Tô Vũ hít sâu một hơi, tiếp tục quan sát, bất quá lần này đã cẩn thận hơn.
Hỗn Độn Sơn có vô số đỉnh núi, hầu hết các đỉnh núi đều có hư ảnh cự thú, chứng tỏ trên những đỉnh núi ấy có khả năng có đám cổ thú này tồn tại.
Sau khi nhìn mấy trăm ngọn núi, ánh mắt Tô Vũ chợt sáng ngời, đột nhiên nhìn về phía một phương hướng. Nơi đó có một đỉnh núi chẳng những không có hư ảnh cổ thú, hơn nữa hình như còn có một tầng lá chắn ngăn chặn lực lượng vẩn đục xâm nhập.
Ánh mắt Tô Vũ khẽ động, vội hôi: "Định Quân Hầu, ngươi nói năm xưa An Bắc Hầu sinh tồn hơn 100 năm tại Hỗn Độn Sơn đúng không?"
"Đúng vậy"
"Biết trú điểm của hắn ở đâu không?"
"Cái này..."
Định Quân Hầu lắc đầu: "Ta không biết, vạn tộc cũng chưa chắc tìm ra được, bởi vì không dám thâm nhập, nơi đây có quá nhiều đỉnh núi, ai biết An Bắc Hầu trốn ở đâu"
"An Bắc Hầu am hiểu trận pháp à?"
"Cái này... Không nghe nói"
Định Quân Hầu chẩn chờ: "Chắc là không, An Bắc Hầu am hiểu thân thể chiến đấu hơn?
Tô Vũ nhíu mày: "Hắn am hiểu thân thể chiến thì sao có thể sinh tồn trăm năm tại đây?"
Vậy đỉnh núi có trận pháp che chắn lực lượng hỗn độn kia chẳng lẽ không phải là cứ điểm của An Bắc Hầu?
Tô Vũ thầm nghĩ vậy, hắn nhanh chóng nói: "Đi theo ta, thu liễm lực lượng đại đạo, rút về hết đi, chống chịu một ít áp lực đã, không có vấn đề gì đâu!"
Giống như đám Tử Linh trong Tử Linh trường hà, để tránh bị Tô Vũ phát hiện nên bọn chúng đều rút lực lượng đại đạo của mình về.
Không có lực lượng đại đạo thì thực lực sẽ bị giới hạn xuống còn là Nhật Nguyệt cảnh, gặp nguy cơ thì cần có chút thời gian để kết nối đại đạo.
Trong tình huống bình thường, tới Hỗn Độn Sơn vô cùng nguy hiểm này thì ai đám làm như vậy?
Ngược lại tất cả đều sẽ vô cùng cảnh giác, bùng nổ lực lượng đại đạo, mà càng như thế thì càng dễ bị phát hiện, bị nhằm vào.
An Bắc Hầu đại chiến cùng vạn tộc lại càng nguy hiểm.
Ở nơi đây, động tĩnh vài vị Hợp Đạo đại chiến tuyệt đối rất lớn, không bị phát hiện mới là lạ, cổ thú không giết ngươi thì giết ai?
Những người khác không nhiều lời, tuy rất nguy hiểm nhưng Tô Vũ đã nói vậy thì bọn họ đều làm theo.
Định Quân Hầu nhìn mà sửng sốt.
Đây là... giao mạng cho Tô Vũ à?
Một đám Hợp Đạo thu liễm lực lượng đại đạo chính mình, kể cả Vĩnh Hằng cũng vậy, thế thì nếu cần bùng nổ sẽ rất mất thời gian.
Đến lúc đó, Tô Vũ có thể dễ dàng đánh chết cả đám.
Kể cả Đại Chu vương cũng vậy!
Dù Tô Vũ không giết bọn họ nhưng nếu có một cổ thú đột nhiên tấn công, vậy những người này cũng sẽ bị giết chết trong nháy mắt.
Rốt cuộc Tô Vũ có mị lực gì mà lại có thể khiến đám Hợp Đạo này nghe lời như thế?
Tô Vũ không nói chuyện, những người khác cũng không nói chuyện.
Mị lực gì ư?
Chỉ bằng Tô Vũ bách chiến bách thắng, mang theo bọn họ bình định hạ giới mà không gặp phải tổn thất gì, vậy đã đủ để mọi người tín nhiệm hắn.
Tin tưởng Tô Vũ mới có thể thành công, mới có thể chiến thắng.
Điểm này Đại Chu vương hết lòng tin theo.
Kê đối nghịch Tô Vũ hay làm ngược lại, hiện tại mộ đều xanh cỏ cả rồi.
Tô Vũ cảm ứng một chút, sau đó quay đầu quát khẽ: "Định Quân Hầu, thu liễm!"
Định Quân Hầu lộ về vô tội: "Ta... Đại đạo bị phong ấn, không thể làm gì"
«Àm Tô Vũ gật đầu, nhanh chóng rút về một ít thần văn phong ấn đại đạo gã.
Một lát sau, Định Quân Hầu đã khôi phục thực lực.
Gã lộ vẻ câm nín, nếu ta không nói thì các ngươi quên thật hay giả vờ đấy?
Gã cảm thấy hết sức bất đắc dĩ!
Có điều thấy những người khác đều đang nhìn mình, Định Quân Hầu không có biện pháp khác, chỉ đành nhanh chóng thu liễm lực lượng đại đạo, gã cảm thấy không quen, gã đã quen bảo trì cảnh giác, dù sao cũng đã cảnh giác quá nhiều năm.
Tô Vũ thấy gã thu liễm thì không nhìn nữa, nhanh chóng mang người bay về bên kia.
Hắn không dùng lực lượng Bút đạo, chỉ đơn thuần dùng thân thể bay về hướng đỉnh núi nọ, đồng thời hắn cũng đang quan sát lực lượng hỗn độn, phòng ngừa bị cổ thú đột ngột tập kích.
Có hắn ở đây, muốn đánh bất ngờ sẽ rất khó.
Thoạt nhìn khoảng cách rất gần, trên thực tế Tô Vũ bay một hỏi lâu, đến gần một giờ sau thì mới đến chỗ hắn nhìn thấy kia.
Giờ phút này, một đỉnh núi cao 3000 - 4000 mét hiện ra trước mắt mọi người.
Tại Hỗn Độn Liên Sơn, ngọn núi trước mắt bọn họ chỉ có thể xem như đỉnh núi nhỏ.
Rất nhỏ!
Đá nhọn lởm chởm, trên đỉnh núi toàn là đá, có chút cỏ đại, cỏ dại nơi đây cũng không đơn giản, chúng có lực lượng quy tắc vẩn đục, người bình thường không thể dùng làm thuốc.
Bọn họ không thấy sự tồn tại của trận pháp, Tô Vũ lại nhìn kỹ lần nữa, lần này thấy càng rõ ràng hơn, quả thật ở đây có một tầng màn chắn.
Chưa chắc đã là trận pháp, có thể là bảo vật gì đó.
Dù sao trên ngọn núi này có lực lượng hỗn độn yếu nhất.
Tô Vũ không nói nhiều, mang người nhanh chóng xoay quanh đỉnh núi.
Tra xét khắp nơi!
Mọi người không biết hắn đang tìm cái gì nhưng vẫn yên lặng bám theo. Qua một hồi lâu, Tô Vũ thấy ở giữa ngọn núi có một cái động không lớn, ánh mắt hắn lộ tinh quang, tỉ mỉ quan sát một phen, sau đó mới mang đám người chui vào cửa động.
Đại Chu vương muốn nhắc nhở rằng quá nguy hiểm, còn chưa tra xét rõ ràng mà.
Có điều không đợi y nhắc nhở thì mọi người đã sửng sốt.
Đi vào cửa động nho nhỏ lại có một vùng không gian khác!
Không gian rộng lớn hiện ra trước mắt mọi người, mơ hỏ nhìn thấy chút dấu vết của người sống, bởi vì thứ đầu tiên đập vào mắt bọn họ là trên trần động có một viên minh châu cực lớn khiến hang động đá vôi này trở nên sáng ngời.
Từng có người ở đây!
Định Quân Hầu ngẩn ra: "Đây... Chẳng lẽ là nơi năm xưa An Bắc Hầu từng ở?"
Gã nhanh chóng nhìn khắp nơi xung quanh, sau đó hoảng hốt la lên: "Có khả năng đó!"
Gã chỉ vào kệ sách bằng đá trong hang: "Hình như số sách cổ kia chính là thứ mà An Bắc Hầu hay mang theo người. Năm xưa Chiến vương từng chê An Bắc Hầu không thích đọc sách, không có văn hóa, sớm hay muộn cũng sẽ bị đào thải. An Bắc Hầu bèn đi mượn Văn vương đại nhân một ít sách, sau đó vẫn luôn mang theo, năm xưa còn từng khoe khoang với ta vài lần"
"Sống ở đâu thì hắn đều bày sách ra đó, đã thành thói quen rồi. Đây hẳn là nơi hắn từng ở!"
Gã chấn động, Tô Vũ mới vừa tới Hỗn Độn Sơn liền tìm được nơi An Bắc Hầu từng ẩn náu 3000 năm trước!
Phải biết rằng, An Bắc Hầu sinh tồn trăm năm ở Hỗn Độn Sơn mà không sao, vạn tộc tò mò, Nhân tộc cũng hiếu kỳ, thật ra đã vài lần muốn tới tìm thử xem, kết quả không ít người tử thương, vậy nên mới đành phải từ bỏ.
Tô Vũ thì khác, vừa đến đã phát hiện!
Rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Tô Vũ lười giải thích, An Bắc Hầu có thể ở đây trăm năm chính là nhờ màn chắn ngoài đỉnh núi.
Còn nguồn gốc của cỗ lực lượng ấy từ đâu ra thì hiện tại Tô Vũ chưa tra xét được.
Không phải bảo vật thì chính là trận pháp, đơn giản vậy thôi.
"Mọi người tạm thời ở lại đây đi!"
"Hiện tại nơi này chính là trú điểm của chúng ta, tại đây, triển lộ lực lượng đại đạo cũng không sao"
Tô Vũ dặn dò vài câu, lúc bấy giờ hắn cũng đang rất tò mò, hận không thể lập tức đi tìm hiểu, nếu là bảo vật có thể loại bỏ lực lượng hỗn độn quấy nhiễu và ảnh hưởng thì thật lợi hại.
Tô Vũ nhanh chóng an bài mọi người, sau đó còn phải đi tra xét hàng xóm bốn phía!
Cẩn thận không thừa, dù nơi này tương đối an toàn thì cũng phải đề phòng hàng xóm tới gõ cửa!
Một đám người phân chia công việc dọn dẹp hang động, đã lâu không có người ở, nơi này rất bẩn.
Đại Minh vương cũng không nhàn rỗi, ông đi đến cửa động bố trí đại trận che chắn.
Một đám người cuối cùng cũng tìm được nơi an cư lạc nghiệp ở thượng giới.
Hỗn Độn Sơn, làm bạn cùng cổ thú.