"Đùa ư?"
Tô Vũ cúi đầu nhìn Lưu Hồng, lạnh lùng chất vấn: "Đùa cái gì? Đại nạn trước mắt, vạn tộc đều đang nhằm vào Nhân tộc. Chúng ta dám liều mạng thì vì sao ngươi lại không đám? Vì sao lại không thể? Mặc đạo là do Văn vương lưu lại để đối kháng cường địch, bây giờ ngươi nói cho ta biết, ngươi có muốn kế thừa Mặc đạo hay không? Không muốn thì ta giúp ngươi tước đoạt! Muốn thì ngươi liền đi liều đi! Chết thì thôi, không chết thì ngươi phải trở nên mạnh mẽ cho ta!"
Ngữ khí của Tô Vũ lạnh lẽo: "Mặc đạo cho ngươi là để ngươi chậm rãi mài chơi à? Bốn đạo đều đã xuất hiện, ta chưởng khống Bút đạo, Lam Thiên chấp chưởng Chỉ đạo, hai vị Đại Hạ và Đại Tần chấp chưởng Nghiên đạo, một mình ngươi độc chưởng Mặc đạo!
Đại Tần vương và Đại Hạ vương hợp lại cũng có thể ngang hàng Hợp Đạo đỉnh phong, thậm chí có khả năng chiến Thiên vương, Lam Thiên một mình độc chiến Thiên vương, ta cũng sắp sửa có thể. Duy chỉ có đỏ phế vật là ngươi nữa thôi, bây giờ người có thể địch nổi Hợp Đạo không?"
Lưu Hồng muốn nói lại thôi.
"Đừng nói với ta thời gian không đủ gì đó, ta còn dùng ít thời gian hơn ngươi nhiều!"
Tô Vũ hừ lạnh một tiếng: "Ngươi là đồ nhát gan, mọi chuyện chỉ biết cầu vững chắc!
Nhìn như không lọt giọt nước nào, kì thực lại bỏ lỡ vô số cơ duyên! Thế cục tranh đấu, ngươi không tranh thì định chờ đến khi thiên địa hủy diệt sao?"
"Nơi sinh tử đan xen chính là bảo địa thiên hạ đệ nhất! Người bình thường muốn đi thì đến cả chủ nhân quy tắc cũng không có cơ hội, duy chỉ có ta mới có thể cho ngươi cơ hội này, vậy mà ngươi lại không biết trân quý. Ta hao phí thọ nguyên để tới trường hà một chuyến, xuyên qua vô số mối nguy, ngươi vẫn muốn cự tuyệt ư?"
Ánh mắt Tô Vũ băng hàn: "Nói cho ta biết, muốn đi hay không? Không đi thì ta liền chặt đứt đạo của ngươi, ngươi sẽ rơi xuống Nhật Nguyệt, làm một người bình thường!
Dù cho đại chiến có đến sát vách nhà ngươi thì ta cũng không yêu cầu xa vời ngươi đi tham gia gì cả, ngươi thích đi đâu thì cứ đi đó"
"Mặc đạo là thứ Văn vương để lại cho vị cường giả Nhân tộc dám đứng ra bảo vệ đồng tộc, ta muốn tìm một người dám chiến tới kế thừa!"
Lưu Hồng sững người, hỏi lâu sau mới khổ sở cất tiếng: "Tính cách của ta vốn là như vậy mà, ngươi không thể để cho một kẻ chuyên tính toán sau lưng như ta đi công kích chính diện được!"
"Thế thì nói xem, ngươi tính kế được người nào rồi?"
Tô Vũ lạnh lùng hỏi: "Chư thiên nhiều Hợp Đạo như vậy, ngươi hố chết được Hợp Đạo nào chưa?"
Lưu Hồng xấu hổ không thôi, ta cũng không phải đỏ biến thái như ngươi, sao có thể tính kế được Hợp Đạo?
"Ngươi tính kế cái rắm ấy!"
"Thực lực yếu ớt, ngươi có thể tính kế người nào?" Tô Vũ lạnh nhạt nói: "Hỏi ngươi một lần nữa, có đi hay không?"
Lưu Hồng đắng chát, uể oải gật đâu: "Đi, nhưng mà... có thể nói cho ta về tình huống cụ thể được không, hoặc là đường lui gì đó để ta chuẩn bị chu đáo một chút!"
"Không có đường lui, cảm ngộ không sâu liền chết, chỉ đơn giản như vậy!"
Khóc!
Lưu Hồng sụp đổ, đây thật sự không phải là tác phong hành sự của ta.
Bất quá nói là nói vậy, nhưng Tô Vũ vẫn thuật lại sơ qua về điểm sinh tử giao tiếp cho gã, cuối cùng kết luận: "Đừng vọng tưởng tự mình trốn trở về, không khả thi đâu! Một khi ngươi đi vào thời không trường hà, đừng nói ngươi, dù là Thiên vương cũng phải chết! Còn về Tử Linh đại đạo, không có ta hộ tống thì trên đường ngươi đi cũng sẽ bị vô số Tử Linh đại đạo của cường giả thôn phệ! Chỉ khi ngươi mạnh mẽ, cường đại đến mức cảm ngộ được đại đạo, tránh đi hết thảy, đễ dàng di chuyển trên Mặc đạo thì ngươi mới có thể sống sót rời khỏi!"
"Nơi sinh tử đan xen, sinh tử luân chuyển, chỉ cần ngươi cảm ngộ đại đạo càng sâu thì càng không dễ chết! Còn phải xem lĩnh ngộ và thiên phú của ngươi, nếu thiên phú không được, lĩnh ngộ cũng không được thì ngươi cứ chờ chết đi!"
Lưu Hồng khóc không ra nước mắt!
Ta trêu chọc trúng người nào rồi?
Thật sự quá hốt Đến chỗ kia đúng là lên trời không đường, xuống đất không cửa, không cảm ngộ đại đạo, không làm bản thân mạnh lên thì rất nhanh gã sẽ chết ở nơi sinh tử giao nhau.
Mà Tô Vũ bay rất nhanh, thoáng cái đã tới địa điểm cần đến.
Phần cuối đại đạo!
Hòn đá nhỏ trấn áp trường hà gợn sóng đã giúp Tô Vũ có cơ hội di chuyển tới đây.
Lúc này ở phần cuối trường hà, sinh tử luân chuyển, quang mỉnh cùng hắc ám xen lẫn.
Lưu Hồng cẩn thận quan sát, dù không mở Thiên Môn thì gã cũng cảm nhận được hai cỗ lực lượng hoàn toàn khác biệt, lập tức hít sâu một hơi: "Nơi này... hơi mất cân bằng, rất nguy hiểm!"
"Đúng thết"
Tô Vũ thản nhiên nhắc nhở: "Cho nên ngươi phải khống chế hết thảy lực lượng, không được để mất cân bằng, bằng không ngươi nhất định phải chết!"
Lưu Hồng cười khổ: "Ngươi quá coi trọng ta rồi!"
"Không!" Tô Vũ bình tĩnh nói: "Ta không đánh giá cao ngươi, chỉ là ta cảm thấy nếu ngươi làm không được thì chết cũng không đáng tiếc!"
"Được rồi!"
Lưu Hồng từ bỏ vùng vẫy, sau một khắc, Tô Vũ ném gã đến phần cuối, Lưu Hồng hoảng sợ hét lên: "Ngươi cũng phải cho ta chút thời gian chuẩn bị chứ!"
Tô Vũ không để ý tới gã, ném gã xuống xong bèn nắm lấy Liệp Thiên bảng trong tay Lam Thiên, bảng danh sách cấp tốc tan biến trong dòng sông, mơ hồ hiện lên ở phụ cận điểm sinh tử đan xen.
"Đi"
Tô Vũ không nói nhiều, xoay người rời đi, Lam Thiên cùng Vạn Thiên Thánh vội đuổi theo. Phía sau, Lưu Hồng vừa rơi xuống liền bị trấn tới nỗi phun ra một ngụm máu đen, rất nhanh thân thể gã đã bị ăn mòn hơn phân nửa, gã lập tức gàolên: "Chừa chút bảo vật cho ta chữa trị đi mà, ta thật sự sẽ bị giết chết đấy!"
"Không có đâu, tự mình chống đỡ đi!"
"Đệt!"
Lưu Hồng mắng to: "Ngươi không phải là người!"
Bóng dáng ba người biến mất ngay lập tức.
Mà Lưu Hồng cũng vô lực mắng tiếp, gã vội vàng bắt đầu điều chỉnh trạng thái, duy trì cân bằng sinh tử, có điều trong lòng vẫn điên cuồng mắng bọn họ vô số lần.
Ba tên hỗn đản!
Chờ xem!
Đúng là không phải người mà, cứ như vậy ném mình lại địa phương quỷ quái này.