Trước đó, Tô Vũ đã phác họa ra hai thần văn Vũ - Trụ, thế nhưng lâu rồi đều không có động tĩnh gì. Có điều hôm nay lại đang ở trên thượng giới - nơi mà quy tắc vẩn đục, vả lại Tô Vũ đã nghĩ ra rất nhiều thứ, thế nên bất chợt hắn lại có minh ngộ.
Trời của vạn giới không thuộc về mình mà là thuộc về thời không trường hà!
Trời của Tử Linh giới vực không thuộc về mình, mà là thuộc về Tử Linh đại đạo.
Nhưng trời của thượng giới vẫn chưa có chủ nhân!
"Cho nên, nếu ta muốn mở đạo thì phải mở tại đây!"
Tô Vũ hiểu rõ!
Kỳ thật thượng giới mới là lựa chọn tốt nhất để hắn mở đạo.
Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là hắn phải chuẩn bị kỹ càng đầy đủ lực lượng và quy tắc chi lực để bổ sung đại đạo.
"Cho nên ta nhất định phải đánh cắp thêm nhiều lực lượng, hơn nữa còn phải bớt phụ thuộc vào thời không trường hà"
"Thế nhưng làm vậy thì ta sẽ thiếu đi một chút nguyên thủy, Tử Linh đại đạo đều là xây dựng từ thời không trường hà. Nguyên thủy một chút thì phải là... Văn Minh Chí!"
Ngay một khắc ấy, bỗng nhiên hai chữ "Vũ Trụ" dung nhập thẳng vào trong sách.
"Vũ trụ văn minh!"
Tô Vũ sửng sốt, đây là tự động dung nhập, bởi vì sau khi hắn cảm ngộ thì Văn Minh Chí ~ binh khí mà hắn rèn đúc dùng để chứng đạo tựa hồ cũng lĩnh ngộ được tâm tư của hắn.
Vũ trụ văn minh!
Thiên địa này từ xưa đến nay đều nên đặt vào một thể!
"Hẳn là có trời, có khí, có sinh, có tử, có âm dương, có ngũ hành, có hết thầy mọi đạo...:
Từng viên từng viên thần văn đều cấp tốc dung nhập vào Văn Minh Chí.
Thuận theo cảm ngộ của Tô Vũ mà dung nhập vào trong quyển sách nọ.
Đến cuối cùng, Tô Vũ bất giác cảm thấy hoảng hốt một thoáng.
Trong đầu của hắn, vốn dĩ có trên trăm thần văn đột nhiên lại đều biến mất, chỉ còn lại duy nhất một viên thần văn.
x Đúng, chỉ còn lại Bút đạo!
Các thần văn khác hoặc là đã bị phá nát, hoặc là trực tiếp dung nhập vào Văn Minh Chí.
Khí tức của Văn Minh Chí lại lần nữa lớn mạnh hơn hẳn.
"Hắn... Hắn đang làm gì vậy?"
Định Quân Hầu chấn động, kỳ thật gã đã nhìn ra, hình như Tô Vũ đang ngộ đạo.
Nhưng chúng ta ở bên này nói chuyện phiếm, ngươi ở bên kia lại ngộ đạo sao?
Đại Chu vương cũng lộ ra ánh mắt dị dạng, Tô Vũ tới thượng giới lại có thêm cảm ngộ gì rồi à?
Gần đây y phát hiện, Tô Vũ tiến bộ siêu cấp nhanh, không ngừng có cảm ngộ của riêng mình, vừa rồi vị này lại đang suy nghĩ cái gì?
Đại Chu vương mơ hồ có cảm giác quyển sách trong tay Tô Vũ đến cuối cùng sẽ đáng sợ dọa người.
Mà lúc này, Tô Vũ đã thu hồi Văn Minh Chí.
Trong biển ý chí của hắn hiện tại chỉ có một quyển sách và một viên thân văn, đây là hai đại đạo của hắn.
Vạn đạo mà hắn nắm đều đã hòa tan, cuối cùng chỉ để lại hai đạo.
Khi mấy thần văn chữ "Kiếp" hay "Âm" đều bị đặt vào Vũ trụ Văn Minh Chí thì Tô Vũ đã có quyết định, hắn sẽ không mở đạo khác nữa, ngoại trừ nắm giữ Bút đạo ra thì cả đời còn lại hắn sẽ chỉ nỗ lực vì quyển sách này.
Xây dựng đại đạo thuộc về chính hắn!
"Vũ trụ Văn Minh Chí... Được rồi, vẫn nên gọi là Văn Minh Chí đi"
Vũ trụ Văn Minh Chí không dễ nghe, Văn Minh Chí là đủ rồi.
Văn Minh cũng đã bao hàm hết thảy.
Hắn còn đang khẽ cười, nơi xa, một tiểu nữ hài Lam Thiên bỗng nhiên hô lên: "Vũ Hoàng ca ca, lão đầu Định Quân Hầu thật là xấu, gã nói gã muốn lập hai chủ, để ca ca và Bách Chiến cùng làm lão đại đó!"
Tức khắc, ở trong đại trận, tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Tô Vũ và Định Quân Hầu.
Sắc mặt Định Quân Hầu tái nhợt, nhìn thoáng qua tiểu nữ hài bên cạnh, mẹ nó, gã không hề để ý, kém chút thì quên mất sự tồn tại của vị này rồi.
Mà người dưới trướng Định Quân Hầu đều đang khẩn trương muốn chết, nhất thời thậm chí không ai đám thở mạnh.
Họ sẽ chết sao?
Tinh Hồng, Cửu Nguyệt đã tỏ ra cực kỳ ngưng trọng, mơ hồ có ý đồ ra tay, chỉ cần Tô Vũ ra lệnh một tiếng thì bọn hắn sẽ giết hết những người này.
Về mặt Định Quân Hầu cũng càng ngày càng nặng nề!
Bởi vì Tô Vũ chỉ nhìn gã mà không nói chuyện, ánh mắt kia... Gã không biết nên hình dung như thế nào, nhưng dù gã đã sống hơn mười vạn năm, còn từng gặp mặt Nhân Hoàng, nhưng bây giờ gã vẫn thấy kiêng ky thanh niên chỉ mới hơn 20 tuổi ấy.
Mà thật ra Tô Vũ lại rất bình tĩnh, cũng không để ý cho lắm, một lát sau hắn mới chậm rãi cất tiếng: "Trước khi Bách Chiến chưa giải phong, nghe theo lệnh ta!"
"Sau khi Bách Chiến giải phong, ngươi có thể xéo đi, thế nhưng hiện tại ngươi phải làm việc cho ta!"
Tô Vũ bình tĩnh nói: "Bởi vì ta đã cứu ngươi, ta không giết Ma tộc Hợp Đạo kia thì ngươi đã bị bao vây khi còn ở Hoa Cốc. Lúc đó, không chỉ ngươi mà toàn bộ người dưới trướng cũng đều phải chết! Ta cứu ngươi một mạng, yêu cầu cũng không nhiều, hiệu lực cho ta đến khi thượng giới mở ra, ngươi có ý kiến gì không?"
".. Không có!"
Về mặt Định Quân Hầu tái nhợt, cúi đầu suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn lấy dũng khí nói: "Lão thần cũng không phải loại người cậy già lên mặt, lão thần chỉ là không muốn thấy Nhân tộc tranh chấp nội bộ, sinh ra ngăn cách.. "
Tô Vũ thản nhiên ngắt lời: "Những việc này không cần ngươi quản! Ngươi là lão tiền bối của Nhân tộc, ta có thể xem trọng ngươi, thế nhưng đừng khoa tay múa chân trước mặt ta! Tân triều có quy củ của tân triều, nếu ngươi không quen thì cứ việc rời đi ngay khi thượng giới mở ra!"
"Lão thần đã biết!"
Định Quân Hầu thầm thở dài một tiếng, không tiếp tục nói thêm về chuyện này nữa.
Tô Vũ lướt quanh hang động một vòng, cuối cùng chỉ vào lão nhân tóc trắng bên dưới, "Ngươi ra đây, ngươi có khả năng hành động ở bên ngoài, chuẩn bị tấn cấp Hợp Đạo!
Những người khác thì mau tiến vào không gian binh khí đi"
"Ta cũng muốn chiến đấu... "
Trong đám người có một thiếu nữ hô lên, ánh mắt Tô Vũ lạnh lẽo nhìn về phía nữ nhân Nhật Nguyệt kia khiến nàng ta bất giác sợ hãi lùi một bước.
Định Quân Hầu giật mình, vội vàng nói: "Vũ Hoàng, đây là nữ nhi của lão thần, tuổi còn nhỏ, sinh ra tại Minh Nguyệt Hoa Cốc, chưa bao giờ được ra ngoài nên mới không biết trời cao đất rộng là gì"
Vẻ mặt Tô Vũ liền dịu đi, sinh tại Minh Nguyệt Hoa Cốc nên chưa bao giờ được chứng kiến ngoại giới, quả nhiên là thế hệ thảm thương.
Trước đó hắn còn cảm thấy lá gan của nữ nhân này quá lớn, dám lên tiếng quấy nhiễu khi mình đang ra lệnh, hiện tại ngẫm nghĩ kĩ thì hắn không buồn so đo nữa, dù sao bầu trời của nàng ta cũng chỉ to bằng Minh Nguyệt Hoa Cốc mà thôi.
Tô Vũ nhớ tới lúc trước Bạch Phong đã từng nói với hắn, trời đất của ngươi lớn đến đâu thì tầm mắt của ngươi cao đến đó, nó quyết định bởi việc ngươi nhìn thấy cái gì, so sánh cùng người nào.
Nếu ngươi ở lại Nam Nguyên cả một đời, thế thì thứ mà ngươi thấy chính là Đằng Không!
Đúng vậy, ở Nam Nguyên, ngươi chỉ có thể nhìn thấy Đằng Không cảnh!
Lời dạy của Bạch Phong đã ảnh hưởng rất lớn tới Tô Vũ.
Cho nên, hắn vẫn muốn hiểu biết thiên địa càng cao, gặp đối thủ mạnh hơn, đi tham dự chiến đấu nguy nan hơn, như vậy thì tâm mắt của hắn mới không ngừng tăng lên, không ngừng biến hóa.
Mãi đến khi mở ra Thiên Môn, Tô Vũ mới thật sự hiểu rõ bầu trời này rốt cuộc cao bao nhiêu!
Nếu không mở Thiên Môn, có lẽ ánh mắt Tô Vũ đến bây giờ vẫn còn giới hạn ở hạ giới.
Không mở Thiên Môn, đời này thứ mà hắn truy cầu có lẽ cũng chỉ là cảnh giới của đám Thiên Cổ, quét ngang đương thời, vô địch đương thời mà thôi.
Ý niệm trong lòng lóe lên một cái rồi biến mất, Tô Vũ bình tĩnh nói: "Ngươi theo Hồ Hiển Thánh hành động đi, kiến thức một chút trời ở ngoại giới, nhìn xem bầu trời này cao bao nhiêu, mặt đất này dày thế nào! Thượng giới cũng chỉ là một đám cá chậu chim lông! Thượng giới hay Tử Linh giới đều vậy, hiện giờ trời ở hạ giới mới là bầu trời cao nhất!"
Mọi người nghe nhưng thực ra không hiểu.
Kể cả Định Quân Hầu đều nghe không hiểu. Thế nhưng lão lại giật mình nhớ về chuyện xưa, lão ngập ngừng lên tiếng: "Lời này... Lão thần từng nghe người ta nói qua"