Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 2851 - Chương 2851: Hỗn Độn Sơn (1).

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 2851: Hỗn Độn Sơn (1).
 

Tô Vũ nhìn về phía Định Quân Hầu, thấy vậy gã bất giác nuốt một ngụm nước bọt, chậm rãi kể lại: "Ta nhớ rất nhiều năm về trước, Nhân Hoàng tổ chức yến tiệc với quần thân ngay tại tầng chín Tinh Vũ phủ đệ. Khi đó Nhân Hoàng bệ hạ từng nói: "Trong thiên hạ, trời của hạ giới là cao nhất, trời của Tử Linh giới thứ hai, Nhân tộc muốn thực sự quật khởi thì phải mở ra trời của riêng mình, làm chủ chính mình. Sau lần đại yến quần thần đó, Nhân tộc liền toàn lực khai phá thượng giới, đáng tiếc còn chưa khai phá hoàn thành thì thượng cổ đã hủy diệt!"

Tô Vũ mỉm cười: "Bởi vì khi đó Nhân Hoàng biết các ngươi chưa nhìn thấy hết thảy, chưa cảm ngộ những gì các ngươi chưa từng cảm ngộ, làm thế là rất bình thường. Nhân tộc muốn triệt để quật khởi thì cần mở trời của chính mình, phải tự mình làm chủ, lời của ông ấy chính là đại đạo chí lý!"

Dứt lời, hắn bỗng cảm khái: "Kẻ thực sự có thể nghe hiểu đại khái cũng không có mấy người, hi vọng về sau bên cạnh ta sẽ có người hiểu được"

Đại Chu vương không nói chuyện, Lam Thiên ngậm kẹo que trong miệng, suy nghĩ một chút bèn lên tiếng: "Cao siêu nên quá ít người hiểu, thực sự là không có mấy ai hiểu nổi. Nhưng Vũ Hoàng ca ca yên tâm, ta đã hiểu rồi, trời hạ giới tuy cao, thế nhưng dẫu cao đến mấy thì ta cũng cho nó cắm rễ, che hết cả trời!"

Tô Vũ bật cười, mọi người hai mặt nhìn nhau, không ai biết vì sao hắn lại cười. Rất lâu sau Tô Vũ mới giơ ngón cái khen ngợi: "Lam Thiên đạo hữu đúng là người thấu đạo của ta! Nếu đạo hữu đứng đắn một chút thì ta sẽ muốn tâm tình với đạo hữu một phen!"

Đạo hữu!

Tô Vũ rất ít khi dùng từ này để xưng hô với một người, nhưng hôm nay hắn lại gọi Lam Thiên là đạo hữu.

Lam Thiên cười hì hì đáp: "Vũ Hoàng ca ca thật là xấu, ta đang rất nghiêm túc mà"

Cút mọe ngươi đi!

Tô Vũ câm nín, liếc qua Đại Chu vương, thấy y đăm chiêu như đang có điều suy nghĩ bèn nói: "Đại Chu vương, cảm ngộ nhiều hơn đi, bằng không qua một thời gian nữa, Lam Thiên đạo hữu nhất định sẽ bỏ xa ngươi một đoạn dài! Kể cả Vạn phủ trưởng cũng sẽ siêu việt hơn ngươi!"

"Đó là chuyện may mắn!"

Đại Chu vương cười đáp: "Ta vốn ngu đốt, chỉ là có chút cơ duyên mới đi tới hôm nay, so với Vũ Hoàng thì tự nhiên là kém rất xa"

Tô Vũ mỉm cười, không nói thêm gì nữa.

Hôm nay hắn không nói quá nhiều chuyện liên quan tới Định Quân Hầu, chẳng qua là bảo gã theo mình hành động mà thôi, nếu không phải hiện tại không tiện xuống hạ giới thì hắn đã dứt khoát đưa người đi rồi, chỉ là không có cơ hội thích hợp nên mới lưu gã lại bên người.

Sau khi tầm mắt của hắn tăng lên, Định Quân Hầu hay Bách Chiến vương gì đó đều không phải là thứ mà hắn truy cầu.

Hắn không áp chế Đại Chu vương bọn họ, chỉ là đơn thuần hi vọng tại thời kỳ này không có ai đối nghịch với hắn.

Hắn xứng đáng với vị trí Nhân Chủ!

Bằng không, hắn mới lười quản người nào tới làm Nhân Chủ.

Cái gọi là địa vị, cái gọi là quyền lực, đều chỉ là trò cười.

Nếu trời đã là của ta, ai là Nhân Hoàng, ai là Nhân Chủ, nghe chẳng phải buồn cười lắm sao?

"Vậy cứ như thế đi!"

Tô Vũ rất nhanh lại nói: "Chuyển sang nơi khác dựng hang ổ, Táng Hồn sơn không thích hợp, ở đây có quá nhiều người, một khi xảy ra chuyện dễ dàng bị người khác phát hiện đị thường, xui xẻo lại để chúng đoán ra đây là thông đạo đi xuống hạ giới"

Nơi này, không thể ở lại lâu.

Hắn hồi Định Quân Hầu: "Định Quân Hầu, ngươi là lão nhân, ngươi cảm thấy nơi nào ở thượng giới thích hợp để chúng ta ở lại? Càng nguy hiểm càng tốt, tốt nhất là Thiên vương tiến đến thì cũng dễ gặp nguy hiểm tới tính mạng!"

Dứt lời, Tô Vũ liền bổ sung: "Hiểm địa như Minh Nguyệt Hoa Cốc thì thôi đi, nơi đó uy hiếp được Hợp Đạo chứ đối với chúng ta thì không mấy nguy hiểm"

Định Quân Hầu cười khổ.

Lời này thật là...

Đây chính là nơi mình vất vả lắm mới tìm ra để an thân suốt 80 năm nay, bây giờ lại bị nói là không đáng một đồng.

Mặc dù như thế, gã vẫn nhanh chóng trả lời câu hỏi của Tô Vũ: "Nếu nói nguy hiểm thì đúng là có một nơi thực sự rất nguy hiểm!"

"Nói!"

"Hỗn Độn sơn ở phía tây thượng giới!"

Định Quân Hầu nói xong, chính gã cũng thấy ngượng ngùng: "Thôi được rồi, nơi đó quá nguy hiểm"

Không chỉ gã mà cả Đại Chu vương cũng biến sắc.

Hỗn Độn sơn!

Y liếc qua Định Quân Hầu, nhịn không được mà gần giọng quát: "Ăn nói lung tung! Một bó tuổi rồi mà không biết suy nghĩ! Ngươi muốn chôn vùi chúng ta ở đó à?"

"Hỗn Độn sơn?"

Tô Vũ ngẫm nghĩ một chút, hắn từng thấy qua địa danh này trong trí nhớ của đám Vẫn Tinh Hầu, nên trên đại thể cũng có chút xíu ấn tượng, Tô Vũ nói: "Nghe đồn, chủ nhân quy tắc cũng không dám vào Hỗn Độn sơn phải không?"

Định Quân Hầu lúng túng đáp: "Đúng vậy, truyền thuyết bảo rằng bên kia có rất nhiều bảo vật, cũng có rất nhiều nguy hiểm, dĩ nhiên, vạn tộc cũng không dám bước vào trong đó, cho nên ta mới nhắc đến.. "

Đại Chu vương vội gạt đi: "Không thể! Vũ Hoàng, ta biết một ít tin tức về Hỗn Độn sơn.

Nơi này là do năm xưa Nhân tộc thanh lý thượng giới đã đuổi một đám cổ thú mạnh mẽ vào đó, đám cổ thú kia đều cường đại hệt như Hoang Thiên thú, đến từ thời kỳ thái cổ.

Về sau không rõ chúng đã bị giết hết hay chưa, dù sao thì cũng chẳng có tin tức gì... "

"Nhưng tóm lại Hỗn Độn sơn là địa phương cực kỳ nguy hiểm. Ta nhớ Văn vương từng trừng phạt Ngục vương ở đây! Ngục vương phạm sai lầm, Văn vương liền phạt gã đến Hỗn Độn sơn trông coi cửa địa ngục vạn năm!"

Ánh mắt Tô Vũ lóe sáng, hắn không có ấn tượng gì với chuyện y vừa kể, rõ ràng đám Vẫn Tinh Hầu bọn họ cũng không hay biết.

Định Quân Hầu ngạc nhiên hỏi: "Chuyện khi nào vậy?"

Đại Chu vương trầm giọng: "Những năm cuối thượng cổ! Kỳ thật Ngục vương không trấn thủ đến vạn năm, rất nhanh gã đã được Nhân Hoàng điều trở về, miễn xá cho sai lầm. Khi đó Văn vương đã rời đi, cho nên cũng không có động tĩnh gì lớn, thậm chí không có mấy người biết được việc này. Tính ra từ đầu đến cuối thì Ngục vương chỉ rời đi không đến ngàn năm mà thôi, mọi người cứ nghĩ là Ngục vương đang bế quan, trên thực tế thì không phải!"

"Sau khi Ngục vương trở về, ta từng đứng xa xa gặp một lần.. "

Đại Chu vương hít sâu một hơi: "Khủng bố, oán giận, hận thù! Việc Ngục vương phản bội Nhân tộc đại khái cũng có quan hệ với việc này!"

"Ngục vương phản bội Nhân tộc?" Định Quân Hầu kinh ngạc: "Ngươi đang nói cái gì thế?

Đại Chu vương buồn bực mắng: "Ngươi không hiểu cái gì cả, sống từ thượng cổ đến bây giờ cũng vô dụng rồi! Cũng phải thôi, địa vị ngươi quá thấp, thực lực lại yếu, Hầu thượng cổ sống đến bây giờ mà vẫn yếu như vậy, ngươi đương nhiên sẽ không biết!"

Định Quân Hầu kém chút đã ngộp chết.

Ta là Hầu thượng cổ! Ta yếu lắm ư?

Mà trong đám người, nữ nhi của gã cũng lộ ra ánh mắt dị dạng, phụ thân luôn kể rằng thượng cổ rực rõ huy hoàng, nói địa vị của bản thân cực kỳ cao thượng, nàng nghe suốt 30 năm nay nên cũng cảm thấy cha mình hẳn là có địa vị rất cao.

Dù sao, Nhân Hoàng, tứ cực Nhân vương, Hoàng của vạn tộc thượng cổ gì đó đều đã từng quen biết phụ thân, Hoàng của vạn tộc thấy phụ thân cũng phải khách khách khí khí.

Nhưng hôm nay... Vì sao đột nhiên nàng lại cảm thấy hình như Định Quân Hầu chỉ đang khoác lác?

Nghe ý tứ của người tên Chu Thiên Tề kia thì có vẻ địa vị của phụ thân ở thời thượng cổ không tính quá cao.

Cái gì cũng không biết thì chưa nói, thực lực tựa hồ cũng không cường đại lắm, bởi vì đám người ở đây đều mạnh hơn phụ thân.

Hình ảnh phụ thân vĩ đại đã có một chút sụp đổ nho nhỏ!

Tô Vũ dĩ nhiên không quản nàng ta nghĩ gì.

Đại Chu vương là văn thư của Nhân Hoàng, thứ mà y biết sẽ không ít, thế nhưng y rất ít khi nói ra, có thể là cảm thấy vô dụng hoặc là không cần thiết.

Nhưng ở thời khắc mấu chốt thì vẫn có thể đào ra những tin tức không tệ.

Tô Vũ quan tâm tới một tình tiết mà y vừa nói: "Cửa địa ngục?"

Bình Luận (0)
Comment