Tô Vũ chấn động.
Hắn nhìn Đại Minh vương, thật lâu sau vẫn không nói gì.
Đúng vậy, hắn vẫn luôn nghĩ, chỉ mạch Ngục vương phản bội thì cũng chỉ là một chỉ của Nhân tộc mà thôi, một mạch này có thể có bao nhiêu người?
10 ư?
Hay 20?
Nhưng hiện tại Đại Minh vương lại nói rằng có lẽ đối phương không phải chỉ có một chi, mà là một chủng tộc!
Ngục vương, cộng thêm vị Ma Hoàng thượng cổ kia, vậy là có hai tồn tại đỉnh cấp, so với Tiên tộc hay Thần tộc thì nội tình còn thâm hậu hơn.
Nếu náo động thật sự do Ngục vương chủ động khởi xướng, Nhân Hoàng là người bị động mà còn để lại rất nhiều hậu chiêu, thế Ngục vương thì sao?
Sắc mặt Tô Vũ biến đổi liên tục, Tây vương phi là Thiên vương cảnh, lúc trước Tô Vũ cảm thấy Tây vương phi có thể là tồn tại mạnh nhất của một mạch này, hiện giờ hắn lại nghĩ, đó là thật sao?
Nếu là tồn tại mạnh nhất, sao lại để ả đến hạ giới làm nhãn tuyến?
Đại Minh vương chỉ thông qua trận pháp để phán đoán.
Bởi vì trước đó, mọi người đều cảm thấy người chi mạch Ngục vương trốn trong số các Nhân tộc còn sống sót.
Nhưng nhìn tình huống Định Quân Hầu mà xem, gã quá thảm!
Đám người cường đại như vậy có thể trốn trong đám cường giả thê thảm kia sao?
Nếu không mù, vậy đi tìm, đi tra xét thì kiểu gì cũng có kết quả.
4 vị Nhân tộc Hợp Đạo có thế lực, dưới trướng một người có vạn người, vậy thì chỉ có 4 - 5 vạn người.
Nhiều không?
Rất ít!
Chút người như vậy, cường giả ẩn núp trong đó rất dễ bị phát hiện, cũng dễ dàng bị vạch trần.
Đại Minh vương phán đoán trận pháp đến từ chi mạch Ngục vương, mà nơi này là Hỗn Độn Sơn, như vậy tất cả liền có lời giải thích.
Năm xưa Ngục vương còn từng tọa trấn nơi đây, ở đây ngàn năm thì không có khả năng chi mạch Ngục vương không biết điều này.
Hỗn Độn Sơn vô cùng nguy hiểm, nhưng cũng vô cùng an toàn.
Đồng thời còn vô cùng bí ẩn!
Bởi vì nếu không có việc gì, vạn tộc và Nhân tộc đều sẽ không tới đây để tự tìm chết.
Đại Minh vương lại nói: "Hoặc là bọn họ xếp ít người vào các thế lực, nhưng ta cảm thấy khả năng đó rất thấp, phần lớn sẽ trốn trong Hỗn Độn Sơn, tiền đề là trận pháp này do bọn họ bố trí!"
Có trận pháp che chắn thì không sợ bị lực lượng hỗn độn đè ép, kẻ yếu cũng có thể sinh tồn.
Hơn nữa còn không bị cổ thú phát hiện.
Nếu trận pháp cường đại hơn nữa, có lẽ cổ thú còn không nhìn thấy sự tồn tại của bọn họ.
Đại trận che chắn của Tây vương phi rất lợi hại.
Hai Hợp Đạo đỉnh cấp đại chiến mà vạn tộc vẫn không phát giác động tĩnh gì.
Còn chưa tìm được trung tâm trận pháp, Tô Vũ đã bị Đại Minh vương nói đến đau đầu, giờ phút này, hắn nghiêm mặt nói: "Dựa theo cách nói của Đại Minh vương thì một mạch Ngục vương đúng là có khả năng tự tạo thành một thế lực! Ngài nói không sai, có huyết mạch Ngục vương và Viêm Hỏa Ma Hoàng, hai tồn tại vô cùng cường hãn ấy.."
Bỗng nhiên Tô Vũ lộ vẻ khác thường: "Khoan đã, Viêm Hỏa Ma Hoàng... Vị Ma Hoàng đó là Ma Hoàng thời kỳ thượng cổ sao?"
Ma Hoàng thượng cổ là Viêm Hỏa đúng không?
Tô Vũ không rõ ràng, dù sao thượng cổ cũng đã biến mất mười vạn năm, hơn nữa hiếm ai đề cập tới tên húy của cường giả.
"Có lẽ vậy"
Đại Minh vương cũng không rõ, ông tùy ý nói: "Tên húy của cường giả rất hiếm được đề cập tới, như chúng ta cũng không biết Nhân Hoàng tên là gì, tứ cực Nhân vương tên là gì, chúng ta đều không biết"
Ta biết Võ vương tên là Chu Thái Sơn.
Còn những người khác thì đúng là không có thông tin.
Chỉ biết tôn xưng!
Tô Vũ nhíu mày: "Mặc kệ chuyện đó đi, dựa theo suy đoán của Đại Minh vương, nếu coi chi mạch Ngục vương là một chủng tộc thì thực lực chủng tộc của bọn họ còn cường đại hơn Tiên Ma Thần! Nhưng 10 vạn năm qua chưa từng hiện thân, chỉ là ngầm làm chút động tác nhỏ..."
"Không nhỏ đâu!"
Đại Minh vương phản bác: "Nếu kết cục triều tịch trước là do bọn họ tính kế thì tính cả Nhân tộc và vạn tộc, đã có gần 150 vị Hợp Đạo chết trận! Động tác như vậy còn nhỏ sao? Không nhỏ chút nào! Có lẽ là trước đó bọn họ không có thực lực chinh phục toàn bộ chư thiên vạn tộc, nhưng sau triều tịch trước thì bọn họ đã có đủ thực lực rồi!"
Tô Vũ hít sâu: "Má nó, ý ngài là hiện tại thực lực chủng tộc này tích lũy đã đủ để đối địch vạn tộc?"
"Không phải là không thể!"
Đại Minh vương nhìn lướt qua Hỗn Độn Sơn, nhíu mày nói: "Nơi đây rất nguy hiểm nhưng cũng có rất nhiều thứ tốt! Người khác không vào được, đều là địa bàn của bọn họ, vô số năm tháng trôi qua, không cần ra ngoài chinh chiến mà vẫn tích lũy được nhân lực và thực lực, thực lực tích lũy lại sẽ đáng sợ đến mức nào?"
"Tùy tiện phái mấy người ra cũng đủ để tạo nên phong ba"
"Tây vương phi thực lực cường hãn, nhưng chín lần triều tịch trước, ả đều không có động tĩnh gì, chỉ có sau lần triều tịch thứ chín thì ả mới đến Tử Linh giới vực cấu kết Tây Thiên vương, vì sao trước đó không làm gì?"
"Bởi vì bọn họ cảm thấy, chín triều tịch trước, các phương đều quá mạnh, không nên bại lộ, không nên hiện thân, nhưng sau khi triều tịch thứ chín kết thúc, có khả năng bọn họ cảm thấy thực lực như vậy là đủ rồi!"
Đại Minh vương phân tích đạo lý rõ ràng.
Ông vốn là Văn Minh Sư, cũng là một vị lão tướng lòng dạ thâm sâu.
Có thể ẩn giấu con trai chính mình mấy trăm năm, đến chứng đạo cũng không ai biết.
Có thể lừa dối đến mức vạn tộc đều cho rằng con trai lớn đã chết thì rõ ràng vị này không đơn giản, chỉ bởi vì Tô Vũ quật khởi quá nhanh, đám người Đại Tần vương được Tô Vũ trợ giúp nhanh chóng Hợp Đạo, cho nên nhất thời ông mới có về mờ nhạt hơn so với bọn họ.
Trên thực tế, ông mới là người Hợp Đạo dựa vào chính bản thân mình.
Nói thật ra thì, Đại Minh vương là Nhân tộc duy nhất chân chính Hợp Đạo trong triều tịch này!
Đúng vậy, người duy nhất!
Đại Chu vương không phải người triều tịch này, Lam Thiên và Vạn Thiên Thánh tự mình khai đạo, không phải Hợp Đạo.
Thiên Nhạc cũng không phải người triều tịch hiện tại, Đại Tần vương và Đại Hạ vương đi theo Hoang Thiên Thú đạo, chỉ có Đại Minh vương là dựa vào trận pháp của Tây vương phi, tự bước lên cảnh giới cao hơn bằng trận pháp đạo.
Tô Vũ cổ quái nhìn ông, miệng người nọ chặt thật, Tô Vũ hoài nghi có khả năng trước đó Đại Minh vương đã có suy đoán này nhưng vẫn luôn không nói ra.
Do bây giờ phát hiện vấn đề của trận pháp nên mới nói toàn bộ cho Tô Vũ nghe.
Không hổ là cha của Chu Thiên Đạo!
Hạ Hầu gia là người khôn khéo mà liên tiếp chịu thiệt trong tay Chu Thiên Đạo.
Đại Minh phủ có rất nhiều người thông minh.
Đánh trận hơn 400 năm, Đại Minh phủ không có nhiều người chết, nhưng thực lực lại không yếu, có khả năng Đại Minh phủ bảo tồn nhiều cường giả thế hệ trước nhất, hiện giờ một phủ có bốn vị Vĩnh Hằng, không, là ba vị Vĩnh Hằng, một vị Hợp Đạo cảnh.
Thực lực như vậy, so với Đại Chu phủ hay Đại Hạ phủ thì không kém chút nào.
Thấy Tô Vũ nhìn mình, Đại Minh vương liền cười hỏi: "Làm sao vậy?"
Nhìn ta làm gì?
Ta nói không đúng sao?
Hợp lý suy đoán mà thôi, nhìn chằm chằm ta làm gì?
Trên mặt ta có gì à?
Tô Vũ bỗng thấp giọng nói: "Đại Minh vương, ta hỏi ngài một chuyện"
"Vũ Hoàng mời nói"
"Lúc trước Hạ Thần tiền bối và Đại Chu vương đều cho ngài một di tích, chỉ có mình Đại Minh phủ có hai di tích, các phủ khác chỉ có một cái, sao Đại Minh vương không đem di tích giao cho Ngưu phủ trưởng có hy vọng chứng đạo lúc ấy, mà là giữ lại cho Chu Thiên Phương?"