Tô Vũ ra ngoài, sắc mặt có chút biến hóa.
Tây vương phi không hy vọng mình gây ra thú triều ở Hỗn Độn Sơn!
Dù mình nói là muốn diệt Nhân tộc thượng giới thì ả cũng không muốn giao phương pháp bố trí trận pháp cho mình, tổ huấn gì đó chỉ là lời vớ vẩn mà thôi!
"Â đang lo lắng cái gì? Lo rằng thú triều sẽ ảnh hưởng đến người chỉ mạch Ngục vương ư?"
"Nếu thế, suy đoán của Đại Minh vương có khả năng là chính xác, một mạch này thật sự trốn ở đây!"
"Ta nói có một vị cường giả có thể ngăn cản Tiên Chiến Hầu, ả lại không hề cảm thấy ngạc nhiên, kẻ đó phải là cấp bậc Thiên vương, Nhân tộc có thêm một vị cường giả cấp bậc Thiên vương xa lạ không phải đáng chấn động lắm sao? Nhưng ả không hỏi, chỉ nói là không quen biết..."
"Dân Sơn Hầu bị giết, ta nói do người phe ả phản bội dẫn tới, nhưng ả lại trực tiếp phủ nhận"
Ngẫm nghĩ hỏi lâu, cuối cùng Tô Vũ đã có phán đoán.
Suy đoán của Đại Minh vương rất hợp lý.
Một mạch này trốn trong Hỗn Độn Sơn, hơn nữa còn có cường giả Thiên vương, Tây vương phi biết kẻ áo đen kia... Đương nhiên đó chỉ là Tô Vũ bịa ra, nhưng Tây vương phi nghĩ là thật, vậy có khả năng ả cảm thấy đó là người đồng tộc, cho nên mới không khai Ta.
"Thật muốn giết ả, cắn nuốt tỉnh huyết để tra xét ký ức!"
Giờ khắc này, Tô Vũ rất muốn xử lý Tây vương phi, nhưng hắn biết xử lý ả sẽ dẫn ra cường giả chỉ mạch Ngục vương, khiến bọn họ cảnh giác.
Bây giờ vẫn chưa phải là thời điểm thích hợp.
Đại Minh vương thấy Tô Vũ ra ngoài mà mãi im lặng suy tư thì cũng không làm phiền.
Chờ Tô Vũ thanh tỉnh, ông mới hỏi: "Thế nào?"
Tô Vũ hít sâu một hơi: "Có lẽ Đại Minh vương đoán đúng rồi, một mạch này thật sự ở trong Hỗn Độn Sơn, hơn nữa có không ít cường giả, tuyệt đối có tồn tại cấp bậc Thiên vương!"
Đại Minh vương không cảm thấy ngoài ý muốn, dù sao chính ông cũng đoán ra, giờ phút này, ông có chút cảm khái: "Muốn làm ngư ông đắc lợi đây mà! Vạn tộc và Nhân tộc chém giết nhiều năm, bọn họ thì tích lũy thực lực, tiêu hao thực lực vạn tộc và Nhân tộc, sau đó lao ra cướp lấy quyền khống chế vạn giới... Tính ra thì dã tâm của bọn họ cũng không nhỏ!"
Tô Vũ lạnh mặt, nhìn về phía sâu trong Hỗn Độn Sơn, sau một lúc lâu hắn mới nói:
"Không biết thì thôi, nhưng chúng ta đã biết rồi, bọn họ muốn làm ngư ông đắc lợi nào có đơn giản như vậy!"
"Chủng tộc này nhất định không có thực lực tuyệt đối để khống chế vạn giới, nếu không thì đã sớm xuất hiện rồi, bọn họ vẫn đang đợi, nếu Tây vương phi liên hệ Tây vương, vậy thì chứng tỏ thực lực bọn họ còn chưa đủ! Có lẽ bọn họ còn hy vọng Bách Chiến vương giải phong, ra ngoài đại chiến với vạn tộc để làm tiêu hao thực lực hai bên.
Như vậy kể ra chúng ta vẫn còn thời gian và cơ hội!"
Đại Minh vương gật đầu: "Có lý. Bất quá chúng ta ở đây sẽ có nguy cơ không nhỏ"
"Ta biết"
Có điều đây là vùng bên ngoài, rất có thể đối phương đã từ bỏ khu vực này từ lâu để tránh khiến kê khác chú ý, tạm thời nguy hiểm không lớn.
"Tiếp tục tìm trung tâm trận pháp, chuyện khác cứ tạm thời bỏ qua, cũng không cần lộ chuyện này ra"
Tô Vũ dặn dò.
Đại Minh vương gật đầu, không nói gì thêm, suy đoán của bọn họ mà truyền ra cũng không phải là việc gì tốt.
Báo cho vạn tộc, vạn tộc cũng chưa chắc đã tin, nếu tin thì cũng cần thời cơ thích hợp mới được.
Dò xét nửa ngày, Tô Vũ và Đại Minh vương mới đào ra một cái hang.
Tại giữa sườn núi có một cái hang phong bế chặt chẽ, gần như không nhìn ra được là đã từng bị đào xới ở đây.
Hai người chui vào trong đó, cứ thế đi mãi tới khu vực trung tâm ngọn núi thì mới nhìn thấy một chút ánh sáng.
Đây là một khối ngọc thạch không lớn, tản ra hào quang nhàn nhạt.
Lực lượng che giấu cả ngọn núi lan ra từ trung tâm này.
Tô Vũ vừa định đến gần quan sát thì Đại Minh vương đã vội vươn tay ngăn cần.
Quan sát tỉ mỉ một lượt rồi ông nói khẽ: "Đừng động vào, đây là trận cơ hạch tâm của trận pháp, ta đã biết vì sao chỉ mạch Ngục vương không rút trận pháp này đi rồi"
"Vì sao?"
Đại Minh vương giải thích: "Hẳn là bọn họ làm thí nghiệm tại đây, ngọc thạch trước mặt là nguyên mạch hạch tâm của cả ngọn núi! Đơn giản mà nói thì là trung tâm của ngọn núi này! Lấy nó đi sẽ khiến ngọn núi sụp đổ, gây ra động tĩnh quá lớn!"
"Sập một ngọn núi gây ra động tĩnh lớn như vậy có thể dẫn đến vô số phiền phức và biến cố, cho nên cứ để đây luôn không quản, dù sao cũng không có mấy người có thể cảm nhận được trận pháp này tồn tại. Nếu không có ngươi, ta cũng khó nhận ra nó"
Đại Minh vương giải thích.
Tô Vũ không am hiểu thần phù, thân trận, luyện đan, hắn không có khả năng tỉnh thông toàn bộ, chỉ có sở trường ở phương diện đúc binh.
Giờ phút này, hắn nhìn trận pháp nhưng không hiểu lắm.
Đại khái nhìn ra vài điều, ngọc thạch đang tỏa sáng kia chính là hạch tâm đầu nguồn của toàn bộ trận pháp.
"Nói cách khác, hạch tâm trận pháp căn cứ vào ngọn núi này, mà không phải từ bảo vật bên ngoài?"
"Đúng vậy!"
Đại Minh vương gật đầu: "Thủ đoạn cao cường, một biện pháp rất tốt! Nó đã ở đây nhiều năm mà vẫn không bị phá hủy thì đương nhiên cũng tính là bảo vật! Thật ra không nên gọi là ngọc thạch mà phải gọi là ngọc tỉnh, dùng nó làm trận cơ thì tự nhiên mà thành!"
Đại Minh vương cảm khái: "Chi mạch Ngục vương nhất định cực kỳ am hiểu trận pháp đạo! Cho nên bọn họ lập nên trận pháp che giấu cõ lớn cũng không cần hao phí quá nhiều!"
Tô Vũ hiểu rõ, đúng là chỉ mạch này rất có thủ đoạn.
Tô Vũ hỏi: "Chúng ta có thể thu nhỏ trận pháp lại được không? Để ngài mang theo trên người, phòng hỗn độn quy tắc áp chế, bằng không chiến đấu tại đây sẽ khiến toàn bộ Hỗn Độn Sơn bài xích, dẫn đến cổ thú xung quanh đánh tới"
Chiến đấu tại đây cũng không sao, có hỗn độn quy tắc áp chế nên kỳ thật ảnh hưởng cũng không lớn.
Nhưng một khi thời gian chiến đấu kéo dài, tại thời điểm ngươi không phát giác ra, toàn bộ Hỗn Độn Sơn đều sẽ gạt bỏ ngươi, khi đó ngươi liền xong đời, chắc chắn sẽ phải chết!
Bởi vì việc ngươi bùng nổ khiến cổ thú cảm thấy khó chịu, cho nên nhất định sẽ có hàng loạt cổ thú lao tới giết ngươi.
Loại gạt bỏ vô hình này thưởng sẽ bị coi nhẹ, mọi người cho rằng nguyên nhân là vì không may, chiến đấu dẫn đến cổ thú chú ý, trên thực tế, cổ thú vốn không thèm quan tâm đến ngươi!
Cả ngày nay Tô Vũ vẫn luôn quan sát động tĩnh các đỉnh núi lớn, gần như không có động tĩnh gì.
Bên trong Hỗn Độn Sơn vốn cũng có một vài sinh vật nhỏ yếu, nhưng khi chúng đánh nhau thì động tĩnh cũng không nhỏ, bất quá đám cổ thú kia lại lười quan tâm, bởi vì bọn chúng chiến đấu sẽ không khiến lực lượng hỗn độn nơi đây hỗn loạn, sẽ không khiến cổ thú cảm thấy khó chịu.
Đại Minh vương trầm ngâm một hỏi mới mở miệng: "Cái này thì phải nghiên cứu, mặt khác, dù có khả năng thì cũng cần ngọc tinh, dù đã thu nhỏ đến cỡ cho cá nhân sử dụng thì tối thiểu cũng phải có nó mới được, nếu lấy đi trận pháp thì ngọn núi này sẽ nhanh chóng bị lực lượng hỗn loạn nơi đây trùng kích đánh sụp"
Đại Minh vương thấp giọng nói: "Động tĩnh quá lớn sẽ dẫn đến phiền toái, thứ nhất là cổ thú, thứ hai là chi mạch Ngục vương. Cổ thú không đáng lo, nhưng chi mạch Ngục vương mà đến đây, thấy ngọn núi này bị hủy, đầu tiên sẽ nghĩ tới ngọc tinh, sau khi tra xét thấy mất ngọc tỉnh thì sẽ dễ dàng đoán ra chúng ta phát hiện đại trận của bọn họ"
Tô Vũ gật đâu, đúng vậy.
Suy nghĩ một chút, Tô Vũ lại hỏi: "Ngoại trừ ngọn núi này, nơi khác không có ngọc tỉnh sao?"
"Chắc chắn là có!"
Đại Minh vương giải thích: "Không chỉ núi, mà thật ra cũng không nhất thiết phải là ngọc tỉnh, có thể là xương cốt cổ thú cường giả như răng, sừng các loại, chỉ cần đủ mạnh là được! Nếu cổ thú có khả năng sinh tồn tại đây, vậy dĩ nhiên cũng có thể tránh sự áp chết"
Tô Vũ đã hiểu: "Cho nên biện pháp tốt nhất là đánh giết cổ thú?"
"Đúng, nhưng ngươi muốn che giấu dao động của Hợp Đạo thì phải giết cổ thú Hợp Đạo cảnh" Đại Minh vương đáp: "Dùng thứ có đẳng cấp tương đương với bản thân, bằng không khi ngươi bùng nổ toàn lực, thứ này sẽ vỡ nát"
Tô Vũ hít sâu một hơi: "Ta hiểu rồi. Nói thẳng thì là ngọc tỉnh tốt hơn, dù sao đây cũng là một ngọn núi đã tồn tại vô số năm tháng, đúng không?"
"Đại khái vậy"
Đại Minh vương cười nói: "Tỉ như ngọc tỉnh của ngọn núi này đủ để một vị Hợp Đạo cảnh không chút kiêng ky ra tay!"
Tô Vũ tính toán một lát rồi chép miệng, bên mình có không ít Hợp Đạo.
Nếu muốn bọn họ ra tay không kiêng ky tại Hỗn Độn Sơn, vậy phải cần không ít ngọc tỉnh hoặc là đánh giết không ít cường giả cổ thú mới được.
"Cứ xem đã rồi tính!"
Tô Vũ cười khổ, không được thì tạm thời mặc kệ Hỗn Độn Sơn.
Lần này lên thượng giới không nhất định là phải giết người, mấu chốt là tra xét rõ ràng nội tình của vạn tộc.
Hiện tại đã có chút thu hoạch ngoài ý muốn, tìm ra chân tướng chi mạch Ngục vương.
Nói tóm lại, kỳ thật thu hoạch như vậy đã không nhỏ, hơn nữa bản thân Tô Vũ đã tăng cường không ít lý giải đối với đại đạo, tại thượng giới, đến bây giờ hắn còn chưa phát hiện ra sự tồn tại của thời không trường hà. Hắn có cảm giác mình có thể đi thêm một đoạn nữa trên Bút đạo.
Thâm nghĩ vài chuyện, rồi Tô Vũ nói: "Vậy ngài nghiên cứu đại trận đi, ta về trước đây"
"Được!"
Đại Minh vương không có ý kiến, ở lại nghiên cứu đại trận là chuyện hết sức thoải mái.
Đại Minh vương thấy trận pháp đạo của chỉ mạch Ngục vương thú vị hơn phong tỏa đạo của bọn họ, dĩ nhiên phong ấn và trận pháp thường không phân biệt, trận pháp có thể phong ấn, phong ấn cũng có thể dùng như trận pháp.
"Nếu có ngày Vũ Hoàng bắt được người chỉ mạch Ngục vương, hi vọng Vũ Hoàng có thể mang ta đi cảm ngộ trận pháp đạo của bọn họ một chút, có khả năng chúng ta không cùng một hệ thống"
Đại Minh vương nói, có chút chờ mong.
Tô Vũ gật đâu.
Hắn không trợ giúp được Đại Minh vương nhiều, trên thực tế Đại Minh phủ lại liên lụy với hắn nhiều hơn Đại Tần phủ.
Nếu Đại Minh vương cảm thấy trận pháp đạo của chỉ mạch Ngục vương có ích cho ông thì chỉ cần có cơ hội, hắn nhất định sẽ giúp ông thực hiện.