Tô Vũ cân nhắc hỏi lâu, sau đó hắn quyết định gặp Tây vương phi một lần.
Hắn đã bắt Tây vương phi gần nửa năm, nhưng hắn vẫn chưa từng chính thức tâm sự với ä.
Lần này đi tới thượng giới, kỳ thật hắn cũng có mục đích tìm kiếm người của Ngục vương nhất hệ Gần đây Tây vương phi tương đối nôn nóng.
Mặc dù đối với ả thì thời gian nửa năm không đáng là gì, nhưng hiện tại bị bắt xong mà đối phương lại không thèm đếm xỉa gì tới mình, thậm chí cũng không buồn hỏi cung một câu nào thì vẫn khiến Tây vương phi cực kỳ lo lắng, đến nỗi mơ hỏ có chút mong muốn bùng nổ, thật sự muốn liều mạng quách cho xong!
Bị nhốt tại không gian nho nhỏ này, thân thể bị phá hủy, đại đạo thì bị phong ấn, chỉ có biển ý chí là tỉnh táo nhưng muốn chữa thương cũng khó khăn, ả hết sức ưu phiền.
Mà ngay khi ä đang phiền não muốn chết thì bỗng nhiên ả cảm nhận được có động tnh.
Nửa năm qua, ả đã khôi phục được một cỗ thân thể, dĩ nhiên là vẫn hết sức yếu đuối.
Lúc này, một bóng người hiện ra.
Tây vương phi thấy Tô Vũ thì hơi ngạc nhiên, sao tóc tai lại hóa thành màu trắng cả rồi?
Tựa như là thọ nguyên hao hết, nhưng mà... không có khả năng!
Ả mang theo nghỉ hoặc, lại cố ép xuống xúc động hỏi thăm, lạnh lùng nhìn lướt qua Tô Vũ, không nói một lời.
Tô Vũ mỉm cười vung tay lên, xuất hiện một cái bàn dài, rồi hắn lại phất tay hiện ra một cái ghế, tươi cười hỏi thăm: "Tây vương phi, đã nhiều ngày không gặp, ở đây quen rồi chứ?"
Tây vương phi lạnh lùng nhìn hắn, không nói lời nào.
Tô Vũ thản nhiên nói tiếp: "Lạnh lùng thế làm cái gì? Đừng nhìn cũng đừng đoán, ta vừa bại một trận, tên cháu trai Thiên Cổ cũng có chút vốn liếng, ép ta không thể không bùng cháy thọ nguyên, trốn được một kiếp. May mắn nên không chết, đại khái ta còn có thể sống trăm năm, tương đối nhiều rồi!"
Tây vương phi chấn động.
Trăm năm?
Một vị tuyệt đỉnh yêu nghiệt chỉ có thể sống trăm năm?
Trăm năm thoáng cái là qua, đối với tu giả như bọn họ thì trăm năm thật sự không coi là nhiều.
Tô Vũ bại ư?
Thẩm nghĩ như thế, trên mặt ả lại lộ ra vẻ chê cười: "Ngươi chưa hẳn có thể sống đến trăm năm, hiện tại hạ giới thảm hại, một khi thượng giới mở ra, ngươi có thể sống thêm bao lâu?"
Về phần Tô Vũ có nói dối hay không thì ả hoàn toàn không hề cân nhắc qua.
Không cần thiết!
Bởi vì rõ ràng Tô Vũ đã hao tổn thọ nguyên cực lớn, chuyện này không làm giả được, ngoại trừ bại bởi vạn tộc, không thể không thiêu đốt thọ nguyên để đào mệnh, chẳng lẽ hắn lại tự mình thiêu đốt thọ nguyên cho vui?
Điên chắc?
Cho nên chiến bại chính là đáp án duy nhất.
Tô Vũ tỉnh bơ: "Sống một ngày tính một ngày, thế cũng coi như tiêu sái! Dù ta chết thì ta cũng muốn giết thêm nhiều gia hỏa ở hạ giới này! Còn may là không phải không chiếm được chút lợi lộc nào, dù tên cháu trai Thiên Cổ kia chưa chết nhưng ta vẫn giết được Vẫn Tinh Hầu cùng Ma Đãng Hầu!"
"Thế nào, ngạc nhiên không?"
Tây vương phi nhíu mày: "Bọn họ hạ giới rồi?"
"Đúng vậy!" Tô Vũ đáp: "Hai tên ngớ ngẩn đó còn muốn phục kích ta! Nếu không phải là vì giết bọn chúng thì ta cũng sẽ không phải trả giá đắt như vậy!"
Tô Vũ nói xong, cười lạnh một tiếng: "Ta bị thua thiệt không nhỏ, nhưng giết hai tên đó cũng coi như kiếm lời rồi!"
Tây vương phi chê cười: "Ngươi là Nhân tộc cộng chủ, dùng mệnh của ngươi đổi lấy hai vị Hầu thượng cổ, thế mà gọi là có lời sao? Nực cười! Kiểu Hầu thượng cổ như thế ở thượng giới có một nắm, không phải chỉ có hai tên kia!"
Tô Vũ nhướng mày: "Phải không? Vậy cũng đủ rồi, ta còn giết chết Tây vương, hại chết Đông vương.... Nói tóm lại, không tính là thua thiệt nhỉ?"
Tây vương phi lạnh mặt không đáp, nhưng trong lòng ả thì đang tự hỏi, lần này Tô Vũ tới gặp mình là vì cái gì?
Bị mình hấp dẫn ư?
Hay là như thế nào?
Nghĩ thì nghĩ, ả cũng không dám coi là thật, ä chỉ cười nhạo một tiếng rồi lắng lặng ngồi xuống bên cạnh Tô Vũ trên ghế dài. Tây vương phi vung áo bào, bên dưới áo bào đen lộ ra cặp đùi trắng nõn.
Không phải kiểu ngồi nghiêm chỉnh, Tây vương phi ngồi với dáng vẻ lười biếng, mang theo về khinh miệt: "Bại thì bại rồi, ngươi tới gặp ta, chẳng lẽ là muốn bản tọa an ủi ngươi sao?"
"Không đến mức đó, ta còn không chán chường như vậy, bại một trận mà thôi, cũng không phải là thua không dậy nổi"
Dứt lời, hắn lại nói tiếp: "Là như thế này, không phải ta vừa mới thất bại sao? Đại Chu vương không biết từ chỗ nào lại đưa tới vài vị cường giả Nhân tộc, tự xưng là người dưới trướng Định Quân Hầu từ thượng giới xuống"
Lòng Tây vương phi khẽ rung động!
Thượng giới, Định Quân Hầu!
Tô Vũ lẩm bẩm: "Bại một trận mà thôi, không tính là cái gì cả, bất quá hiện tại Đại Chu vương nói là bên chỗ thượng giới hình như tìm được biện pháp giải phong cho Bách Chiến vương, mong muốn ta trợ giúp cho bọn họ!"
"Bách Chiến... "
Tây vương phi nhíu mày, bây giờ ả cũng bớt đi tâm tư câu dẫn Tô Vũ, chỉ lo sốt ruột mong hắn mau nói tiếp!
"Ta tới tìm ngươi kỳ thật là muốn hồi một chuyện... Ngươi là huyết mạch của Ngục vương, ngươi hẳn phải biết, hoặc có lẽ ngươi đã từng tự tham dự qua. Ta muốn biết năm xưa Bách Chiến vương bị các ngươi tính kế hay là hắn thật sự phản bội?"
"Đại Chu vương bảo ta giúp hắn, giúp đỡ thượng giới, cùng nhau trong ngoài liên hợp, giải phong cho Bách Chiến vương! Dựa theo lời bọn họ giải thích thì chỉ có Bách Chiến vương mới có thể giải cứu Nhân tộc... Ha ha!"
Tô Vũ khẽ cười một tiếng, mang theo một chút khinh miệt: "Ta chỉ tin tưởng chính mình! Chẳng qua là lần này thất bại, ta cần xoa dịu mọi người một chút. Dù sao Đại Chu vương cũng chưởng khống Nhân tộc nhiều năm, hiện tại y lại làm loạn với ta, người thượng giới vừa đến cộng thêm ta mới chịu thiệt, lòng người đều đang rung chuyển.
Không ít kẻ khuyên ta hợp lại với thượng giới, cứu Bách Chiến vương ra!"
Tây vương phi yên lặng lắng nghe, trong đầu cấp tốc nghĩ đến hết thảy, mặt ngoài thì giả vờ lơ đễnh, mang theo ý cười: "Thế nào, ngươi cho rằng ta sẽ nói cho ngươi biết cái gì? Nằm mơ đi!"
Tô Vũ nhìn ả: "Chỉ hỏi chút mà thôi, cũng đâu ôm hy vọng gì quá lớn! Ngươi và ta kỳ thật mới là châu chấu trên một sợi thừng! Ta không có kết cục tốt thì ngươi liệu có thể an nhàn được ư? Bây giờ quả thực quá khó khăn, phía ngoài tai họa ngầm còn chưa giải quyết, nội bộ lại đã xảy ra vấn đẻ!"
Tô Vũ mang theo vẻ khinh thường: "Bách Chiến vương thì tính là gì? Thế cục tốt đẹp bị chôn vùi trong tay hắn, hiện tại còn muốn vươn mình ra đuổi ta xuống đài? Thấy ta thua rồi, thọ nguyên hao hết, cảm thấy ta không có hy vọng sao? Ta mới 20 tuổi đã có thể chiến Hợp Đạo, còn có trăm năm để sống, các người dám chắc chắn ta không thể trở thành chủ nhân quy tắc sao?"
"Chỉ cần sự thành, ta tự nhiên có thể khôi phục thọ nguyên!"
Tây vương phi triệt để hiểu rõ, xem ra lần này Tô Vũ thất bại dẫn tới thọ nguyên tiêu hao quá lớn, vậy nên Tô Vũ chỉ có thể cược trận chiến sắp tới nhất định phải thành công, bằng không hắn sẽ không còn cơ hội nữa!
Dựa theo tin tức hắn vừa nói thì có lẽ Đại Chu vương không dám đánh cược hắn nhất định sẽ thắng!
Trên thực tế, họ cũng không nhìn thấy hy vọng thắng lợi.
Dù Bách Chiến cũng từng bại nhưng ít ra hắn ta vẫn có thực lực của chủ nhân quy tắc, vẫn còn có thể có lần sau, chỉ cần bất tử thì vẫn có cơ hội, còn Tô Vũ... trăm năm trở thành chủ nhân quy tắc?
Nếu vậy thì thế giới này đã sớm xong chuyện rồi!
Khó trách hắn lại bị Nhân tộc từ bô!