Cùng một thời gian ấy.
Một đám người bước vào lối đi, cương phong tức khắc ùa đến tàn phá bừa bãi.
Cương phong mạnh mẽ thổi qua mọi người, dù là người mạnh như Tô Vũ thì cũng cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo thấu xương cùng với sự thống khổ.
Nhỏ yếu và chưa chứng đạo như Hồ Hiển Thánh thì thiếu chút nữa đã bị một đợt cương phong đánh chết, cũng may Đại Chu vương liên tục kéo ông ra sau, giúp ông chặn lại hết thảy.
Tô Vũ không quản, mới tiến vào mà thôi, sẽ không dễ chết như vậy.
Hắn mở Thiên Môn ra nhìn một hỏi, dọc theo lối đi hướng về phía trước, sau đó ra lệnh: "Tất cả đi theo ta, đừng lộn xộn!"
"Rõ!"
Mọi người đáp lời, dồn dập đi theo Tô Vũ.
Nhờ có Thiên Môn nên năng lực dự phán của Tô Vũ đã cường đại đến cực hạn, thỉnh thoảng hắn lại quát: "Cương phong sắp tới, tránh đi!"
"Lôi kiếp hiện ra, Đại Chu vương!"
Từng tiếng quát nhẹ vang lên, mọi người đều phối hợp hết sức ăn ý, không ngừng tránh đi những lực lượng trừng phạt, ở phía trước nhất, Tô Vũ còn lấy ra hòn đá nhỏ để trấn áp lối đi đang rung chuyển không ổn định.
Cương phong hay lực lượng trừng phạt thì đều có thể tránh thoát, đều có thể ứng đối, chỉ cần lối đi không hủy diệt là được.
Mọi người thuần thục phân chia, ai bày trận thì tiếp tục nghiêm chỉnh bày trận, ai cắt chém không gian thì cứ tiếp tục cắt chém, một đường tiến lên coi như tương đối thuận lợi.
Đi một hỏi, Đại Chu vương không khỏi cảm khái: "Đám Triệu Xuyên còn sống để xuống dưới thật sự là quá may mắn, Hợp Đạo thông thường muốn đi xuống đều phải nhờ vào vận may, hơi không cẩn thận một chút thôi thì chắc chắn sẽ gặp nguy!"
Thứ này quả thật phải nhìn vào vận khí!
Đương nhiên, kẻ có thể trực tiếp nhìn thấu quy tắc chỉ lực như Tô Vũ thì không còn là vận khí mà là gian lận, không ai có thể làm được như hắn.
Tô Vũ bình tĩnh nói: "Với thực lực của Đại Chu vương và Lam Thiên, mạnh mẽ xông tới thì nhiều nhất cũng chỉ thụ thương, không tới nỗi nguy đến tính mạng"
Vừa nói, hắn vừa theo bản năng nhìn lướt qua Lam Thiên, không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền đen mặt: "Địa phương quỷ quái này mà ngươi lưu lại phân thân làm gì?"
Tất cả mọi người đều cạn lời.
Lam Thiên còn muốn lưu lại phân thân ở đây sao?
Thôi, phục y rồi!
Lam Thiên hóa thành tiểu nữ hài, cười hì hì nói: "Thú vị lắm, ta muốn thử xem phân thân có thể bị quét đi hoặc là bị phá hỏng hay không. Nếu bị quét đi thì sẽ đi đâu? Thử chút ấy mà, dù sao ta cũng chẳng thiếu một cái phân thân"
Phân thân nhiều thì có thể tùy hứng.
Tô Vũ lười quản y, hắn nhìn về phía trước, hít sâu một hơi: "Sắp đến rồi, ta cảm nhận được quy tắc chỉ lực đã suy yếu, sau khi ra ngoài mà có người thì lập tức bắt lại!"
Tất cả mọi người đều hơi kích động.
Trừ Đại Chu vương, hầu hết mọi người đều chưa từng đặt chân tới thượng giới!
Cùng lúc đó.
Bên trong một hiểm địa mang tên Táng Hồn sơn.
Địa phương này tương đối nguy hiểm.
Dãy núi to lớn đều đen như mực, bầu trời chiếu rọi cũng đều hiện ra sắc đen, nơi này có một loại Toản Hồn trùng rất nhỏ họat động sôi nổi, thực lực của chúng không mạnh nhưng lại vô thanh vô tức cực kỳ đáng sợ. Chỉ cần hơi không chú ý thì chúng sẽ chui vào biển ý chí và thân thể, nhanh chóng ký sinh rồi thôn phệ hết thảy.
Rất nhiều cường giả đều đã bị thương, dù bọn họ biết có thứ này tồn tại thì ngươi nhìn không thấy, ngửi không thấy, chỉ có thể một mực phòng ngự, vì thế tiêu hao rất nhiều.
Cho nên không phải vạn bất đắc dĩ thì hiếm có ai lại chủ động đến đây.
Mà lúc bấy giờ, sâu trong núi lớn, ở một sơn động tôi đen như mực, hai bóng người yên lặng ẩn núp, nhìn chằm chằm vào một vòng xoáy tối thui nơi xa.
"Liễu Sơn, ngươi cảm thấy có hi vọng gì không? Những gia hỏa đi xuống dưới thật sự còn có người sống sót sao?"
"Đại nhân đã nói là có người còn sống mà, hồn bài của mấy người kia vẫn chưa vỡ hết"
Liễu Sơn lại truyền âm sang: "Hình như dưới hạ giới đã xuất hiện biến cố, nghe nói bạo phát đại chiến liên miên, chết không ít cường giả vạn tộc, gần đây các đợt vây quét đều bớt căng hơn một chút, nghe nói họ còn đang thương thảo làm thế nào để đối phó với cường giả Nhân tộc ở dưới kia"
"Tộc ta thật sự có cường giả ư? Triều tịch trước kết thúc, người đều chạy hết rồi, có khi ở hạ giới còn chẳng có vị Vĩnh Hằng nào cũng nên"
"Chịu, ta cũng đâu rõ!"
Hai người đã ở lại đây trông coi rất lâu, ai cũng mang theo một chút hi vọng, không biết những người kia đi xuống có ai trở về nữa hay không.
Bất quá mấy tháng trôi qua rồi mà vẫn không có tí xíu động tĩnh nào.
Hoặc là ở lại hạ giới không muốn trở lại, hoặc là mọi người đều đã chết.
Người lên tiếng trước lại truyền âm: "Thông đạo sắp đóng lại rồi, đại khái lần này lại không còn ai, thời hạn nữa năm vừa đến, chúng ta sẽ phải rút lui! Địa phương quỷ quái này toàn những đám Toản Hồn trùng quá nguy hiểm, sao lại xây dựng lối đi tại đây Vậy...
"Nói nhảm, nguy hiểm nên mới an toàn, chẳng lẽ lại xây ở giữa Tiên Ma đạo tràng à?"
Hai người trò chuyện, kỳ thật cũng không có gì nhiều để mà nói, chẳng qua là hiểm địa này quá an tĩnh nên họ vẫn thường xuyên trao đổi một chút, miễn cho trong lòng thấy Sợ hãi.
"Liễu Sơn, ngươi nói xem Nhân tộc chúng ta còn hi vọng không? Dân Sơn Hầu đại nhân đã vẫn lạc... Aiz... Càng nghĩ ta càng tuyệt vọng!"
"Đỗ Binh, ít nói vài lời ủ rũ đi, Hầu gia bảo chỉ cần thượng giới mở ra thì Bách Chiến vương sẽ trở về, chúng ta vẫn còn hi vọng"
"Bách Chiến vương... Được rồi, hi vọng như thế đi!"
Tâm trạng cả hai hơi uể oải.
Thật sự có thể chứ?
Triều tịch trước đã thất bại thảm hại.
Nhưng quả thật Bách Chiến vương chính là hy vọng, là nơi ký thác tinh thần duy nhất của họ.
Biết rõ Bách Chiến vương đã chiến bại một lần, tống táng hết thảy thế cục tốt đẹp của Nhân tộc, nhưng mọi người lại không thể không dựa vào Bách Chiến vương, những vị Hầu thượng cổ cũng đâu phải là không biết tình huống, nhưng lại có thể làm thế nào?
Không cho mọi người một tia hi vọng, chẳng lẽ lại mong chờ vào mấy tôn Hợp Đạo đi địch vạn tộc sao?
Tại thời điểm chật vật, chỉ là tạo cho Nhân tộc một chỗ để ký thác tinh thần mà thôi.
Không thể tuyệt vọng!
Hi vọng thì vẫn phải có, dù cho hi vọng này không quá đáng tin cậy, nhưng dù sao lực lượng vẫn còn ở đây.
Đây là suy nghĩ của Nhân tộc thượng giới.
Bọn họ biết rõ đầu óc Bách Chiến vương không quá thông minh, nhưng mà hắn ta lại rất mạnh!
Bây giờ bọn họ đã hết sức tuyệt vọng, có một vị cường giả còn sống dù sao cũng hơn là chẳng có chút hi vọng nào. Không thể không nói, Bách Chiến vương vẫn rất có công, chính vì hắn ta còn sống cho nên rất nhiều cường giả Nhân tộc mới có lòng tin tiếp tục chống cự!
Bằng không nếu không phải đầu hàng thì cũng sẽ là phản bội, có thể chịu đựng đến bây giờ cũng coi như là nhờ công Bách Chiến vương.
Liễu Sơn và Đỗ Binh cũng thế, tuy rằng rất uể oải nhưng họ vẫn ôm lòng hy vọng.
Mặc kệ nó!
Tốt xấu gì Bách Chiến vương vẫn sống sót, không phải sao?
Đang trò chuyện, Liễu Sơn đột ngột khựng lại: "Từ từ, có động tĩnh.. "
"Cái gì?"
"Đừng lên tiếng!"
Ngay một khắc ấy, một tiếng cười thăm thẳm truyền đến, hai người đều giật mình hốt hoảng, rất nhanh bên tai truyền đến thanh âm: "Đừng động, tiểu bảo bối chơi thật là vui mà!"
Trong nháy mắt, mấy chục thân ảnh hiển hiện.
Hai người mở to mắt nhìn nhưng lại không thể động đậy, họ bị một đôi tay nhỏ nắm chặt cổ, trong chớp nhoáng này, thậm chí đại đạo của bọn họ đều đã bị che giấu hoàn toàn!
Không bao lâu sau, trước mắt cả hai xuất hiện một thanh niên tóc trắng.
Thanh niên tóc trắng kia khẽ nhíu mày, tiện tay vung lên, trong sơn động hiện ra vô số điểm sáng nhỏ, hắn ghét bỏ nói: "Cái gì thế, sao nhiều tiểu côn trùng quá vậy?"