Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 2917 - Chương 2917: Gánh Vác Trách Nhiệm.

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 2917: Gánh Vác Trách Nhiệm.
 

"Đây là nguồn gốc của lực lượng quy tắc vô chủ!"

Tô Vũ nhìn kỹ, yên lặng thể ngộ.

Hắn nhìn vô số lực lượng quy tắc rơi xuống từ con sông, chưa rơi xuống đất đã hóa thành từng đạo lực lượng quy tắc tản ra.

Lúc bấy giờ, lực xung kích càng lúc càng lớn, giống như muốn đẩy Tô Vũ rơi xuống.

Hòn đá nhỏ lập lòe quang mang, củng cố thân hình của Tô Vũ.

Tô Vũ nhìn kỹ thác nước bên dưới, nhìn một hồi, ánh mắt bỗng nhiên trở nên khác thường, hắn khoanh chân ngồi xuống, tiếp tục quan sát.

Hắn thấy rất nhiều lực lượng quy tắc đang được tinh lọc tại đây.

Vốn là vạn đạo hợp dòng, có hỏa thuộc tính, thổ thuộc tính, thủy thuộc tính, đều là lực lượng quy tắc mang theo thuộc tính.

Nhưng lúc ở trong Đạo Nguyên chi địa, Tô Vũ rõ ràng cảm ứng được chúng là quy tắc vô thuộc tính.

Lúc trước Tô Vũ không hiểu, nhưng hiện tại, khi nhìn thấy dòng nước rơi xuống kia hình như đi qua một tấm lưới, tấm lưới này tựa như một màng lọc chất bẩn, lọc ra hết thầy lực lượng thuộc tính trong lực lượng quy tắc!

"Có thuộc tính thì không đi qua được.."

Ánh mắt Tô Vũ sáng lên, hắn rất muốn đi xuống, đến giữa thác nước nhìn xem!

Hắn không biết mình mà làm như vậy sẽ có hậu quả gì?

Sẽ chết ư?

Hay là bị lạc trong thời không trường hà?

Hắn không biết!

Nhưng Tô Vũ thật sự rất muốn xem.

Một đạo khai thiên mới mở ra, còn chưa hoàn thiện, đại đạo như vậy có dụ hoặc quá lớn đối với Tô Vũ.

"Nếu ta bị lạc thì sao? Nếu lang thang trong đây ngàn vạn năm thì làm sao bây giờ?"

Tô Vũ bỗng nhiên do dự!

Nếu hắn chỉ có một mình, vậy hắn sẽ không chút băn khoăn, lập tức đi xuống!

"Nhưng ta còn phải gánh vác trách nhiệm..."

Giờ khắc này, hai chữ "trách nhiệm" đột nhiên hiện ra trong đầu.

Trách nhiệm!

Hắn còn phải gánh vác rất nhiều trách nhiệm, chính Tô Vũ đã từng nói, kỳ thật Nhân Chủ là gánh nặng, là trách nhiệm, không có gì tốt cả.

Hiện tại hắn cảm thấy cực kỳ rối rắm.

Hắn đang gánh vác quá nhiều trách nhiệm!

Nếu cần mạo hiểm thì hắn sẽ mạo hiểm, nhưng bây giờ chỉ vì muốn xem đạo mà phải mạo hiểm... Nếu mất mạng hoặc bị lạc tại đây, vậy những người cùng hắn đến thượng giới phải làm sao?

"Sáng nghe đạo, chiều chết cũng không hối tiếc!"

Tô Vũ lẩm bẩm, đây là lời Lam Thiên từng nói, hắn rất muốn tiêu sái giống Lam Thiên.

Ta cũng là tu giả, ta cũng muốn sáng nghe đạo chiều chết cũng không tiếc.

Tu đạo - Tìm điều không biết, kiếm tương lai.

Đại đạo đằng đãng, tìm kiếm trên dưới, thăm dò một đạo không biết, cầu con đường tương lai phía trước.

Hắn rất muốn làm thế, có điều trách nhiệm quấn thân khiến hắn chân chờ, do dự.

"Chung quy vẫn là do ta tự đeo lên gông xiềng cho chính mình!

Tô Vũ lẩm bẩm, nay ở rất nhiều thời điểm, hắn đều cầu ổn định, không còn bất chấp mạo hiểm như lúc không có gì năm xưa.

Khi đó, hắn không sợ gì cả.

Khi đó, đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc.

Không gánh nặng, không trách nhiệm.

"Trách nhiệm!"

Tô Vũ lâm vào trầm tư, trách nhiệm này, gông xiểng này là do chính ta đeo lên cho mình.

Đám người Đại Chu vương đẩy mình thượng vị, trở thành Nhân Chủ, khi ấy hắn vừa không tình nguyện, vừa không vui, cũng có vài phần cố ý, chỉ có một phần là bởi vì vài người, vài lời nói.

Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn!

Lúc ở Đại Hạ phủ, sau trận chiến thành Nam Nguyên, Vạn Thiên Thánh từng dạy hắn rằng, 'cùng tắc độc thiện kỳ thân, đạt tắc kiêm tể thiên hạ' (1), khi đó, Tô Vũ đã nắm quyền khống chế 36 thành, xem như kẻ thành đạt.

Trở về Nhân Cảnh, mang theo tâm tư làm tròn trách nhiệm.

Hai chữ trách nhiệm này bồi hỏi trong đầu Tô Vũ.

Đi xuống sao?

Thôi bỏ đi!

Quá nguy hiểm!

Hơn nữa trả giá chưa chắc đã có hồi báo, lần trước trả giá vì Lam Thiên là bởi vì Lam Thiên có hy vọng thành công, nếu y thành công, Nhân tộc sẽ có thêm một người có chiến lực đỉnh cấp.

Sự thật chứng minh, ván cược khi đó Tô Vũ đã thắng!

Trong khi lần này chỉ là xem đạo mà thôi.

"Thôi, về sau vẫn còn cơ hội"

Trong lòng Tô Vũ hơi tiếc nuối, kỳ thật hắn rất muốn nhìn một chút, nhưng người hắn đưa tới thượng giới còn đang chờ hắn dẫn bọn họ về hạ giới.

Không cần mạo hiểm quá mức, thôi, bỏ đi!

Dù hắn biết có lẽ mình sẽ ngộ ra thêm vài điều, nhưng cuối cùng Tô Vũ vẫn đứng dậy, xoay người đi về hướng thượng du.

Đi thôi!

Nếu xem tiếp, hắn sợ mình không nhịn được sẽ nhảy xuống.

Ngay khoảnh khắc Tô Vũ quay đầu, nỗng nhiên, Nhân Hoàng đại đạo rung lên.

Tô Vũ nhìn dòng sông, giờ phút này, con sông chảy xiết bỗng nhiên hiện ra một con đường nhỏ vững vàng, dần dần hiện lên từ đáy nước.

Tô Vũ ngơ ngẩn.

Giống như khi Lam Thiên khai đạo, trước mặt Tô Vũ bây giờ cũng hiện ra một con đường chạy dọc theo dòng chính.

"Trách nhiệm!"

Tô Vũ lẩm bẩm.

Nhân Hoàng!

Đây là trung tâm của Nhân Hoàng đạo sao?

Đơn giản như vậy?

Không, hoặc nên nói đó là lý niệm của vị hùng chủ này, cảm ngộ của ông ấy vậy mà lại là trách nhiệm!

"Nhân Hoàng cảm thấy bảo hộ Nhân tộc là trách nhiệm của ông sao?"

Tô Vũ có cảm giác nói không nên lời.

Thành Hoàng thì nhất định phải gánh vác trách nhiệm à?

Dù là Nhân Hoàng thượng cổ cũng không ngoại lệ?

Những lực lượng đại đạo đó dũng mãnh chui vào trong cơ thể Tô Vũ, Tô Vũ khẽ nhíu mày, bỗng nhiên khiếu huyệt toàn thân chấn động, lực lượng bị hắn xua tan.

Tô Vũ thở dài: "Ngài muốn tìm người có lòng trách nhiệm để thừa kế... Nhưng rất tiếc ta lại không phải. Xin lỗi!"

Tô Vũ lắc đầu.

Ánh mắt hắn lộ vẻ bất đắc dĩ.

Trong lúc vô ý, hắn đã động đến cái gì đó!

Đạo không hoàn chỉnh do Nhân Hoàng sáng lập này có trung tâm là trách nhiệm, trách nhiệm đối với Nhân tộc, gánh vác với chủng tộc.

Trung tâm đại đạo muốn cho Tô Vũ kế thừa lực lượng.

"Ngài qua loa quá rồi, không định khảo nghiệm gì sao?"

Tô Vũ cười khổ, không ngờ Nhân Hoàng lại để lại thứ gì đấy trong đại đạo này, sau đó muốn hắn nhận truyền thừa đại đạo dang dở của ông dễ dàng như vậy!

Đây là lần đầu tiên Tô Vũ gặp được loại đại đạo muốn cho cho kê khác kế thừa chỉ vì tâm cảnh nhất thời.

"Nếu ta nguyện ý, vậy có phải nghĩa là ta có thể khống chế được con đường này, hoàn toàn trở thành chủ nhân Đạo Nguyên chi địa, sau đó tiếp tục sáng lập dọc theo Nhân Hoàng đạo hay không?"

Tô Vũ cảm thấy Nhân Hoàng quá tin người, chỉ vậy thôi ư?

Ngài không khảo sát một chút sao?

À mà thực ra ngẫm lại thì có rất nhiều điều kiện.

Nhân tộc, thậm chí là Nhân Chủ, trách nhiệm với Nhân tộc, lòng cầu đạo, cảm ngộ đại đạo, sự bảo hộ với chủng tộc...

Đương nhiên Tô Vũ không nguyện ý tiếp nhận.

Không phải bởi vì nhận được quá nhẹ nhàng, chỉ là vì hắn không muốn trở thành Nhân Hoàng tiếp theo.

Đạo này vẫn chưa hoàn thiện.

Nếu Tô Vũ thật sự kế thừa nó thì có lẽ sẽ cần rất nhiều thời gian để nắm giữ, sáng lập tiếp, mà hắn cũng sẽ trở thành Nhân Hoàng kế nhiệm, ngay cả đạo cũng là người ta khai sẵn cho hắn!

"Ta có đạo của riêng mình"

Tô Vũ lẩm bẩm: "Hơn nữa ta chỉ muốn mượn lực, không muốn trở thành Nhân Hoàng thứ hai!"

"Tâm lý trách nhiệm của ngài không giống thứ ta lý giải!"

"Chúng ta không phải cùng một loại người!"

"Trách nhiệm của ta, sự khoan dung, thiện lương chỉ nhằm vào những người khoan dung ta, đối xử tử tế với người của ta, trách nhiệm của chúng ta không giống nhau!"

Tô Vũ nhẹ giọng nói.

Nhưng những lực lượng đại đạo kia vẫn dũng mãnh chui vào trong thân thể hắn.

Tô Vũ dứt khoát bài xích!

Bất quá nó vẫn ương ngạnh tiếp tục len vào!

"Má nó!"

Tô Vũ cả giận mắng: "Chưa thấy kẻ nào vô lý như ngài, ta đã nói ta không cần, vậy mà ngài kiên quyết trói ta lại! Muốn bãy ta có phải không?"

Tô Vũ bỗng nhiên cảm thấy mình bị trúng bẫy rồi!

Có lực lượng đại đạo nào lại đuổi không đi như vậy chứ?

Ta đã nói mình từ bỏ, ta có đạo của chính mình, vậy mà Nhân Hoàng đạo còn muốn chui vào cơ thể ta là có ý gì?

Hắn nhanh chóng nhìn về phía hòn đá nhỏ, lại nhìn Nhân Chủ ấn của mình.

Quả nhiên hai bảo vật này đều đang trấn áp lực lượng quy tắc bốn phía, chỉ có riêng Trách nhiệm đạo của Nhân Hoàng là bọn chúng không thể trấn áp!

(J Cùng tắc độc thiện kỳ thân, đạt tắc kiêm tể thiên hạ: Bần cùng giữ được mình, thành đạt thì tạo phúc cho thiên hạ. Ý nghĩa: Trong cảnh nghèo hèn, bản cùng, bất đắc chí, điều quan trọng nhất chính là giữ được mình trong sạch, tu dưỡng đạo đức. Nhờ vậy, sau này khi đã thành đạt, vinh hiển thì có thể tạo phúc cho thiên hạ.

Bình Luận (0)
Comment