đại đạo đi càng ngày càng dài.
"Thiên Thánh, các ngươi về đi thôi!"
Y thúc giục: "Thật đó, rời đi đi! Thứ ta nên nói đều nói cả rồi, ta nghĩ để mình thử nghiệm một chút, ta muốn biết có thể mở ra đại đạo này được hay không?"
Lam Thiên cười xán lạn: "Các ngươi đã tận lực lắm rồi, từ xưa đến nay, ắt hẳn không có ai khi mở đạo lại cần hai tôn cường giả đỉnh cấp hộ đạo. Cả đời ta đã quá điên cuồng, thời đại này Nhân Hoàng và chủ của Nhân đạo đã tự mình mở đạo vì ta... Đối với ta như vậy là quá vinh hạnh!"
Lúc bấy giờ, nhìn y có vẻ rất bình thường.
Vạn Thiên Thánh ho một tiếng, huyết địch nhuộm đỏ vạt áo: "Ngươi muốn nhìn thì ta cũng muốn xem thử đạo này rốt cuộc có thể thành công hay không!"
Phía sau, Tô Vũ bay lên cao, vung vẩy cự thạch, một lần nữa cản ở phía trước, trấn áp bọt nước cuộn trào, bình tĩnh nói: "Tiếp tục đi thôi! Còn chưa tới mức độ chắc chắn phải chết đâu!"
"Ta sợ... các ngươi sẽ trở về không được!"
Lam Thiên than nhẹ một tiếng, họ đã đi quá xa.
Xa tới mức hai vị này không chừa lại chút lực thì rất có thể sẽ không về được nữa.
"Là ta quá tùy hứng, nếu Thiên Thánh muốn theo ta... vậy thì bồi ta đi. Tô Vũ, ngươi thì không được, ngươi mau trở về đi!"
Lam Thiên cực kỳ khổ sở: "Hắn chết ở đây cũng không ảnh hưởng đại cục, nhưng nếu ngươi chết tại chỗ này... Vậy thì hết thảy nỗ lực trước đó của chúng ta đều sẽ bị hủy hoại!"
Tô Vũ không thể chết!
Vạn Thiên Thánh cũng bày ra tư thái trưởng bối, nói: "Tô Vũ, nghe lời ta!"
Tô Vũ còn đi tiếp thì sẽ không có dư lực để trở về, một khi triệt để lạc trong trường hà, dù không chết hoặc là bị xung kích đến đầu nhánh sông rồi bị phong ấn thì có lẽ cũng không đi ra được nữa!
Tô Vũ hừ lạnh một tiếng: "Xem thường ta sao?"
Dứt lời, Tô Vũ khẽ quát một tiếng: "Ra!"
Oanh!
Ngay một khắc ấy, trong đầu hắn, Thời Gian sách gợn sóng kịch liệt, một cỗ lực lượng cường hãn càn quét phía trước, một đường dẹp yên hết thầy dòng sông. Sắc mặt Tô Vũ trắng bệch, mái tóc dài nhiều hơn một sợi màu trắng!
"Thời gian trong tay ta, thời không vũ trụ, thiên địa quy nhất!"
Từng viên thần văn hiển hiện, ta chưởng quản thời gian!
Thiên địa bốn phương quy về bản thổi Thời Gian sách hơi hơi rung động, mái tóc đen nhánh của Tô Vũ dân dân ngả bạc, lúc này Tô Vũ cực kỳ cường hãn, lạnh lùng nói: "Nhìn cái gì, ngài nghĩ rằng ta và hai người các ngươi giống nhau sao, sự tình bé cỏn con mà không có chút thủ đoạn nào ư?"
"Ngươi.. "
Vạn Thiên Thánh nhíu mày: "Ngươi không muốn sống nữa à? Lam Thiên không đáng để ngươi làm như vậy!"
Lam Thiên lườm ông một cái, lại nhìn Tô Vũ, cũng đắng chát cất lời: "Hắn nói không sai, ta không đáng giá!"
"Ngu muội!"
Tô Vũ cười lạnh một tiếng: "Dù hai vị lớn tuổi hơn ta nhưng lại quá ngốc! Ba năm hoặc năm năm sau, thượng giới nhất định sẽ mở! Vạn thọ vô cương lại thế nào? Nếu ta bại thì ta cũng không muốn sống tạm, không sống như đám lão già không có chí khí, không có hi vọng! Nếu ta chiến bại, ta sẽ chết, sống vinh quang trọn vẹn 25 năm thì có sao? Cả đời này của ta, ai có thể so sánh?"
Hắn đang thiêu đốt tuổi thọ của mình!
Này thì tính là cái gì?
Tô Vũ không quan tâm!
Hiện tại hắn còn chưa có tư cách chưởng không hoàn toàn Thời Gian sách, kỳ thật mỗi một lần vận dụng đều là đang tiêu hao thọ nguyên.
Nhưng... không sao cải!
Với thực lực này của Tô Vũ, muốn sống mười vạn năm cũng có thể.
Lão già từ thượng cổ đều có không ít kẻ còn sống.
Ta không chỉ muốn sống lâu, ta còn muốn đánh bại vạn tộc, trở thành bá chủ chư thiên, khi đó ta tự nhiên có khả năng chậm rãi khôi phục!
Tương lai?
Ai biết mười vạn năm sau sẽ như thế nào!
Ta chỉ nhìn hiện tại, không nhìn tương lai, ta chỉ biết là nếu Lam Thiên thành công, Nhân tộc nhất định sẽ có thêm một tôn Hợp Đạo đỉnh cấp, thậm chí là Thiên vương, thậm chí... là còn mạnh hơn nữa!
"Đi"
Tay trái Tô Vũ cầm hòn đá, tay phải nâng một bản Thời Gian sách như ẩn như hiện, khẽ quát: "Không cho phép ngươi thất thần!"
Sắc mặt Vạn Thiên Thánh biến hóa, Lam Thiên lặng lẽ thở dài, thái độ nghiêm túc hiếm thấy, y cung kính khom người: "Lam Thiên bái tạ Vũ Hoàng!"
Bước ra một bước, y lưu lại một đường máu thật dài.
Thời khắc này Lam Thiên không còn dáng về xinh đẹp, không còn kiều mị nữa mà chỉ có kiên định, ta nhất định có thể mở đường!
Một vị Hoàng mở đạo vì y.
Vì y mà bùng cháy thọ nguyên!
Nếu ta thành công, thiên địa này biết phải đối xử với ta ra sao?
Đi một đoạn, Thời Gian sách chợt động đậy, bọt nước trở nên bình tĩnh, trên đầu Tô Vũ lại có thêm từng sợi tóc trắng.
Áo trắng, tóc trắng.
Lúc này Tô Vũ ở trong mắt Vạn Thiên Thánh không còn dáng vẻ ngây ngô ngày xưa, không còn sự non nớt chưa hiểu chuyện, lòng Vạn Thiên Thánh trầm xuống.
Tô Vũ vẫn luôn là kẻ khiến ông phải ngạc nhiên.
Cho tới bây giờ ông vẫn không có cách nào đoán trước được hắn sẽ làm cái gì!
Trấn áp!
Không ngừng trấn áp!
Sóng lớn bị trấn áp, nhánh sông gợn sóng bị trấn áp, khí tức của Tô Vũ lại càng thêm cường hãn, vẻ mặt hắn cực kỳ lạnh lùng, tóc trắng tung bay, ngươi có thể thiêu hủy bao nhiêu thọ nguyên của ta?
Có thể làm cho ta chỉ sống đến 25 tuổi sao?
Dù thế thì ta cũng không sợ!
Không thể thì khỏi bàn cãi nữa.
Mà ngay một khắc này, một nhánh đạo hiện ra ở trong mắt Tô Vũ, ban đầu Tô Vũ không để ý nhưng bỗng nhiên trên nhánh đạo kia lại xuất hiện một bóng người.
Bóng người kia cũng khiếp sợ khi nhìn thấy hắn.
"Không... Tô Vũ... Không có khả năng...
Võ Hoàng!
Tô Vũ chấn động.
Hắn cấp tốc nhìn qua, đó là một đại đạo khá mạnh, nếu Bút đạo rộng năm, sáu ngàn thước; Hoang Thiên thú đại đạo rộng hai ba ngàn thước thì đại đạo này còn mạnh hơn cả Hoang Thiên thú!
Võ Hoàng còn mạnh hơn cả Hoang Thiên thú!
Độ rộng tối thiểu gần bốn ngàn thước, từ góc độ của Tô Vũ nhìn qua thì chính là như thế.
Đây là đại đạo mạnh nhất sau Tử Linh đại đạo, Thân thể đại đạo và Bút đạo mà Tô Vũ thấy, kể cả Ngũ hành đại đạo hay Hoang Thiên thú đại đạo thì cũng không bằng, mà Vạn Thiên Thánh thì mới chỉ khai đạo mà thôi.
"Các ngươi không có khả năng đi xa như vậy..* Võ Hoàng rung động, đây là lĩnh vực của ta!
Sau một khắc, lão kinh hoảng quát: "Ngươi muốn tới đây ư, không có khả năng!"
Oanh!
Ngay một khắc này, một đại ấn đột nhiên bùng nổ, ầm âm một tiếng, đập cho hư ảnh của lão sụp đổ, đây là một đại ấn cực kỳ cường hãn, Thánh Hóa ấn!
Đây là lần đầu tiên Tô Vũ toàn lực vận dụng Thánh Hóa ấn!
Dưới một kích ấy, Thánh Hóa ấn xuất hiện một vết nứt.
Mà hư ảnh Võ Hoàng cũng sụp đổ trong nháy mắt.
Tô Vũ lạnh lùng nhìn về phía trước, thanh âm Võ Hoàng biến mất.
"Ôn ào"
Tô Vũ cả giận gầm lên, rất nhanh hòn đá nhỏ được ném tới đại đạo kia, Thời Gian sách nổi lên sóng gió, đánh xuống một kích, đánh cho nhánh đạo kia bạo động liên hỏi, Tô Vũ phẫn nộ quát: "Dám can đảm ngăn đường ta, Võ Hoàng, đừng nói là ngươi còn chưa giải phong, dù ngươi giải phong rồi thì ta cũng có thể giết ngươi! Chớ chọc giận ta!"
Võ Hoàng lại đám ngăn đường!
Tô Vũ hết sức phẫn nộ, hắn cũng đang uy hiếp Võ Hoàng, lão còn chưa giải phong, còn chưa phải là chủ nhân quy tắc.
Ngươi tin hay không, hiện tại ta có thể trả giá đắt khiến đại đạo của ngươi bị bạo nổ!
Lúc này, thanh âm của Võ Hoàng đã hoàn toàn tan biến.
Tinh Vũ phủ đệ.
Võ Hoàng đột nhiên mở mắt, bịch một tiếng, ở tầng một, máu tươi phun ra ngoài tựa như dung nham.
Vẻ mặt Võ Hoàng rất khó coi, sau đó lập tức hóa thành trầm trọng.
Tô Vũ đúng là kẻ quả quyết, cực kỳ bá đạo!
Chính mình chẳng qua chỉ ngạc nhiên khi thấy hắn ở đây, chỉ tùy ý nói như vậy, đệch, thế mà hỗn đản kia trực tiếp nện mình luôn rồi!
Ngay cả chút thời gian phản ứng đều không cho mình!
"Sao mấy tên này thể đi đến tận đây nhỉ?"
Võ Hoàng vẫn khó nén rung động, lão thật sự rất kinh ngạc.
Dường như lão cảm nhận được một ít gì đó, có vẻ Tô Vũ đang điên cuồng bùng cháy thọ nguyên, tóc đã trắng tinh, tên kia không muốn sống nữa sao?
Tô Vũ mạnh hơn lần trước lão thấy nhiều!
Thậm chí mơ hồ có xu thế tiến cấp Hợp Đạo.
"Liều một lần này?"
Nội tâm Võ Hoàng chấn động khôn cùng, chỉ có một cơ hội này ư?
Tô Vũ có thiên phú tuyệt đỉnh, tung hoành vạn giới, hắn thế mà không cầu tương lai, chỉ nguyện liều một lần, thua thì xong hết mọi chuyện, thắng, ta cũng không quan tâm thọ nguyên!
"Vì cái gì cơ chứ?"
Võ Hoàng thì thào một tiếng, rốt cuộc là vì cái gì?
Với thiên phú của Tô Vũ, dù Nhân tộc có chiến bại thì hắn cũng có thể chạy trốn hoặc là ẩn giấu giống như Bách Chiến, chưa chắc hắn phải chết!
Chịu đựng thêm mấy trăm mấy ngàn năm, Tô Vũ nhất định có thể trở thành chủ nhân quy tác!
Rốt cuộc là hắn đang nghĩ gì?
Võ Hoàng không hiểu, cũng không thể nào tiếp thu được, bởi vì Tô Vũ không phải con rệp, hắn là thiên tài tuyệt thế mở Thiên Môn, đã từ rất lâu Võ Hoàng gần như không gọi Tô Vũ là con rệp nữa, trừ phi là lúc lão cực kỳ phẫn nộ.
Bởi vì theo Võ Hoàng, thời đại này chỉ có Tô Vũ có thể đánh đồng với chính mình.
"Rốt cuộc ngươi theo đuổi cái gì?" Võ Hoàng thì thầm một tiếng.
Còn ta... ta đang theo đuổi cái gì cơ chứ?
Báo thù ư?
Hay là cái khác?
"Ba người, Tô Vũ đang làm người hộ đạo, một người khác mở đạo, là cái tên Lam Thiên kia... Ngày xưa y là kẻ đã cộng minh với ta, y đang mở đạo sao, đạo gì mà lợi hại như thế?"
Võ Hoàng cau mày ngẫm nghĩ.
Còn về Vạn Thiên Thánh, một kẻ có thể đi đến gần đại đạo của mình thì bất kể như thế nào đều là nhân tài tuyệt thế. Triều tịch này thế mà lại có nhiều yêu nghiệt như vậy.
"Lẽ nào đại thế buông xuống rồi?"
Thượng cổ chính là một lần đại thết Thời đại này sẽ có người giống như Văn vương sao?
Nghĩ đến đây, tâm tình Võ Hoàng trở nên cực kỳ phức tạp.
Dù bị Tô Vũ đập cho đại đạo gợn sóng dẫn đến lão giải phong càng khó hơn thì lão cũng không để ý.
Lão cũng không xuất hiện đi chặn đường bọn họ nữa.
Lão cũng muốn nhìn thử xem họ rốt cuộc muốn làm gì.
Điên rồi!
Đi sâu vào thời không trường hà như vậy thì sẽ chết.
Tô Vũ ngươi là kẻ thiên phú tuyệt đỉnh, thế mà ngươi lại đi làm người hộ đạo, nếu ngươi chết tại thời không trường hà, ngươi... ngươi xứng đáng với thiên phú tuyệt thế đó sao?