"Trấn!"
Ném hòn đá nhỏ ra trấn áp Tử Linh trường hà, ba người đồng thời ra tay xé rách thời không, sau đó dọc theo nhánh sông để rời đi.
Tô Vũ mở Thiên Môn, bám theo nhánh Mặc đạo để bay thẳng đến một phương hướng!
Ba người cùng đi, Tô Vũ và Lam Thiên còn đỡ, Vạn Thiên Thánh không tu Tử Linh đạo nên lúc này sinh khí bùng nổ, ông có phần khó mà áp chế, dù sao thương thế của ông không nhẹ, dẫn động Tử Linh trường hà cách đó không xa bắt đầu rung chuyển!
Bên trong mơ hồ có cường giả thức tỉnh, có điều hiện tại ba người bọn họ không có hơi sức đâu mà quản, chỉ muốn nhanh nhanh tránh né thoát ra khỏi đây.
Đi thêm một đoạn, bất chợt ba người nhìn thấy nơi xa có một thân ảnh khá quen mắt.
Thân ảnh kia vừa thấy bọn họ thì triệt để biến sắc, bất quá còn chưa kịp trốn chạy thì bốn phương tám hướng đã hiển hiện vô số bóng người, đủ loại tiếng cười của Lam Thiên đan xen: "Tiểu bảo bối, đừng chạy, tới chơi với ta đi mà!"
Ma âm xuyên tai!
Sắc mặt Lưu Hồng tái nhợt, vừa định hóa thành Tử Linh để trốn chạy thì bỗng nhiên tóc gáy gã dựng hết lên, một Lam Thiên cao lớn xuất hiện ở ngay sau lưng gã, tóm cổ gã rồi xách đi, thản nhiên nói: "Tiểu bảo bối, đừng động!"
Lưu Hồng kinh hãi điếng người.
Đây là Lam Thiên?
Lợi hại như vậy?
Mình tốt xấu gì cũng đã chứng đạo thành công, hiện tại cũng xem như cường giả trong Vĩnh Hằng, thế mà lại bị bắt rồi?
Nhìn về phía Tô Vũ, sắc mặt gã càng thêm biến hóa.
Thấy Tô Vũ tóc trắng mày trắng, toàn thân tuyết trắng, Lưu Hồng nhịn không được hỏi: "Ngươi nhuộm tóc rồi à?"
Vừa hỏi dứt câu, gã liền tự biết không đúng, trong lòng không khỏi giật mình: "Ngươi điên rồi, ngươi đã làm øì thế?"
Dáng vẻ này của Tô Vũ là do tiêu hao sinh cơ quá nhiều, dẫn tới mái tóc chuyển sang trắng xóa.
Hắn mới hơn 20 tuổi mà thôi!
Dùng thực lực của Tô Vũ thì sống mười vạn, tám vạn năm nữa còn không đơn giản sao?
Tô Vũ không trả lời, mà là bày ra tư thái lạnh lùng chất vấn: "Chạy cái gì? Muốn bắt ngươi quá dễ dàng! Mặc đạo của ngươi cực kỳ dễ thấy, ngươi tưởng có thể che giấu ta được sao?" Hừ một tiếng, Tô Vũ lại nói tiếp: "Đại đạo đã cảnh cáo, bảo ngươi gọi ta là gia gia, vì sao ngươi lại không gọi?"
Lưu Hồng há hốc mồm, nửa ngày vẫn không nói gì.
Đệch!
"Thiên phạt buông xuống, đại đạo cảnh cáo mà ngươi dám không coi là thật?"
Âm!
Ngũ lôi oanh đỉnh!
Trong nháy mắt từng sợi tóc của Lưu Hồng dựng thẳng lên, bị sét đánh cháy đen một mảnh, so sánh với Tô Vũ, một đen một trắng thì quả là xấu phát khóc.
"Đừng đùa ta nữa mà!"
Lưu Hồng khóc không ra nước mắt, sao ta lại xui xẻo gặp ba vị này ở đây?
Cả đám đều có khí tức cường hãn khôn cùng, khiến cho gã cảm nhận được áp lực cực lớn.
Tô Vũ thôi không trêu gã nữa, có điều hắn vẫn nghiêm túc nói: "Độc hưởng Mặc đạo mà cảm ngộ của ngươi lại quá kém. Chỉ dựa vào ngươi bây giờ thì làm sao có thể chưởng khống Mặc đạo? Về sau ngươi muốn tấn cấp Hợp Đạo cũng khó khăn, càng đừng nghĩ tới chuyện chưởng khống nhánh đạo này!"
Dứt lời, Tô Vũ cẩn thận quan sát Mặc đạo một lúc, hồi lâu sau mới mở miệng nói:
"Ngươi là sinh linh hóa thành bán Tử Linh, vốn phải là sinh tử đan xen, nhưng ở đây thì ngươi vĩnh viễn sẽ không cảm giác được sinh tử đan xen có nghĩa là gì, ngươi có nguyện ý triệt để hóa thành Tử Linh không?"
"Không muốn!" Lưu Hồng vội vàng cự tuyệt, ta cũng đâu muốn triệt để tử vong.
"Vậy thì tới địa phương có lực lượng đan xen đi!"
Tô Vũ chỉ điểm: "Ngươi tới đó thì mới có thể nhanh chóng chấp chưởng Mặc đạo. Sâu trong Quy Khư chi địa có không ít nhân vật cường hãn bị phong ấn. Ngươi hãy dùng Mặc đạo ăn mòn rồi tìm cơ hội giết chết chúng! Kẻ địch mạnh của ta nằm ở thượng giới, ở thượng cổ, ở sâu trong thời không trường hà. Ngươi phải giúp ta đối phó với cường địch ở Tử Linh giới vực!"
Nói xong, hắn liền xé rách hư không, bắt lấy Lưu Hồng đi đến chỗ sâu kia!
Phía sau, Lam Thiên và Vạn Thiên Thánh vội đuổi theo, Lam Thiên cười hì hì hỏi: "Sẽ không đùa chết tiểu Lưu Hồng chứ? Gã yếu như vậy mà ngươi muốn ném gã tới bên đó ưa"
Vạn Thiên Thánh cũng hơi chân chờ: "Lưu Hồng có thể làm được không?"
Tô Vũ gạt đi: "Không được thì chết! Nếu gã đã chấp chưởng Mặc đạo thì phải chứng tỏ mình xứng với đạo này, không làm được gì thì cứ chết đi, miễn làm chậm trễ thời gian, gã mà vẫn lạc thì ta sẽ cho người khác tới chấp chưởng Mặc đạo!"
Lưu Hồng bị tóm trong tay kinh hồn táng đảm, nhịn không được hốt hoảng hỏi: "Ngươi muốn mang ta đi đâu?"
Mọe nó, sao ta xui xẻo như vậy?
Mấy tên này đều thật là khủng khiếp!
Lam Thiên và Vạn Thiên Thánh đều rất mạnh, mà Tô Vũ cũng mạnh đến đáng sợ!
Tô Vũ bình tĩnh nói: "Tới nơi sinh tử đan xen, nghe không hiểu sao? Chính là điểm kết nối giữa Tử Linh đại đạo và thời không trường hà! Tử Linh đại đạo là nhánh của thời không trường hà, Mặc đạo của ngươi là nhánh của Tử Linh đại đạo, cái này chắc ngươi đã sớm tìm hiểu! Hiện tại ta muốn đưa ngươi qua bên đó, ở chỗ đấy sinh tử luân chuyển càng có lợi hơn cho ngươi cảm ngộ đại đạo!"
"Đừng lãng phí nỗi khổ tâm của ta, mặc dù ở chỗ kia thì Thiên vương cũng dễ gặp phải chuyển không may, thế nhưng ta tin tưởng ngươi sẽ không sao, xưa nay ta vẫn luôn tin tưởng ngươi là người thông minh"
"Không muốn!" Lưu Hồng kinh sợ hét lên. "Đừng, đại gia! Ta sai rồi! Ngươi đừng đùa, Tô Vũ, chúng ta tốt xấu gì có tình cảm thầy trò mà. Phủ trưởng, Lam Các lão mau khuyên hắn đi, đừng đùa nữa!"
Nói đùa cái gì thế?
Đây là muốn cạo chết ta đúng không?
Lam Thiên cười vui sướng khi thấy người gặp họa: "Đi thôi, đừng sợ! Chúng ta mới từ bên kia trở về đây này, tuy thiếu chút nữa đã đoàn diệt nhưng không phải cuối cùng bọn ta đều còn sống sao? Chỉ là Thiên Thánh trọng thương, Tô Vũ hao hết thọ nguyên, nhưng ta thì vẫn an ổn mà. Ngươi xem đi, không chỉ không bị gì mà ta còn một bước lên trời, trong nháy mắt ta đã đăng lâm Thiên vương cảnh! Ngươi cũng có thể đó!"
Y càng nói thì Lưu Hồng càng thêm sợ hãi.
Kém chút đã đoàn diệt?
Ba người các ngươi mạnh mẽ như thế mà còn suýt nữa đã chết sạch? Thế mà ngươi còn muốn ném ta đến đó ư?
Má nó!
Gã hoảng loạn cầu xin: "Ta thật sự sẽ chết mất. Tô Vũ... Không, Vũ Hoàng, đừng mà, ta giúp ngươi làm việc, giúp ngươi đánh giết Tử Linh, ngươi tha cho ta đi!"