"Vậy Nhân tộc hạ giới có thể mang đến cái gì cho Thực Thiết tộc?" Tứ Nguyệt nghiêm nghị hỏi.
Ngươi nói Văn Khởi là kê lừa đảo, vậy ngươi thì sao?
Ngươi có thể cho chúng ta cái gì?
Tô Vũ ngẫm nghĩ, cười nói: "Hình như cũng chẳng có gì, dù có lợi thì cũng là chúng ta được lợi, không phải Thực Thiết tộc! Chỉ có thể nói, Thực Thiết tộc sẽ có cơ hội lớn hơn để phản kháng vận mệnh diệt tộc sắp đến"
"Diệt tộc?
Tứ Nguyệt nghi ngại nhìn hắn.
Tô Vũ gật đâu: "Thượng giới mở ra, Nhân tộc tan tác, Tứ Nguyệt tiền bối cảm thấy hiện tại vạn tộc không đối phó với Thực Thiết tộc là bởi vì Thực Thiết tộc cực kỳ cường đại ư? Chỉ là hiện tại vạn tộc không muốn xuống tay với Thực Thiết tộc để tránh tiêu hao thực lực mà thôi! Chờ đến khi Nhân tộc bị diệt sạch, Thực Thiết tộc chắc chắn là cường tộc thứ hai bị nhằm vào... 100%!"
Ngũ Nguyệt ngồi bên nghe vậy liền tức giận quát: "Vậy cũng là do Nhân tộc dẫn tới!"
Y có chút khó chịu!
Tô Vũ nói không sai, nhưng nguyên nhân rõ ràng là vì Nhân tộc.
Ngũ Nguyệt rằm rì khó chịu: "Nói cách khác, bởi vì chúng ta giúp Nhân tộc, Nhân tộc diệt, chúng ta liền xui xẻo! Vậy mà ngươi lại lấy cái này làm lợi ích để thuyết phục chúng ta? Ngươi nói xem ngươi có khác gì Văn Khởi không?"
Tô Vũ giơ hai tay: "Ta chỉ là không vẽ ra cái bánh nướng lớn, nói miệng không cũng vô nghĩa. Nếu là một năm trước, ta còn giỏi ăn nói hơn Văn Khởi gấp trăm lần, muốn cái gì có cái đó, chủ nhân quy tắc cũng có thể hứa hẹn cho ngươi cả chục người.."
Tô Vũ mỉm cười tự tin: "Hiện tại, không cần nữa!
Đúng vậy, hiện tại không cần!
Ta không cần vẽ cái bánh ra để dụ dỗ các ngươi!
Đây là tự tin!
Thực lực Thực Thiết tộc rất mạnh, nhưng số lượng không nhiều, kỳ thật không nhất định phải kéo về phe mình.
Cửu Nguyệt bên cạnh hát đệm: "Không sai, Đại Trúc nói có lý! Hiện tại chúng ta không cần tương lai mơ hỏ, mà là một vài vấn đề đang tồn tại!"
Cửu Nguyệt phát biểu: "Thực Thiết tộc hạ giới đã trở thành minh hữu của Nhân tộc, các vị lão tổ cảm thấy bị hãm hại hay là xui xẻo thì cũng vậy thôi, ở cục diện kia mà không lựa chọn thì có lẽ hạ giới bây giờ đã không còn Thực Thiết tộc nữa!"
"Tại hạ giới, chúng ta cũng vì truyền thừa chủng tộc!"
"Lần này đến thượng giới cũng là như thế!"
"Đã có lựa chọn, hiện giờ các lão tổ muốn tách khỏi hạ giới thì rất khó"
Cửu Nguyệt nghiêm túc nói: "Trước khi ta đi, Lục Nguyệt lão tổ đã nói rằng, kỳ thật Thực Thiết tộc thượng giới không còn đường nào để chọn. Trừ khi... bắt Vũ Hoàng hiến cho vạn tộc, rồi đại nghĩa diệt thân, bắt Lục Nguyệt lão tổ và ta hiến cho vạn tộc, ép dạ cầu toàn, như vậy thì có lẽ vạn tộc mới có khả năng quên đi ý niệm diệt tộc đàn ta!"
Hôm nay Cửu Nguyệt nói rất hay.
Trên thực tế, Cửu Nguyệt và Lục Nguyệt không hề ngốc.
Hiện giờ thế lực Tô Vũ không bằng thượng giới, nhưng thượng giới... Lại không phải chỉ có một nhà, tam tộc không thể thống trị toàn bộ vạn tộc.
1 đấu 1, hạ giới không sợ bất cứ chủng tộc nào.
Tứ Nguyệt trầm mặc, hỏi lâu sau mới nói: "Ta hiểu, ta sẽ chuyển cáo những lời này cho Cự Trúc Hầu, hai vị nghỉ ngơi một lát đi. Ngũ Nguyệt, Viên Nguyệt, các ngươi đi theo ta, chúng ta ra ngoài thương lượng"
"Các vị lão tổ đi thong thả!"
Cửu Nguyệt tươi cười nhìn vài vị Thực Thiết Thú rời đi.
Chờ bọn họ đi rồi, y mới vội vàng xun xoe với Tô Vũ: "Đại nhân, hôm nay ta biểu hiện không tôi đúng không?"
Tô Vũ bật cười: "Tạm được! Không ngờ ngươi cũng giỏi ăn nói phết đấy"
Cửu Nguyệt gãi gãi đầu: "Kỳ thật các lão tổ không còn đường nào khác, biện pháp bắt Vũ Hoàng hiến cho vạn tộc cũng là tuyệt lộ, nhưng ngài yên tâm đi, nếu thật sự dám bắt thì đám người Lam đại nhân sẽ không bỏ qua"
Tô Vũ chỉ cười chứ không nói gì.
Đó cũng coi như một con đường.
Phải xem Thực Thiết tộc lựa chọn như thế nào.
Giờ phút này, Tô Vũ đang đợi Cự Trúc Hầu trở về, trong lòng suy nghĩ nhiều chuyện.
Lúc trước hắn không định quản Nhân tộc thượng giới.
Nhưng hiện tại Tô Vũ lại thay đổi suy nghĩ, nếu mặc kệ thì chỉ e rằng bọn họ sẽ quấy rối kế hoạch của hắn.
Chưa chắc là cố ý, chỉ cảm thấy đây là cơ hội của bọn họ.
"Nếu Hỗn Độn Sơn đại chiến vạn tộc, vậy có lẽ lúc này đám người Hỏa Vân Hầu sẽ thật sự cảm thấy đây là cơ hội để thâm nhập đạo nguyên chi địa, đi cứu Bách Chiến vương"
Khả năng này không nhỏ.
Đương nhiên, có lẽ vạn tộc cũng đã suy xét khả năng này, thậm chí đã mai phục để chờ một lưới bắt hết bọn họ, không cần lo lắng gì cả, còn có thể dụ bọn họ rời khôi hiểm địa.
Rất có thể đây là một cái bẫy.
Khi các vị Hầu Nhân tộc ra ngoài, thật sự đến đạo nguyên chi địa thì sẽ bị xử lý.
Đám người Trấn Nam Hầu không biết sao?
Biết chứ!
Nhưng hiện tại bọn họ đã quá tuyệt vọng rồi.
Bách Chiến là hy vọng duy nhất, một khi đã như thế, liều một lần cũng là bình thường, thậm chí sẽ kéo theo minh hữu cùng nhau liều một lần vì bọn họ.
"Ở thời khắc tuyệt vọng kéo minh hữu đi hiến mạng cũng không lạ, lựa chọn này rất bình thường, vấn đề duy nhất ở chỗ... Đây là liều mạng, cược tính mạng!"
Tô Vũ lắc đầu.
Tô Vũ cảm thấy Văn Khởi lừa dối cũng không là vấn đề, nhưng nếu muốn liều mạng thì phải làm thế nào để giấu giếm tình huống Định Quân Hầu.
Báo cho Thực Thiết tộc, phân tích lợi và hại, dù không quen thuộc thì cũng có thể nghĩ cách liên hệ.
Biến đám người Tô Vũ thành lực lượng của chính mình, trở thành sự giúp đỡ.
Nhưng trực tiếp lừa dối thì lại khiến Tô Vũ khó chịu.
Bởi vì cách bọn họ đang hành động sẽ làm xấu thanh danh Nhân tộc mà hắn vất vả gầy dựng nên!
Dù trực tiếp nói với Thực Thiết tộc rằng hiện tại đây là cơ hội, chúng ta đi liều một lần, cực kỳ nguy hiểm, có khả năng sẽ chết, nhưng nếu thắng thì Bách Chiến vương sẽ tự đo, vậy thì Tô Vũ có thể lý giải.
Hắn là Thực Thiết tộc cũng có thể lý giải, có đi hay không thì tùy Thực Thiết tộc.
Nhưng trực tiếp lừa gạt thì chứng tỏ có ý nghĩ biến Thực Thiết tộc trở thành bia ngắm, thậm chí hy sinh Thực Thiết tộc để đổi lấy Bách Chiến vương thoát thân.
"Đúng là Nhân tộc!"
Tô Vũ thầm cảm khái, kỳ thật đám Nhân tộc thượng cổ có vài suy nghĩ đã ăn sâu bén rê.
Ngoại tộc là ngoại tộc, Nhân tộc là Nhân tộc.
Bách Chiến có tệ hơn nữa thì cũng là người một nhà.
Thực Thiết tộc dù trợ giúp nhiều thế nào thì cũng chỉ là người ngoài.
Hy sinh Thực Thiết tộc đổi lấy Bách Chiến tự do, đó là đáng giá!
"Khó trách bọn họ quyết tâm duy trì Bách Chiến, bởi vì bọn họ cảm thấy khuyết điểm duy nhất của Bách Chiến là trận chiến bại cuối cùng kia, còn rất nhiều vạn tộc minh hữu hy sinh trước đó không tính là sai lầm!"
Lúc này Tô Vũ đã hiểu toàn bộ tâm lý bọn họ.
Bách Chiến không sai vì khiến minh hữu huỷ diệt, chỉ sai ở trận chiến thất bại cuối cùng.
"Lý niệm có vẻ khác với Nhân tộc thượng cổ, Nhân tộc thượng cổ cũng bá đạo, nhưng Nhân tộc thượng cổ có thể kéo được nhiều minh tộc duy trì mấy vạn năm không thay đổi như vậy, thậm chí ở triều tịch thứ chín vẫn có vô số vạn tộc xuất chiến vì Nhân tộc, chứng tỏ Nhân tộc thượng cổ rất có thủ đoạn mượn sức nhân tâm"
"Người thông minh hoặc là biến mất hoặc là đã chết, để lại một đám ngoan cố, ngu xuẩn nằm quyền, không diệt mới là lạ!"
Tô Vũ không cảm thấy vấn đề không nằm ở Nhân tộc thượng cổ.
Nếu Nhân Hoàng giống Bách Chiến, các chủng tộc như Thực Thiết sẽ nguyện ý chờ Nhân tộc 10 vạn năm ư?
Đừng đùa!
Nhân tộc thượng cổ bá đạo, đối địch tàn nhẫn, nhưng tuyệt đối sẽ không đối xử tệ với minh hữu, nếu không tại sao đám người Nhân Hoàng đã biến mất mà các tộc liên minh vẫn ủng hộ Nhân tộc suốt 10 vạn năm qua?
"Đám trí giả Văn vương đều mất tích, còn lại đám mãng phu hoặc là não phẳng, không thì cũng là kẻ chủ nghĩa chủng tộc tuyệt đối.."
Nhân tộc như thế có thể không bại được sao?
Lần trước mà không bại, dù Bách Chiến thắng vạn tộc, thì sau đó vạn tộc cũng sẽ tiếp tục phản kháng, trừ khi giết sạch cường giả vạn tộc.
Bằng không Bách Chiến cứ giữ tư tưởng Nhân tộc chí cao vô thượng, vạn tộc là nô bộc thì cuối cùng vẫn dẫn đến khai chiến.
Cộng trị vạn giới chỉ là trò cười.
Lúc bấy giờ, Tô Vũ đang tự ngẫm về những vấn đề này.