Trong một đóa hoa to lớn.
Tim Định Quân Hầu bỗng nhiên đập rất nhanh, gã nhìn lên không trung xa xa, lời đang định nói cũng ngừng lại, ánh mắt trở nên ngưng trọng.
Có phải vừa mới xảy ra chuyện gì rồi không?
"Hầu gia?"
"Phụ thân?"
Lúc này, lão nhân tóc trắng và nữ nhi của Định Quân Hầu đều thấy nghỉ hoặc, làm sao vậy?
Định Quân Hầu cấp tốc đứng dậy, ánh mắt có phần ngưng trọng.
Vô số lần trải qua nguy cơ sinh tử khiến gã cảm thấy khả năng cao là đã xảy ra chuyện.
Không nên xem thường bất kỳ lần cảnh báo mối nguy nào!
Nhân tộc tại thượng giới và vạn tộc rất khác biệt, vạn tộc có thể chủ quan nhưng Nhân tộc thì không thể.
Một lần chủ quan sẽ là kết cục ngã xuống!
"Đề phòng"
Định Quân Hầu quát lớn, thanh âm truyền vang khắp nơi, tức khắc mọi người đều lấy lại tinh thần.
Hơn nghìn người cấp tốc kết đội.
Dựa theo tổ hợp ngày thường, lão nhân ở bên ngoài, thanh niên tráng niên ở giữa, còn hài tử nhỏ yếu thì đều được thu vào không gian trong binh khí.
Có điều, một khi cường giả mang theo binh khí ngã xuống thì đồng nghĩa với việc những người bên trong cũng sẽ chết theo, không còn bất kỳ cơ hội nào nữa.
Binh khí chứa không gian cụ thể giấu ở trên thân người nào thì mọi người không hỏi, cũng không ai nói.
Ngược lại sẽ không nằm ở chỗ Hầu gia!
Bởi vì Định Quân Hầu cần chiến đấu, một khi không gian dao động lợi hại, rất dễ dàng ép chết người bên trong, vả lại Hầu gia cũng là mục tiêu hàng đầu mà vạn tộc nhằm vào!
Mọi người yên lặng cảnh giác, cũng có một số người mờ mịt cùng đờ đẫn.
Chạy trốn quá nhiều năm!
Thượng giới chính là như thế, hoàn toàn không hề tốt đẹp.
Nghe thì rất cao quý nhưng trên thực tế tháng ngày trôi qua lại hết sức gian khổ, nhất là 6000 năm gần đây. Trước kia thì còn tốt, dù không thể chiếm lấy thượng giới thì cũng có thể có địa vị ngang ngửa với vạn tộc.
Nhưng cường giả tân sinh đều không cảm nhận được loại mỹ hảo kia, chỉ có một lần lại một lần lâm vào tuyệt vọng cùng bi thương.
"Lại tới nữa!"
Trong đám người, có người nói thầm một tiếng, mang theo một chút thoải mái và giải thoát.
Tình trạng đề phòng thế này đã diễn ra rất nhiều lần.
Đương nhiên, đa số thời điểm kẻ địch cũng không đến.
Thế nhưng Hầu gia không yên lòng thì họ vẫn phải bố trí trận địa, cho nên có vài người cũng không quá coi ra gì, thật sự tới... cùng lắm thì tử chiến, chết rồi thì cũng là một loại giải thoát, lúc trước mấy chục vạn người mà bây giờ chỉ còn lại bọn họ.
Bên cạnh Định Quân Hầu, vài vị Vĩnh Hằng đỉnh cấp mau chóng tụ đến.
Lão nhân tóc trắng cũng là cường giả Vĩnh Hằng đỉnh phong.
Thậm chí đã tiếp cận cấp độ Hợp Đạo, sở dĩ không Hợp Đạo không phải là không thể mà là không có cơ hội, một khi Hợp Đạo sẽ gây ra động tĩnh cực lớn, dễ dàng bại lộ vị trí ẩn nấp.
Đương nhiên, nếu đại chiến bùng nổ, đã bại lộ thì Hợp Đạo cũng không thành vấn đề.
Lúc này lão nhân tóc trắng cũng hết sức chăm chú, cực kỳ cảnh giác.
Hầu gia cảm nhận được mối nguy sao?
Định Quân Hầu cầm trường thương trong tay, nghiêng đâu nhìn về phía nữ nhị, ra lệnh: "Qua bên kia!"
Nàng không được thu vào binh khí, điều này không cần.
Nữ nhi của Định Quân Hầu mặc dù chỉ là Nhật Nguyệt, nhưng nếu chết thì cũng phải chết trận, không thể chết trong không gian binh khí.
Nữ nhân không nói gì, nghe lời bay về hướng đội ngũ ngàn người.
Một đám người cảnh giác, lo lắng, dồn dập nhìn về phía vùng trời xa xa.
Lần này cường địch tới là ai đây?
Cùng lúc đó.
Tô Vũ ngoài ý muốn.
"Hình như bị phát hiện rồi!"
Tô Vũ hơi bất ngờ, hắn không cần đi tìm từng cái bởi vì hắn thấy được đóa hoa chỗ Định Quân Hầu mơ hồ có một số đại đạo khác biệt hiện ra.
Người bình thường sẽ không nhìn thấy nhưng lại ngăn không được Thiên Môn của Tô Vũ.
Lúc này, mấy người hành tẩu trong hư không, ánh trăng chiếu xạ tới, kết quả còn chưa tới gần Tô Vũ liền bị Lam Thiên hưởng thụ nuốt sạch.
Ánh trăng kia đối với người khác là kịch độc, đối với Lam Thiên mà nói đó là chất môi giới để cảm ngộ lực lượng đại đạo, y chỉ hận không thể hấp thu toàn bộ.
"Nơi tốt, ta muốn luyện đóa hoa!"
Y vui vẻ nói, y muốn làm một đóa hoa!
Nếu luyện ra phân thân thì đương nhiên phải luyện cả đại đạo của đám hoa ấy, Thương Sinh đạo có tính bao dung rất mạnh.
Đại Chu vương mặc kệ y, quay sang nói với Tô Vũ: "Dù sao cũng là lão tướng, bị người đuổi giết nhiều năm nên khả năng cảm giác nguy hiểm sẽ rất nhạy cảm! Chưa chắc gã đã phát hiện ra chúng ta, thế nhưng hẳn là đã nhận ra có nguy cơ tới gần"
Tô Vũ gật đầu.
Đại Chu vương bèn hỏi: "Vậy làm sao bây giờ, cường công sao?"
Cưởng công thì sẽ tạo ra động tĩnh quá lớn.
Mà đây lại là Minh Nguyệt Hoa Cốc, rất dễ kinh động đến những đóa hoa khác, mặc dù bọn họ không sợ nhưng sẽ không thể thiếu được một trận đại chiến.
Bởi vì đại đạo của những đóa hoa này đều có tính công kích rất mạnh.
Thậm chí có cảm giác dường như chúng nối liền thành một thể, có lẽ cũng có thể bùng nổ chiến lực Hợp Đạo, hiểm địa nguy hiểm chính là nhờ vào những vật này.
Tô Vũ nhìn sắc trời một thoáng, bởi vì đã bắt một vị Hợp Đạo nên thời gian càng kéo dài, hắn sợ rằng sẽ càng dễ xảy ra vấn đề, trầm tư một lát liền nói: "Không được thì cường công! Dù sao cũng chỉ có một vị Hợp Đạo cảnh! Dĩ nhiên có thể thuyết phục đối phương là tốt nhất, không thể thì trực tiếp bắt lấy gã!"
"Được!"
Bắt giữ Định Quân Hầu là việc nhỏ, then chốt ở chỗ không thể tạo ra động tĩnh quá lớn.
"Lên!"
Ra lệnh một tiếng, trong nháy mắt, một đại trận hiển hiện.
Chủ trận của Đại Minh vương!
Ấn Nặc đại trận!
Đây là do ông học từ Tây vương phi, Tây vương phi đã cung cấp cho Đại Minh vương mạch suy nghĩ rất tốt nên ông mới mau chóng tiến bộ trong lĩnh vực trận pháp, bằng không thì ông cũng không có cách nào tiến vào Hợp Đạo.
Đại trận bao trùm hết thảy đóa hoa khép kín trong giây lát.
Vào lúc này, một cây trường thương đâm thủng chân trời, giết ra từ trong đóa hoa, mang theo khí thế một đi không trở lại, mang theo ý quyết tuyệt!
Định Quân Hầu giận dữ hét: "Phân tán chạy trốn!"
Xong rồi!
Ngay khi đại trận bao trùm, gã liền biết xong đời rồi.
Đại trận của Hợp Đạo!
Chủ trận đã có một vị Hợp Đạo, huống chỉ là những kẻ khác?
"Trốn cái gì mà trốn!"
Một tiếng cười khẽ truyền ra, tiếp theo đó khắp bốn phương tám hướng có vô số bóng người hiển hiện. Lam Thiên cười ha hả, một thân ảnh Lam Thiên phóng tới: "Tiểu Định Quân, chơi với ta đi mà!"
Định Quân Hầu hoảng sợ hét lên: "Chuẩn vương?"
"Không đâu, chắc nên tính là Thiên vương nhĩ?"
Lam Thiên cười hì hì, một chưởng vỗ thẳng về phía gã, cùng lúc đó, Đại Chu vương liên tục lẩm bẩm, thanh âm như ma chướng vang lên bên tai: "Định Quân Hầu, người một nhà cả, đừng động thủ, tất cả mọi người an tâm, đều là người một nhà, nhẫn nại một hồi, nghe ta!"
Ánh mắt Định Quân Hầu hơi hơi hốt hoảng một thoáng, nhưng cũng trong nháy mắt đã thoát khỏi ảnh hưởng từ đại đạo!
Trong lòng gã thầm run sợ!
Người nào?
Lại một tôn Hợp Đạo đỉnh cấp ư?
Đáng chết, vì giết mình, rốt cuộc là có bao nhiêu vị cường giả đỉnh cấp đến đây?
Vì sao ta chưa từng thấy những người này?
Không, âm thanh người thứ hai nói chuyện có chút quen tai nhưng nhất thời gã lại không nhớ nổi đối phương là ai.
Gã thì không có việc gì, nhưng đội ngũ hơn ngàn người bên dưới lại trở nên mở mịt hoàn toàn, đứng thẳng bất động, mang theo một chút thống khổ cùng giãy giụa. Gã biết rõ đã xảy ra chuyện gì nên muốn chạy nhưng bên tai lại liên tục truyền đến thanh âm của Đại Chu vương.
"Đừng động!"
"Nghe ta nói!"
Những người dưới Vĩnh Hằng đều không có lực phản kháng, dù là Vĩnh Hằng cũng chỉ có thể giãy giụa đi mấy bước, mấu chốt là bọn họ đã buông vũ khí xuống, không có tâm tư muốn tác chiến.
Không!
Bọn họ lâm vào tuyệt vọng, bọn họ biết mình đã gặp cường giả tuyệt thế đột kích.
Còn không chỉ có một vị!