Minh Nguyệt Hoa Cốc, một trong những hiểm địa ở thượng giới.
Nơi này ý nghĩa cũng như tên, là một nơi có rất nhiều hoa.
Biển hoa!
Sở dĩ gọi là Minh Nguyệt Hoa Cốc, bởi vì ban đêm ở đây sẽ hiển hiện một vài loại hoa tựa như trăng sáng, những đóa hoa ấy phát ra hào quang chiếu rọi, phàm là ai bị rọi đến đều sẽ có dấu hiệu trúng độc.
Độc tính rất nặng, ngay cả Hợp Đạo cũng dễ dàng trúng chiêu.
Có thể nói thượng giới là một vùng đất man hoang chưa được khai phá triệt để, vẫn còn cực kỳ nhiều hiểm địa.
Dù đã qua rất nhiều năm nhưng vẫn chưa thể dẹp yên hết toàn bộ mọi ngóc ngách, bởi vì khuyết thiếu chủ nhân quy tắc nên có nhiều hiểm địa thậm chí tồn tại một số nhân vật cường hãn, ngay cả Thiên vương cũng dễ dàng thất bại ở đây!
Dần dà, những hiểm địa đó đã trở thành nơi để mọi người trốn tránh, không phải vạn bất đắc dĩ, người bình thường sẽ không tới.
Nhân tộc chiếm cứ hiểm địa bởi vì họ đã không còn đường nào để đi.
Càng nguy hiểm thì càng có thể tránh khỏi truy sát của cường giả vạn tộc.
Các đại tộc vây quét Nhân tộc nhiều năm, kỳ thật cũng không giết được bao nhiêu, đại bộ phận Nhân tộc đều trốn vào hiểm địa, kinh động đến một số sự tồn tại kinh khủng, dẫn đến các tộc tổn thất nặng nề, không thể không tránh lui.
Đương nhiên, mặc dù như thế thì Nhân tộc cũng không dễ chịu gì, mỗi một lần vây quét đại quy mô thì Nhân tộc đều sẽ tổn binh hao tướng, nhiều năm trôi qua, không gian để Nhân tộc sinh tồn càng ngày càng bị thu hẹp.
Lúc bấy giờ, trong Minh Nguyệt Hoa Cốc.
Vô số đóa hoa to lớn toát ra hào quang nhàn nhạt, giờ đã là ban đêm.
Những đóa hoa này lớn đến đáng sợ, có một vài đóa thậm chí to bằng cả một ngọn núi nhỏ.
Có đóa nở bung ra, có đóa thì khép kín.
Vô số đóa hoa tràn lan hào quang, trong hư không giống như nhiều thêm một vâng trăng sáng.
Mà trong vô số đóa hoa này có một đóa hoa to lớn khép kín là nơi sinh hoạt của Nhân tộc, đây chính là vị trí mà Định Quân Hầu ẩn náu, vạn tộc tấn công tới thì đầu tiên cần phải tìm ra sự tồn tại của gã lẫn trong đó.
Tìm được thì còn phải cẩn thận những đóa hoa phụ cận sẽ tập kích bọn họ.
Một khi bùng nổ đại chiến lại phải cẩn thận đại chiến sẽ dẫn xuất càng nhiều hoa hoa mạnh mẽ to lớn hơn thôn phệ hết thảy cường giả.
Đương nhiên, địa phương quỷ quái này cũng rất nguy hiểm, vì để thăm dò nơi đây mà Định Quân Hầu đã hao phí vô số thời gian, chết không ít người, chính mình cũng bị thương mấy lần, cuối cùng mới tìm được một đóa hoa thích hợp để ở lại.
Đóa hoa này có thể khép kín.
Đến ban đêm, Định Quân Hầu sẽ điều khiển đóa hoa khép kín lại, không cho vẳng sáng bên ngoài chiếu vào, cũng có thể tránh cho tướng sĩ dưới trướng bị độc chết.
Trong nhụy đóa hoa cũng đủ chỗ cho hơn nghìn người sinh tôn.
Định Quân Hầu đóng quân ở đây đã vượt qua 80 năm, trên nhụy hoa thậm chí còn dựng lên một cái trấn nhỏ.
Dựa theo lệ cũ, nhiều nhất trăm năm thì họ nhất định phải đổi chỗ sinh tôn!
Bằng không trăm năm đã đủ cho vạn tộc thăm dò tình huống của họ rõ ràng, dưới tình huống bình thường, tốt nhất là 50 năm phải đổi chỗ ở một lần, có điều việc này thực sự là chẳng còn cách nào khác, mỗi lần đổi chỗ đều là một lần tổn thất thật lớn.
Có thể kéo đến trăm năm thì đó là tốt nhất.
Lúc bấy giờ, trong tiểu trấn còn có một số người qua lại.
Trẻ có già có.
Định cư nơi đây 80 năm nên đã sinh ra một ít Nhân tộc thế hệ mới, điều này khiến Định Quân Hầu cực kỳ vui vẻ, thậm chí còn sung sướng hơn cả khi dưới trướng xuất hiện Vĩnh Hằng.
Dưới trướng gã khi triều tịch thứ chín kết thúc còn có mấy chục vạn Nhân tộc.
Nhưng mà mấy ngàn năm qua đi thì chỉ còn lại hơn ngàn người!
Hiện tại, chuyện nóng lòng nhất không phải là không có cường giả xuất hiện, mà là đời tân sinh càng ngày càng ít, ít đến nỗi trong 80 năm gần đây chỉ sinh ra chưa tới 100 tiểu sinh mệnh, đây mới là điều khiến Định Quân Hầu cực kỳ lo lắng.
Tiếp tục như thế thì không cần vạn tộc vây quét, chỉ cần đổi chỗ ở thêm mấy lần thì dưới trướng gã có lẽ sẽ chẳng còn ai.
Gần đây Minh Nguyệt Hoa Cốc lại có dấu hiệu hành động của vạn tộc, điều này càng làm cho gã thêm sốt ruột, nếu tiếp tục như thế thì gã sẽ phải nghĩ biện pháp đổi chỗ, phái người xuống hạ giới cũng chỉ là hành động khi đã quá bất lực.
Hi vọng hạ giới có động tĩnh để hấp dẫn đi sự chú ý của vạn tộc, tình huống cụ thể như thế nào thì Định Quân Hầu cũng không quá rõ ràng.
Thế nhưng gã biết vạn tộc ở Minh Nguyệt Hoa Cốc đã rút lui bớt.
Gã chỉ có một nguồn tin tức đơn giản, có thể là vạn tộc đã xảy ra chuyện, nghe nói dưới hạ giới đã chết không ít cường giả, dẫn đến vạn tộc chấn nộ, gần đây đều đang phải thương nghị chuyện đối phó với Nhân tộc hạ giới.
Bên ngoài đang là ban đêm.
Bất quá trong đóa hoa thì vẫn còn sáng ngời.
Định Quân Hầu mặc nhung giáp đi trên đường phố tiểu trấn, hai bên có vài căn nhà nhỏ, cũng không xa hoa mà đều là dáng vẻ đơn giản có thể ở lại là được, xem như chỉ là vì có một nơi để có thể bế quan tĩnh tọa.
Phía sau Định Quân Hầu có vài người cùng đi tuần tra với gã.
Tuần tra là chuyện mỗi ngày đều phải thực hiện.
Thứ nhất là để trấn an quân tâm.
Thứ hai, kiểm kê nhân số.
Thứ ba, chứng minh Định Quân Hầu vẫn còn ở đó.
Kiểm kê nhân số là một chuyện cực kỳ trọng yếu, ở đây họ phải cẩn thận một chuyện đó là có Nhân tộc nào đó không thể chịu đựng được mà lựa chọn phản bội.
Loại sự tình này không phải lần đầu tiên phát sinh.
Nhân tộc bị áp chế quá lâu, dẫn đến một số Nhân tộc chịu đựng không nổi dụ hoặc, lựa chọn thoát đi, đơn thuần thoát đi còn đỡ, sợ là sợ họ sẽ đi đầu nhập vạn tộc rồi dẫn vạn tộc đến vây quét.
Khi triều tịch thứ chín vừa kết thúc, cũng bởi vì cường giả bên trên không quá coi trọng nên mới dẫn đến mấy kẻ bên dưới phản bội chạy trốn, đem vạn tộc đến vây quét, hại chết không ít người phe mình.
Vết xe đổ này Định Quân Hầu tuyệt đối không dám quên.
Từ đầu đường đến cuối phố, người chỉ có chừng đó mà thôi, một chuyến đi qua, người đều đủ cả, chuyện này coi như không tệ.
Định Quân Hầu thở hắt ra, nói khẽ: "Cũng không biết dưới hạ giới thế nào rồi?"
Sau lưng, vài vị cổ lão cũng đều tỏ về lo lắng, nghe thấy lời ấy, một vị lão nhân tóc trắng xoá liền đáp: "Hầu gia không cần lo lắng, nếu vạn tộc thương thảo chuyện đối phó với hạ giới thì rõ ràng hạ giới còn chưa triệt để luân hãm!"
Định Quân Hầu âu sầu gật đầu, đi về hướng căn nhà của mình, phía trước, một tòa nhà đơn sơ chính là Hầu phủ của gã.
Vừa đi, Định Quân Hầu vừa nói: "Dân Sơn ngã xuống là chuyện ta không ngờ tới, haiz, ta lo lắng nhất chính là sau khi Dân Sơn ngã xuống, chút tình báo của chúng ta liệu có bị bại lộ hay không?"
"Dân Sơn là hạch tâm liên lạc của chúng ta, nơi chúng ta ẩn náu ông ấy cũng biết, Dân Sơn đĩ nhiên sẽ không làm chúng ta bại lộ, sợ là sợ... ông ấy nói cho người dưới trướng rồi có kẻ phản bội, dẫn đến tất cả chúng ta đều bị phát hiện"
"Vài ngày trước, Minh Nguyệt Hoa Cốc bỗng nhiên có một nhóm vạn tộc đến... Đây mới là chuyện ta thấy lo lắng nhất!"
"Không được thì chúng ta chỉ có thể rút lui!"
Định Quân Hầu hết sức bất đắc dĩ, lão nhân tóc trắng cũng nói: "Hầu gia, bây giờ chúng ta rút lui, đổi chỗ khác thì cũng chỉ có thể tìm một hiểm địa, mỗi một lần di chuyển đều là một lần tổn thất thật lớn, hơn ngàn người hiện tại chờ đến khi chuyển tới nơi tiếp theo liệu còn có thể sống được bao nhiêu?"
Đổi hiểm địa nào có đơn giản như vậy.
Bằng không thì họ đã sớm đổi chỗ liên tục.
Dân Sơn Hầu vừa ngã xuống, đáng lẽ bọn họ nên dọn đi luôn mới phải.
Không đời đi là vì lo lắng nếu lại di chuyển một lần thì những người dưới trướng còn có thể sống được bao nhiêu.
Định Quân Hầu tỏ vẻ đắng chát: "Năm xưa, Nhân tộc ta vô cùng rực rỡ phong quang!
Vạn tộc thân phục, chư thiên triều bái, trên trời dưới đất, sinh linh hay tử linh đều lấy Nhân tộc vi tôn!"