"Ngọn núi lớn thật!"
Giờ khắc này, Tô Vũ mặc kệ vạn tộc có suy tính gì, hắn đang dẫn mọi người bay đến Hỗn Độn Sơn, bay rất lâu thì hắn mới thấy một ngọn núi vô cùng lớn, cách rất xa mà đã có thể nhìn thấy chút bóng dáng.
Tô Vũ càng nhìn càng cảm thấy quen mắt, ngay sau đó, hắn kinh ngạc thốt lên: "Núi thời kì khai thiên đều tương tự nhau à?"
Hắn từng thấy một ngọn núi như vậy.
Chính là trên đại đạo của lão Quy!
Giống như một ngọn núi, đó là đạo do tức phụ lão Quy sáng lập, đại đạo công kích, nghe nói là ở thời kỳ thái cổ nhìn thấy một ngọn núi rồi khai đạo.
Chẳng lẽ đó là Hỗn Độn Sơn trước mặt?
Hay là ngọn núi khác giống thế?
Tóm lại, cách rất xa mà Tô Vũ đã mơ hồ cảm nhận được cảm giác áp bách cùng với khí tức hoang dã mà ngọn núi lớn kia truyền đến.
Nơi đây, đại đạo vẩn đục, thậm chí lan đến tận chỗ hắn.
Nếu nói lực lượng quy tắc hạ giới là một tấm lưới, có đầu có đuôi, chỉnh tể ngay ngắn.
Vậy thì lực lượng quy tắc thượng giới chính là nước phun trào, có chút tán loạn, nhưng ngọn nguồn cơ bản lại hướng về một phương.
Có điều lực lượng quy tắc quanh Hỗn Độn Sơn rất thú vị, đây là một nồi lẩu thập cẩm hỗn tạp, có nhiều loại lực lượng quy tắc nhưng rất vẩn đục, vô cùng hỗn độn.
Tô Vũ mở Thiên Môn nhìn một hỏi, lực lượng quy tắc vô cùng hỗn độn, nơi này như thời kỳ thiên địa sơ khai.
"Càng đến gần lại càng vẩn đục!
"Có lẽ không phải vẩn đục mà là bản chất vốn đã như thế, thời điểm chưa khai thiên, thời điểm sơ khai, có khả năng đại đạo chính là như này!"
"Vạn đạo hội tụ hoặc là không có cái gọi là đạo, khai đạo đều là chải vuốt lại những lực lượng hỗn loạn vào nhau"
Tô Vũ phát hiện, lần này tới thượng giới, thu hoạch lớn nhất kỳ thật không phải là giết ai, cứu ai, thu phục ai, mà là hắn đã thấy được rất nhiều điều chưa từng biết trước đây!
Ví dụ như, cảnh tượng trời đất này sơ khai.
Tại hạ giới, cả đời cũng không thể thấy được cảnh tượng như vậy, bởi vì hạ giới phát triển quá nhiều năm, đã được chải vuốt gọn gàng.
Tử Linh giới vực cũng vậy, có lẽ năm xưa cũng từng hỗn độn, nhưng hiện tại đã thay hình đổi dạng.
Chỉ ở thượng giới hắn mới có thể nhìn thấy cảnh tượng này.
Bọn họ tới gần Hỗn Độn Sơn, đám người Đại Chu vương không thích ứng, Đại Chu vương mở miệng nói: "Lực lượng đại đạo nơi đây hỗn loạn, đại đạo bị quấy nhiễu, không phải nơi tốt để tu luyện"
"Sai rồi!"
Tô Vũ lắc đầu: "Hỗn Độn Sơn là một nơi rất tốt để tầm nguyên!"
"Tầm nguyên?"
Đại Chu vương yên lặng thể hội hàm nghĩa hai chữ ấy, một lát sau, y như suy tư gì đó rồi nói: "Có lẽ ngài nói đúng, nếu ai đó có thể tách được lực lượng quy tắc mình cần để tu luyện tại đây thì sẽ có cảm ngộ sâu hơn về lực lượng đại đạo"
Tô Vũ gật đâu: "Không sai! Mà các ngươi thấy không rõ, xem không rõ, tu luyện sẽ rất khó! Nhưng nếu có thể tìm được căn nguyên đại đạo của mình trong ngàn vạn lực lượng nơi đây thì sẽ rất tốt cho việc ngộ đạo!"
Tô Vũ cảm khái: "Là một nơi rất tốt, nhưng chỉ thích hợp cho người có ngộ tính tuyệt hảo, tu giả tầm thường tu luyện tại địa phương này thì phải cẩn thận, có khả năng sẽ bị xung kích bùng nổ"
Lam Thiên cười tủm tỉm nói: "Ta vì thương sinh, thương sinh yêu ta, không có đạo nào không thể tu!"
Tô Vũ nhắc nhở: "Tuy Thương sinh đạo rất mạnh, nhưng Thương sinh đạo cũng là đạo đã được chải vuốt, nơi này rất hỗn độn, ngươi cũng phải phân rõ chải vuốt lại, khó đấy, đừng xem thường Hỗn Độn Sơn!"
Hắn nhìn rõ hơn mọi người cho nên cũng biết nhiều hơn.
Lam Thiên nói không sai, nhưng chải vuốt vạn đạo tại đây thật sự là chuyện rất khó khăn.
Lam Thiên cười hì hì: "Đó chính là cơ duyên, nơi này là cơ duyên mà!"
"Không sai!"
Trong lúc nói chuyện, một đám người đã tới gần núi, một cỗ khí tức hoang dã tức khắc ập vào mặt!
Nơi đây không phải chỉ có một ngọn núi, mà là một dãy núi vô cùng lớn, kéo dài tới hai đầu thiên địa.
Định Quân Hầu hít sâu một hơi, nhanh chóng nói: "Hỗn Độn Liên Sơn kéo dài không biết điểm cuối, không thể thâm nhập, chỉ có thể dựng lên một chỗ tạm cư ở đỉnh núi bên ngoài! Còn phải tránh né cổ thú cường đại, đám cổ thú ấy đều có địch ý với chúng ta"
Tô Vũ sửa sai: "Không phải có địch ý! Mà là do chúng bị lực lượng đại đạo ảnh hưởng"
Định Quân Hầu ngạc nhiên nhìn Tô Vũ, hắn biết ư?
Hình như không có gì mà đối phương không biết!
Không phải vị này mới đến đây sao?
Tô Vũ thấy những người khác cũng tò mò nhìn mình bèn giải thích: "Hỗn Độn Sơn là nơi ẩn chứa vô số đại đạo hỗn tạp, tựa như một hố nước bẩn, mà lực lượng đại đạo của chúng ta chỉ có một, chính là một giọt nước trong vắt! Khi giọt nước trong vắt tiến vào hố nước bẩn, hoặc nên nói là hố mực, vậy mực sẽ muốn ô nhiễm ngươi, đồng hóa ngươi!"
Tô Vũ nhìn thấy rất rõ ràng.
Hắn thấy nơi này tràn ngập lực lượng hoang dã, lực lượng hỗn độn đang ăn mòn bọn họ.
Giống như muốn đồng hóa bọn họ!
Đạo của những người này đều đã được tinh luyện, đương nhiên vì không muốn bị xâm nhập nên đều không tự chủ mà phản kích, phản kháng.
Tô Vũ nói: "Ở một thời gian ngắn thì không sao, nhưng quá lâu thì ngươi phản kháng quá lợi hại sẽ khiến cổ thú nhận thấy dị thường, nhất định sẽ đến quan sát, lúc đó đương nhiên sẽ tấn công ngươi!"
Đám người Đại Chu vương đã hiểu, Đại Chu vương nhẹ giọng nói: "Vậy ý ngài là chúng ta không cần phản kháng ư?"
"Không phản kháng là một biện pháp, nhưng nếu không phản kháng thì ngươi sẽ bị ăn mòn đại đạo, dẫn tới lực lượng đại đạo không thuần túy, không phải kẻ nào cũng có thể theo đạo hỗn độn, một khi đại đạo không còn thuần túy thì sau này muốn tiếp tục mạnh lên sẽ rất khó khăn"
Đối Tô Vũ mà nói, lực lượng hỗn độn cũng không có vấn đề gì, hắn muốn vạn đạo hợp nhất, vạn đạo trọng khai, bị ăn mòn cũng không sao, chỉ cần Bút đạo không bị ăn mòn là được.
Nhưng không phải ai ở đây cũng đi theo con đường giống hắn, vậy nên đây chính là nỗi phiền toái.
Lực lượng hỗn độn chính là độc dược!
Lợi ích của Thiên Môn được thể hiện vô cùng lợi hại ở thời điểm này.
Người không khai Thiên Môn rất khó nhận ra những gì Tô Vũ vừa giải thích, họ chỉ biết mình không thể ở lại đây lâu, nếu không sẽ rất nguy hiểm và phiền toái.
Tô Vũ hít sâu một hơi, Thiên Môn hoàn toàn mở rộng!
Chỉ vừa tiến vào dãy núi thì hắn liền cảm nhận được vô số nguy cơ tồn tại.
Hắn khai Thiên Môn, nhanh chóng nhìn tứ phương.
Phía trước có rất nhiều đỉnh núi nhỏ, các ngọn núi thoạt nhìn cách nhau không xa, trên thực tế lại xa đến ngàn vạn dặm, chỉ là nơi đây quá hỗn độn, cảm giác không quá rõ ràng, nhìn như chúng đang ở gần nhau.
Tô Vũ nhìn vài đỉnh núi nhỏ phía ngoài, bỗng chốc biến sắc.
Chỉ thấy trong hư không có một ngọn núi, trên đỉnh núi có một cổ thú hung mãnh, đó không phải bản tôn mà là hư ảnh đại đạo, nó vô cùng vẩn đục, lực lượng hết sức hỗn tạp nhưng lại cực kỳ hung hãn!
Dường như nó đã nhận ra có người đang nhìn mình, đại đạo cự thú đột nhiên cắn về phía Tô Vũ, rõ ràng là cách rất xa nhưng Tô Vũ lại như bị đối phương đứng ngay trước mắt mà cắn, hắn nhanh chóng đời tầm mắt, tránh thoát cự thú kia.
Có điều mới vừa tránh thoát được vị này thì hắn lại thấy một hư ảnh đại đạo khác, đó là một con cá sấu khổng lô, Tô Vũ vừa lướt qua thì đuôi nó đã quét đến!
Kỳ thật đó chỉ là bản năng của hư ảnh đại đạo mà thôi.
Nếu không chủ nhân của hư ảnh đại đạo này đã thật sự phát hiện ra sự tồn tại của Tô Vũ.
Dù thế thì Tô Vũ vẫn cảm nhận được sự uy hiếp mãnh liệt.