Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 2852 - Chương 2852: Hỗn Độn Sơn (2).

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 2852: Hỗn Độn Sơn (2).
 

Tô Vũ cất tiếng: "Cửa địa ngục?"

Đại Chu vương gật đầu: "Ta không biết tình huống cụ thể, chỉ biết là trong Hỗn Độn sơn có một cánh cửa, thường được gọi là cửa địa ngục! Chính xác nằm ở đâu hay hình dáng thế nào thì ta không rõ ràng"

"Thế nhưng nó có liên quan đến Nhân Hoàng bệ hạ và Văn vương. Khi bọn họ khai phá thượng giới khả năng là đã đạt thành thỏa thuận gì đó với một vài sự tồn tại cổ lão, cửa địa ngục có lẽ là một cánh cửa thật, cũng có lẽ... là một cái giới hạn!"

"Giới hạn?"

Tô Vũ nhíu mày, Đại Chu vương vội nói: "Có thể là đường phân cách mà những vị cổ lão kia vạch rõ ra với Nhân tộc! Bên này cửa địa ngục là địa bàn của Nhân tộc, bên kia là địa bàn của cổ lão! Có phải như vậy hay không, ta không dám chắc, thế nhưng Ngục vương trông coi ở đó ngàn năm, khả năng là đã từng bị thương, có lẽ đã phải trải qua đại chiến. Ta không đồng ý qua bên đó!"

Y trầm trọng nói: "Bên kia khẳng định nhiều bảo vật! Cái này không cần phải nói, thế nhưng nguy hiểm cũng sẽ nhiều tới đáng sợ! Không có gì bất ngờ xảy ra thì hẳn là Hỗn Độn sơn còn lưu lại không ít cự thú thời thái cổ, thậm chí là cự thú ngủ đông từ thuở Khai Thiên, hoặc là chúng vẫn bảo trì trạng thái mơ hồ, căn bản chưa từng tỉnh táo"

Tô Vũ mỉm cười: "Thượng giới quả nhiên còn có nhiều chỗ thú vị! Chỗ đó không ai có thể vào sao?"

Định Quân Hầu lên tiếng: "Cũng không phải, có lẽ vẫn có thể vào, thế nhưng chỉ là ở vòng ngoài thôi! Cho dù là bên ngoài thì vạn tộc cũng không dám tùy tiện thâm nhập.

Hơn 3000 năm trước, Nhân tộc ta đã có một tôn cường giả ẩn náu ở đó, chính là An Bắc Hầu! Năm đó An Bắc Hầu mang theo người đi vào tị nạn, tránh khỏi vạn tộc truy sát, từng sinh sống trên trăm năm ở Hỗn Độn sơn, mãi đến khi hắn ra ngoài mấy lần để đánh giết vạn tộc thì mới bị vạn tộc vây quét diệt sạch"

Nói xong, gã thầm cảm khái: "Ta đề cập đến Hỗn Độn sơn chính là vì lần thứ hai vây quét nơi này, An Bắc Hầu đã bùng nổ đại chiến cùng vạn tộc, trận chiến kia, An Bắc Hầu vẫn lạc, thế nhưng vạn tộc cũng chết mất 7 vị Hợp Đạo cảnh!"

Định Quân Hầu thổn thức: "An Bắc Hầu không có thực lực mạnh để giết được 7 vị Hợp Đạo như thế, mà là giữa lúc chiến đấu, sâu trong Hỗn Độn sơn có ba bốn con cự thú Thái Cổ xuất hiện, có thể là chúng bị quấy rây. Kết quả chúng cũng tham chiến, giết cho thiên băng địa liệt, An Bắc Hầu cùng 7 vị Hợp Đạo vạn tộc đều chết trận, Thái Cổ cự thú cũng chết mất hai con. Từ đó về sau, bên kia liền trở thành cấm địa của vạn tộc"

Tô Vũ ngoài ý muốn, thì ra là còn có chuyện như vậy.

Hắn tò mò hỏi: "Nếu có thể vào đó thì vì sao các ngươi không tới đấy ẩn nấp, ngươi cũng nói vạn tộc sẽ không dám giết vào mà?"

"Là vì không dám"

Định Quân Hầu lúng túng đáp: "Hơn 1000 năm trước, Nhân tộc Lôi Tiêu Hầu cũng định đến bên kia tị nạn, tránh đi vạn tộc truy sát, nào ngờ y mới vừa vào chưa tới nửa ngày liền truyền đến động tĩnh y vẫn lạc, vạn tộc còn chưa truy sát thì y đã chết"

Đại Chu vương tức giận mắng: "Vậy mà ngươi còn giật dây để Vũ Hoàng tới đó? Ngươi là người của Ngục vương à?"

"Không phải, đừng hiểu lầm.. "

Định Quân Hầu vội giải thích: "Là vì Vũ Hoàng hồi nơi nào nguy hiểm nên ta mới đề nghị! Với lại Lôi Tiêu Hầu có thực lực không khác ta lắm, mà các vị thì đều rất mạnh mẽ, ta nghĩ nếu nói đến nơi an toàn thì có lẽ bên kia sẽ an toàn nhất, vạn tộc chẳng dám tiến đến thăm đò!"

"Nếu chỉ hoạt động ở bên ngoài.. "

Gã liếc nhìn Lam Thiên đã hóa thân thành tiểu nữ hài, không nói tiếp nữa, gã cảm thấy đối phương mà hóa thành bông hoa hay cục đá canh giữ ở vòng ngoài thì nguy hiểm sẽ không lớn, hơn nữa còn có thể tránh thoát tai mắt của vạn tộc, tránh bị vạn tộc truy tung.

Thậm chí dù biết bọn hắn đang ở trong Hỗn Độn sơn thì vạn tộc cũng không dám xông vào!

Tô Vũ ngẫm nghĩ chốc lát, cuối cùng quyết định: "Được, vậy thì qua bên kia nhìn một chút! Yên tâm, ta không có hứng thú muốn chết, ở ngoại vi tìm một chỗ xây dựng cơ sở tạm thời thôi! Hỗn Độn sơn... cái khác thì thượng giới không có, nhưng sinh thái lại được bảo trì rất tốt, tại hạ giới không tìm ra loại hiểm địa nguyên sinh nào như thế đâu, cái gọi là hiểm địa cũng chỉ là hiểm địa do mấy người sau này chế tạo ra"

Đơn giản mà nói, thượng giới quá mức man hoang.

Địa phương quỷ quái này đặt tại thượng cổ chỉ là bên ven rìa, chỉ có bây giờ bởi vì hạ giới đầy quy củ sâm nghiêm, nên thượng giới mới tạo thành hiểm địa trong miệng mọi người.

Nơi nguyên sinh là thứ mà Tô Vũ ưa thích.

Đối với chuyện cảm ngộ đại đạo của hắn chắc chắn sẽ có trợ giúp.

Không mở mang kiến thức một chút về vùng đất man hoang lưu lại sau thời Khai Thiên thì sao có thể tự mở ra thiên địa đại đạo?

Về phần nguy hiểm... thượng giới khắp nơi đều rất nguy hiểm.

"Vũ Hoảng.. "

Đại Chu vương còn muốn khuyên nhủ, Tô Vũ đã cười xòa xua tay: "Được rồi, ta biết tâm tư của ngươi, ta cũng không muốn chết, thế nhưng Hỗn Độn sơn quả thực rất thích hợp với chúng ta! Đi xem một chút đi, nếu quá nguy hiểm thì liền đổi chỗ! Nếu có thể ứng đối liền lưu lại! Hang ổ dựng xong mới dễ làm chính sự!"

Chính sự?

Đại Chu vương kỳ thật muốn nói, chính sự là cái gì, ngài mà cũng biết sao?

Có chính sự cái rắm ấy!

Lần này đi lên chỉ là xem xét chút tình huống, hành sự tùy theo hoàn cảnh mà thôi.

Có tiện nghỉ liền chiếm, không có tiện nghỉ liền đi.

"Đi nào, Lam Thiên, thanh lý hết thảy nơi đây, lưu lại một đạo phân thân là được!"

"Những người khác vào không gian trong binh khí trước. Lam Thiên, giao cho phân thân của ngươi đó, đừng làm mất"

"Đại Chu vương, ngươi che giấu khí tức của chúng ta rồi che giấu cảm ứng từ bên ngoài"

Tô Vũ đưa ra từng mệnh lệnh, rất nhanh, một đám người dọn dẹp hết thảy ở Táng Hồn sơn, cấp tốc chuẩn bị tiến đến Hỗn Độn sơn.

Mà trên đường, thực ra Định Quân Hầu đã có mấy lần muốn nói các vị hãy giải phong cho ta.

Được rồi, có lẽ mọi người đã quên hoặc là cố ý.

Dù sao cũng không có ai đề cập tới!

Định Quân Hầu vô cùng bất đắc dĩ, đám gia hỏa hạ giới này đều hết sức xa cách với gã, người duy nhất có thể nói chuyện phiếm vài câu là Đại Chu vương, nhưng bởi vì gã kiến nghị tới Hỗn Độn sơn nên hiện tại y cũng không thèm để ý tới gã.

Trước đó gã vốn là chúa tể một phương, bây giờ ở đây chỉ còn mệnh làm tiểu đệ, căn bản không có bất kỳ quyền nói chuyện gì.

"Thôi, cũng tốt.. "

Định Quân Hầu thầm nhủ, quá mệt mỏi rồi, chạy trốn sáu ngàn năm, nơm nớp lo sợ, cả ngày lẫn đêm đều không dám ngủ, gã đã sắp không chịu đựng nổi nữa.

Bây giờ làm tiểu đệ cho người khác hình như không tệ lắm.

Dù sao gã không cần phải lo lắng nữa!

Không cần cân nhắc xem nếu vạn tộc đánh tới thì ta nên tránh đi đâu.

Mang theo về mặt tự giễu, thấy nữ nhi của mình đã được cho phép ra ngoài hành tẩu đang len lén nhìn Tô Vũ thì mắt gã lập tức trừng lớn như trâu, nhìn cái gì vậy!

Đừng nhìn!

Loại người này, chúng ta trêu chọc không nổi đâu.

Không thấy đám cường giả Hợp Đạo kia ai ai cũng bị thu thập ngoan ngoãn sao?

Dù không quá quen thuộc với Tô Vũ, nhưng lúc này Định Quân Hầu cũng hiểu rõ một đạo lý, người nghịch thiên có thể chèn ép đám Thiên Cổ dưới hạ giới thành một đám tôn tử thì hiển nhiên gã sẽ không có cách nào trêu chọc nổi.

Thiên Cổ, Tịch Vô, Ma Kích... Có ai mà không phải là yêu nghiệt? Kết quả hiện tại họ lại đều phải phong giới chờ cứu viện, tin tức này mà truyền đi thì thượng giới chắc chắn sẽ chấn động một phen.

Cổ Hống, Thực Thiết, Không Gian, Mệnh tộc cũng dỏn dập đầu nhập dưới trướng hắn, kể cả những vị trấn thủ kia cũng thế, điều này khiến Định Quân Hầu càng phải nghĩ suy nhiều hơn.

Bách Chiến vương ngoại trừ có thực lực mạnh hơn một chút, ngoài ra thì chẳng có gì để so, đặc biệt là thủ đoạn thì lại càng không bằng một góc đối phương.

Định Quân Hầu thậm chí còn lo lắng nếu thực lực của Tô Vũ mạnh lên, có khi nào Bách Chiến vương cũng bị hắn đùa chết hay không?

"Được rồi, ta chỉ là tướng xung phong, mặc kệ những chuyện không liên quan đến mình đi"

Gã không suy nghĩ thêm nữa, những việc này giao cho mấy vị Nhân tộc Hầu khác đi đau đầu là được rồi.

Bình Luận (0)
Comment