"Xong rồi!"
Tô Vũ và Vạn Thiên Thánh vừa mừng vừa sợ.
Sau khi đã trải qua tuyệt vọng cuối cùng lại thành công, cả Tô Vũ lẫn Vạn Thiên Thánh đều hưng phấn tột độ.
Đương nhiên, nếu Lam Thiên hỗn đản kia chịu im miệng thì sẽ càng tốt hơn.
Tiếng cười chói tai của y khiến lỗ tai hai người suýt nữa đã điếc.
Lam Thiên bước từng bước một về hướng hai người, mang theo vui sướng, mang theo xúc động ngập tràn, cười quyến rũ nói: "Hai vị bảo bối, tới hôn một cái nào.. "
Ầm!
Tô Vũ đánh ra một quyền, Vạn Thiên Thánh cũng vỗ một chưởng, lần này bọn họ đã không thể chịu đựng được tên điên kia lên cơn nữa rồi.
Uỳnh!
Tô Vũ cùng Vạn Thiên Thánh đồng thời lùi lại một bước, mà Lam Thiên thì vẫn tiếp tục tiến lên, cười hì hì nói: "Yếu quá, hai tiểu bảo bối không có thực lực gì hết à!"
Tô Vũ hừ lạnh, Vạn Thiên Thánh lười đáp.
Dựa theo hai người phán đoán thì yếu nhất Lam Thiên cũng phải là nhị đẳng đỉnh
phong, hoặc dứt khoát đã là cấp Thiên vương!
Vạn Thiên Thánh và Tô Vũ đều là Hợp Đạo tam đẳng, thậm chí là tam đẳng đỉnh phong, thế mà cả hai hợp lại vẫn không thể đánh lui đối phương.
"Đi qua một bên đi!"
Vạn Thiên Thánh mệt mỏi xua tay, sau đó ông lại nhìn về hướng Tử Linh đại đạo đang bị nước sông che giấu bên dưới, khẽ nói: "Nơi đây là Tử Linh đại đạo sao?"
Hiện tại Lam Thiên đã thành công, bọn họ không hứng thú để ý đến y nữa.
Bây giờ sự chú ý của cả hai đều bị Tử Linh đại đạo thu hút, không ngờ nó lại được chôn giấu ở dưới đáy sông.
Điều này có ý nghĩa gì?
Ánh mắt Tô Vũ lấp lánh, hắn lẩm bẩm: "Tử Linh đại đạo và thời không trường hà có kết nối, nó một mực đánh cắp lực lượng từ thời không trường hà, xem ra chủ nhân của đại đạo này thật sự rất to gan, cũng không sợ trường hà bạo động!"
"Sinh tử kết nối... Sinh sinh tử tử... có lẽ ta đã phát hiện ra thứ tốt rồi!" Tô Vũ hít sâu một hơi, "Phục sinh!"
Sống lại!
Vạn Thiên Thánh giật mình nhìn sang, ánh mắt Tô Vũ sáng ngời mang theo duệ khí,
"Đúng, chính là sống lại!"
"Điểm khó nhất của Tử Linh nằm ở chỗ đại đạo dung nhập vào Tử Linh trường hà, rất khó để tước đoạt! Một khi tước đoạt thì dễ dẫn tới toàn bộ Tử Linh trường hà phản kích, nhưng nếu đem hình bóng đại đạo chuyển đến thời không trường hà thì sao?"
Tô Vũ tươi cười, "Tóm lại, đó chỉ là một ý tưởng! Sinh tử lưỡng giới quả nhiên vẫn có liên quan cực lớn!"
Tính ra thì Tử Linh đại đạo cũng chưa hoàn toàn thoát ly khôi khống chế của thời không trường hà.
Không biết là không có cách nào hay là chủ nhân của Tử Linh đại đạo muốn tiếp tục nương nhờ để đánh cắp lực lượng.
Không nghĩ nhiều nữa, hiện tại Tô Vũ đã tiêu hao quá lớn, hắn thúc giục hai người bên cạnh: "Đi, tiến vào Tử Linh đại đạo xem xem chúng ta có thể tiến vào Tử Linh giới vực hay không, nếu tiến vào được thì đi coi thử đầu nguồn nằm ở đâu luôn”
Dứt lời, hắn tung một quyền đánh bay một cơn sóng lớn, tiếp đó dùng hòn đá nhỏ trấn áp, làm vững chắc bốn phía dòng sông, khiến nước sông không bạo động nữa. Dưới tình huống bình thường thì không ai có thể đi sâu vào đáy sông bởi vì sẽ bị thời gian gột rửa.
Có hòn đá nhỏ thì sẽ an toàn hơn nhiều.
Lúc này Tô Vũ đã biến thành bộ dáng tóc trắng mày trắng, Vạn Thiên Thánh cùng Lam Thiên đều thấy rõ, nào dám lãng phí thời gian của hắn.
Nháy mắt, ba người cấp tốc chui vào thông đạo đen ngòm dưới đáy sông.
Âm!
Tử khí trùng kích!
Tô Vũ và Lam Thiên còn đỡ, Vạn Thiên Thánh bị đẩy cho không ngừng thối lui, trên thân thể truyền ra tiếng xèo xèo không dứt, đó là dấu hiệu tử khí ăn mòn.
Có điều Vạn Thiên Thánh lại không mấy bận tâm, ngược lại ông còn vui vẻ nói: "Người có sinh tử luân hỏi, sinh ly tử biệt, chết kỳ thật cũng là một loại Nhân đạo, một loại cảm xúc, trước kia ta đã sơ sót rồi!"
Chuyến đi lần này đã giúp ông có thêm không ít cảm ngộ.
Sau khi trở về, hấp thu tiêu hóa thì chắc chắn ông có thể đi thêm một đoạn trong Nhân đạo.
Đã trải qua hi vọng, tuyệt vọng, tuyệt xử phùng sinh, đạo hữu mở đạo, sinh tử luân chuyển... Tất cả những thứ này đối với Vạn Thiên Thánh mà nói đều là một lần trải nghiệm và thu hoạch lớn.
Người bình thường sẽ không có cách nào trải qua những chuyện tương tự.
Thượng cổ đến nay, đại khái cũng chẳng được bao nhiêu người có thể trải qua được hết các cung bậc cảm xúc như vậy, tất cả những thứ đó đều là vốn liếng để đại đạo tiến bộ.
Tô Vũ, Vạn Thiên Thánh hay kể cả là Lam Thiên đều có thu hoạch.
Đương nhiên, giờ đây mấy người không quá để ý những thứ này.
Đi ra ngoài trước đã lại nói!
Tô Vũ mở Thiên Môn ra, nhìn về phía Tử Linh đại đạo, trước đó nước sông trùng kích có cảm giác rất khó chịu, lần này Tử Linh đại đạo trùng kích yếu ớt hơn nhiều so với thời không trường hà trên kia.
"Quả nhiên Tử Linh đại đạo vẫn không mạnh bằng thời không trường hà!"
Tô Vũ âm thầm tán thưởng, quả nhiên thời không trường hà mới là đệ nhất đại đạo của vạn giới!
Mặc dù Lam Thiên xây dựng lối đi ngay trong chủ lưu, nhưng so với trường hà to lớn thì đạo của y chỉ có thể nói là một sợi chỉ mảnh trong dòng sông lớn mà thôi, chênh lệch vẫn còn rất xa.
Đại đạo này rất có tương lai, tiềm lực cũng cực lớn, bất quá đối với Tô Vũ mà nói kỳ thật nó cũng không tính là gì.
Hắn muốn mổ lại vạn đạo!
Xây lại thời không trường hài!
Suy nghĩ này có thể nói là còn trâu bò hơn cả Lam Thiên, Tô Vũ tự an ủi chính mình là đừng ghen ty, đừng hâm mộ, Lam Thiên đi đạo quá rác rưởi, không tính là cái gì hết.
Đạo của ta mới thật sự là thông thiên đại đạo!
Đừng thấy bây giờ Lam Thiên tiến bộ nhanh, thực ra cũng không có gì cả, rất nhanh ta sẽ đuổi kịp y, sau đó bứt tốc khiến bọn hắn không theo kịp!
"Đi"
Tô Vũ không chậm trễ nữa, hắn và Vạn Thiên Thánh đều đã suy yếu không dậy nổi.
Còn ở lại đây lâu thì sẽ ảnh hưởng rất lớn tới căn cốt.
Lam Thiên bay đến phía trước, chủ động mở đạo, ba người nhanh chóng tiến lên.
Bay được một lúc, Tô Vũ tình cờ liếc mắt qua đáy sông, hắn thấy được một giọt nước lớn đã bao hàm một ít nhân ảnh. Hắn chỉ cười khẽ, không có đi quản.
Cường giả!
Tử Linh đạo của cường giả.
Bất quá hiện tại hắn không có tinh lực đi quản bọn họ, ba người cấp tốc xuyên qua, nơi này không phải lối ra, xé rách trường hà ra ngoài thì có lẽ sẽ trực tiếp xuất hiện bên cạnh một số Tử Linh đỉnh cấp.
Vậy thì được không bù mất!
Tô Vũ muốn tìm chỗ mình quen thuộc để xuyên ra ngoài.
Rất nhanh, Tô Vũ cảm ứng được khí tức quen thuộc, hạt giống trong Tử Linh đạo, hắn mở Thiên Môn ra, nhìn kỹ dòng sông, trong đó có một giọt nước rất lớn đang ngầm chiếm những giọt nước xung quanh.
Long Huyết Hầu!
Tô Vũ cẩn thận phán đoán một thoáng, trong lòng hắn khẽ động, không sai, xem ra thực lực của đối phương đã lên đến nhị đẳng, tiếp tục như thế, có lẽ không bao lâu nữa vị này sẽ có hi vọng trở thành Thiên vương!
"Vạn giới này mỗi một kẻ đều là kẻ trộm, chỉ xem là ai càng giỏi trộm hơn thôi!"
Tử Linh đại đạo đánh cắp thời không trường hà, đám Long Huyết Hầu rút ra lực lượng từ Tử Linh đại đạo, chính mình thì đánh cắp lực lượng của bọn hắn.
Thật đúng là... kẻ sau lại giỏi trộm hơn kê trước.
Tô Vũ lén cười, cấp tốc tiến lên. Không bao lâu sau, ánh mắt hắn khẽ động, hắn thấy được một nhánh sông, cũng là nhánh duy nhất, Mặc đạo!
Tô Vũ hơi buồn cười, đúng là gia hỏa kia trốn đông trốn tây cuối cùng vẫn không tránh được hắn. "Đi theo đường này ra ngoài! Lam Thiên, thấy Lưu Hồng thì giúp ta bắt gã lại"
"Tiểu Lưu Hồng cũng ở đây sao?" Lam Thiên vui vẻ ra mặt, "Đã nhiều ngày không gặp, ta nhớ tiểu bảo bối đó ghê!"
Ai vào miệng ngươi thì cũng thành tiểu bảo bối hết nhỉ?
Tô Vũ im lặng, bây giờ Tô Vũ cũng không dễ phán đoán rốt cuộc thực lực của Lam Thiên đang ở mức nào, chờ đi ra ngoài trước đã lại nói!
Hắn đã sắp không chịu nổi, thương thế nặng cộng thêm liên tục thiêu đốt thọ nguyên và bị tử khí ăn mòn là trải nghiệm cực kỳ tệ hại.