Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 2842 - Chương 2842: Bọ Ngựa Bắt Ve Sâu, Chim Sẻ Rình Sau Lưng.

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 2842: Bọ Ngựa Bắt Ve Sâu, Chim Sẻ Rình Sau Lưng.
 

"Phụ thân, giờ ngài còn nói những thứ này làm gì!"

Trong phòng lớn, một thiếu nữ đi ra: "Chúng ta đâu có trải qua những năm tháng đó, phụ thân, lần sau ngài đừng nói những thứ ấy nữa! Mỗi lần đều nói cho lỗ tai ta nghe ra vết chai rồi, bây giờ chúng ta bị vây giết khắp nơi, ta còn chưa từng rời khỏi Minh Nguyệt Hoa Cốc đây"

Ánh mắt Định Quân Hầu lộ ra vẻ u sầu.

Đây là nữ nhi của gã, nàng đã xuất sinh 30 năm.

Vì để kéo dài hậu đại, truyền thừa Nhân tộc, sau khi con của gã chết trận, trong những năm định cư ở Minh Nguyệt Hoa Cốc gã đã sinh thêm một đứa con gái. Bởi vì là nữ nhi của gã nên tư chất rất khá, mới 30 tuổi mà bây giờ đã đạt đến Nhật Nguyệt đỉnh phong.

Nhưng mà nàng chưa từng ra khỏi Minh Nguyệt Hoa Cốc.

Bầu trời của nàng cũng chỉ lớn bằng Minh Nguyệt Hoa Cốc mà thôi!

Nàng chỉ nghe về thượng cổ rực rõ chứ chưa từng trải qua, chưa từng nhìn thấy, nàng không biết năm đó rốt cuộc Nhân tộc mạnh cỡ nào!

Vạn tộc quỳ bái!

Triều thánh chi địa!

Định Quân Hầu là Hầu thượng cổ, là cường giả Nhân tộc thượng cổ, dù cho Hoàng của vạn tộc thấy gã thì cũng phải lấy lễ để tiếp đón.

"Nhất định sẽ ra ngoài!"

Định Quân Hầu thảm nghĩ, trên mặt nở nụ cười, trấn an nữ nhi: "Chắc chắn! Nhân tộc sẽ quật khởi! Chúng ta kéo dài mười vạn năm đều chưa từng bị diệt sạch! Nhân Hoàng bệ hạ, Văn vương đại nhân, bọn họ đều sẽ trở lại!"

Nói là nói như vậy, nhưng chính gã còn không tin nổi những lời này.

Mười vạn năm!

Nếu có thể trở về thì Nhân Hoàng sớm đã quay về.

Gã vốn không tin những sự tồn tại vô cùng cường đại kia đã ngã xuống, có điều... hiện tại cũng không thể không tin.

Không chết thì mười vạn năm qua đi cũng nên quay lại rồi mới đúng.

Thiếu nữ không để bụng, vô số năm qua, phụ thân của nàng vẫn luôn nói như vậy, nàng cũng đã nghe không ít lão nhân nói.

Lúc này, nàng không đánh vỡ huyễn tưởng của phụ thân, chỉ lộ ra nụ cười nói: "Phụ thân, đừng nói những thứ này nữa. Đêm nay người cụ hiện Tinh Thần Hải cho ta nhìn một chút đi! Lần trước nhìn thoáng qua, quả thực quá đẹp, biển cả là như thế sao?

Thật là mỹ lệ!"

Những năm qua, khi rảnh rỗi Định Quân Hầu thường cụ hiện một vài khung cảnh thời thượng cổ cho nữ nhỉ nhìn xem thế giới bên ngoài rốt cuộc là như thế nào.

Tinh Thần Hải...

Định Quân Hầu mỉm cười gật đầu: "Được! Tinh Thần Hải... Đây chính là một nơi rất đẹp! Nơi đó có vô số chủng tộc, có vô số cửa vào giới vực, còn có vô số truyền thuyết, vô số thần thoại. Dĩ nhiên, không thể thiếu tình sử của Minh vương đại nhân"

Bên cạnh, lão nhân tóc trắng bật cười: "Hầu gia, chuyện của Minh vương đại nhân ngài đã kể vô số lần rồi"

Định Quân Hầu cười xòa: "Đã đề cập tới Tinh Thần Hải thì nhất định phải kể đến Minh vương đại nhân! Tinh Thần Hải là một loại lực lượng vô cùng cường đại, trôi nổi lơ lững, ngàn vạn năm không hề rơi xuống. Minh vương quả thực là chỉ vì nụ cười của hồng nhan, thế mà lại tiện nghi cho người ngoài!"

Thiếu nữ không cắt ngang, nàng rất thích nghe cha mình kể chuyện xưa.

Chém chém giết giết chỉ khiến nàng chán ghét, 30 năm qua, không phải là không có chiến đấu, mỗi một lần đều có người ra ngoài nhưng lại không về được!

Trước đó có một nhóm người rời đi, đó đều là các vị thúc bá nhìn nàng lớn lên, có lẽ...

họ đều đã ngã xuống.

Cuộc sống như vậy quá mức mỏi mệt.

Nghe phụ thân kể chuyện về cường giả thời thượng cổ là quãng thời gian mà nàng cảm thấy hạnh phúc nhất.

Còn vinh quang, rực rỡ gì đó đều không trọng yếu.

Dù huy hoàng thế nào thì cũng đều đã trôi qua.

Mười vạn năm đủ để vùi lấp hết thảy.

Mà ngay khi Định Quân Hầu đang kể về Tinh Thần Hải cho nữ nhi nghe.

Bên ngoài Minh Nguyệt Hoa Cốc, không gian hơi hơi dao động một chút.

Tô Vũ định thần nhìn lại, vô số đóa hoa giăng đầy toàn bộ thiên địa, trong hạp cốc rộng lớn đều là hoa, trên hẻm núi còn có một vầng trăng sáng hiện ra, cực kỳ mỹ lệ.

Thế nhưng cũng hết sức nguy hiểm!

Tô Vũ mở Thiên Môn để quan sát, nhìn về hướng hẻm núi, sau một khắc hắn khẽ nhíu mày: "Quả là nơi nguy hiểm hơn cả Táng Hồn sơn! Những đóa hoa này thế mà đều đang tu luyện, cùng đi một đạo"

Tô Vũ nói xong, bỗng nhiên nhíu mày nhìn về một phía: "Định Quân Hầu bị kẻ địch để mắt tới rồi!"

Dứt lời, ba đạo tiểu môn lạc ấn lên trên trán ba người Lam Thiên.

Trong nháy mắt, bọn họ liền nhìn thấy bốn phía có một số sợi dây nho nhô mơ hồ.

Lam Thiên cười tà mị: "Quả thực có mấy con trùng nhỏ! Bất quá chỉ có một tôn Hợp Đạo, ba tên Vĩnh Hằng, xem ra còn chưa chuẩn bị động thủ"

Thật sự động thủ thì hiển nhiên một tôn Hợp Đạo là không đủ.

Thế nhưng, nếu Hợp Đạo đều đã tới thì đại khái đã xác định được vị trí của Định Quân Hầu, rất có thể sẽ tùy thời phát động công kích.

Những người này thủ bên ngoài cốc, hẳn là vì không muốn cho Định Quân Hầu cơ hội rút lui.

Đại Minh vương lên tiếng: "Nói như vậy, chúng ta mà không đến thì Định Quân Hầu chắc chắn sẽ bị giết! Chúng ta tới thành ra lại cứu được gã"

"Có thể xem là vậy!"

Tô Vũ mỉm cười: "Trước cứ bắt lấy bọn chúng đi. Mấy tên này không trốn trong hoa cốc nên sẽ dễ đối phó hơn một chút, tên Hợp Đạo kia chỉ là ngũ đẳng mà thôi!"

Không mạnh!

Ở đây, đại khái chỉ có mỗi Đại Minh vương là có thực lực tương đồng với đối phương.

Những người khác đều cường đại hơn đối phương rất nhiều.

"Đại Minh vương, ngài đi thu thập tam đại Vĩnh Hằng, ba người chúng ta sẽ bắt tên Hợp Đạo kia nhanh nhất có thể, cố gắng đừng tạo ra động tĩnh, tránh kinh động đến Định Quân Hầu. Đại Chu vương, lại phải xem bản lĩnh của ngươi rồi!"

Đại Chu vương sờ sờ mũi: "Có Vũ Hoàng hợp lại một chỗ thì an tâm là sẽ không có sơ hở nào!"

Tô Vũ cũng có lực lượng đại đạo với khả năng mê hoặc.

Hai người hợp lại để đối phó một vị Hợp Đạo ngũ đẳng thì gần như không có vấn đề gì.

Lam Thiên xen vào: "Các ngươi vứt ta đi đâu rồi? Đi thôi, nói nhảm nữa thì vô số huynh đệ tỷ muội của ta sẽ không nhẫn nại được mất!"

Im lặng.

Tuy đối thủ yếu hơn nhưng bọn họ cũng không hề chủ quan.

Hết thảy khí tức đều được thu lại!

Mới đến thì họ vẫn cần phải cẩn thận một chút.

Bên ngoài Hoa cốc.

Một tôn cường giả Ma tộc nhìn về nơi xa, hơi hơi nhíu mày, sau lưng, ba vị cường giả Vĩnh Hằng liền thấp giọng hỏi: "Đại nhân, có dị động gì sao?"

"Không có việc gì"

Bất quá Ma Thập Cơ vẫn nhíu mày như cũ: "Chỉ là vừa rồi ta mơ hồ cảm nhận được có không gian dao động, không biết có phải là vì một ít quy tắc gợn sóng dẫn đến hay không"

Nghe vậy, cả đám đều thử dò xét một thoáng nhưng không phát giác được điểm gì dị thường.

Kể cả cảm giác nguy hiểm cũng chẳng có.

Hợp Đạo cảnh Ma Thập Cơ còn cảm thấy được một chút cảm giác nguy hiểm, thế nhưng tra xét rõ ràng thì y lại không biết từ đâu tới.

Chẳng lẽ bị Định Quân Hầu phát hiện sao?

Phát hiện thì gã cũng không đám động thủ, ngược lại khả năng chạy trốn còn cao hơn.

Ma Thập Cơ hít sâu một hơi: "Một khi Định Quân Hầu chạy trốn thì lập tức đưa tin, vây quét đối phương! Nhiệm vụ của chúng ta không phải giao chiến mà là theo dõi, không cho bọn chúng có cơ hội vô thanh vô tức trốn đi là được!"

Một vị Hợp Đạo làm cơ sở ngầm, rõ ràng vạn tộc vẫn cực kỳ coi trọng đối với đám Nhân tộc còn sót lại này.

"Hiểu rõ!"

Ba người gật đầu, bọn họ cũng không muốn liều mạng giao chiến, chỉ cần Định Quân Hầu dám ra đây thì họ sẽ lập tức đưa tin ra ngoài, chờ hàng loạt cường giả tới vây giết!

Vừa nói xong, bên tai bốn người bỗng truyền đến một tiếng cười nhẹ: "Các vị, suyt!

Nhẫn nhịn một hỏi, đừng nói chuyện, chúng ta tâm sự nào"

Tam đại Vĩnh Hằng lập tức đã bị mắc lừa.

Mà về mặt tên Ma Thập Cơ lại điên cuồng biến hóa!

Người nào thế?

Y hốt hoảng, bên tai lại truyền tới tiếng cười đùa: "Đừng nói chuyện, bé ngoan, ta thương ngươi nha!"

"An tĩnh một chút, giữ yên lặng thì mới có thể sống sót!"

Ba đại cường giả đồng thời vận chuyển lực lượng đại đạo để quấy nhiễu vị Hợp Đạo ngũ đẳng này.

Bên ngoài, trận pháp của Đại Minh vương buông xuống, che giấu động tĩnh bốn phương.

Ba tên Vĩnh Hằng cảnh sớm đã lâm vào mê thất.

Chênh lệch quá xa!

Ánh mắt tên Ma Thập Cơ kịch liệt giãy giụa, vừa giãy giụa một hỏi, bỗng nhiên bên người toát ra vô số Lam Thiên, nam nam nữ nữ đều có, hóa thành một cái lưới lớn, cười hì hì nói: "Bé ngoan, thương sinh yêu ngươi, ngươi yêu thương sinh, chớ lộn xộn nào!"

Đại Chu vương nở nụ cười đây vẻ nhu hòa: "Nhịn xuống, đừng nói chuyện, đừng chống cự, chúng ta tới để cứu vớt ngươi!"

Ma Thập Cơ giãy giụa trong lòng, không, không phải!

Đây là kẻ địch!

Nhưng rất nhanh lại có thêm một kẻ tới.

Trong tay Tô Vũ hiển hiện một cây bút, hắn điểm ra một bút, vô số chữ viết hiển hiện.

Phong, khóa, cầm, trấn...

Rất nhiều chữ viết hiện lên, ngòi bút điểm xuống, trong nháy mắt thân thể tên Hợp Đạo này liền sụp đổ, tiếp đó Văn Minh Chí chỉ còn vài tờ, một tờ phía trên phong ấn Tây vương phi, một tờ phía dưới bao phủ hoàn toàn bốn tên Ma tộc.

Tức khắc thôn phệ đối phương!

Hắn không giết người để tránh động tĩnh quá lớn.

Thánh Hóa ấn hạ xuống, lập tức kịp thời trấn áp!

Hết thảy động tĩnh tiêu tán!

Bốn người liếc nhìn nhau, ai nấy đều lộ ra nụ cười, một vị Thiên vương, hai vị Hợp Đạo đỉnh cấp cộng với Đại Minh vương bày trận, đối phó với một vị Hợp Đạo ngũ đẳng quả thực quá đơn giản.

Tô Vũ thúc giục: "Nhanh lên, bắt Định Quân Hầu lại, miễn cho những người này biến mất lại khiến vạn tộc chú ý!"

Cả đám gật đầu, trong nháy mắt biến mất tại chỗ.

Nếu đã động thủ thì cần phải tốc chiến tốc thắng!

Bình Luận (0)
Comment