"Là bấy!"
Tô Vũ giận dữ mắng, ra là được dàn dựng cả!
Mọe nhà nó!
Có phải Nhân Hoàng đã tính trước được sẽ có ngày này, vậy nên mới lập bẫy chờ hậu bối tới thừa kế hay không?
Hòn đá nhỏ và Nhân Chủ ấn đều có thể trấn áp lực lượng các đại đạo khác, chỉ riêng không thể trấn áp lực lượng Trách nhiệm do ông ta lập nên!
Đệt Tô Vũ lại mắng một tiếng, năm xưa nhất định Nhân Hoàng đã đặt ra quy tắc trói buộc gì đó tại đây.
"Ta không làm!"
Tô Vũ cự tuyệt Tuyệt đối không làm!
Hắn làm Nhân Chủ chỉ vì muốn làm tròn một phần trách nhiệm, nhưng không phải là muốn biến trách nhiệm thành gông xiềng, thành nhiệm vụ, thành trung tâm sinh mệnh của mình.
Cút đi!
Nếu hôm nay mà hắn kế thừa Trách nhiệm đạo của Nhân Hoàng, thì nghĩa là từ nay về sau, bất kể hắn định làm gì thì suy nghĩ đầu tiên nảy sinh trong đầu đều sẽ là trách nhiệm che chở thương sinh, che chở Nhân tộc. Vớ vẩn, đó không phải phong cách của Tô Vũ hắn.
Về sau có người khi dễ ta, nếu là Nhân tộc, có lẽ ta sẽ muốn khoan dung tha thứ cho đối phương, bởi vì ta là Nhân tộc, chiếu cố Nhân tộc là trách nhiệm của ta!
"Lão đầu tử chết tiệt, cút mọe nhà ngài đi!" Tô Vũ cuồng mắng!
Thích chơi kịch bản ép buộc à?
Không được, ta không chấp nhận.
Nhưng bây giờ mà hắn xé rách trường hà rời đi, khi tiến vào lần nữa có khả năng vẫn sẽ gặp lại tình huống tương tự.
Má nó.
Tô Vũ bất chợt quay đâu, điên cuồng chạy đến điểm cuối, hắn mắng to: "Nằm mơ đi, ta không kế thừa thứ này đâu, đại đạo khai được một nửa mà đòi mua tương lai của ta?
Ngài nghĩ ta ngốc à?"
Âm một tiếng, hắn dứt khoát nhảy xuống khỏi thác nước.
Vừa rồi chỉ là cảm ngộ nhất thời mà thôi!
Không có nghĩa là Tô Vũ ta thật sự muốn gánh trách nhiệm che chở Nhân tộc, không phải ai cũng đáng được ta che chở, chi mạch Ngục vương cũng là Nhân tộc, chẳng lẽ ta phải che chở luôn cho cả bọn chúng?
Như tên Bách Chiến ngu xuẩn kia nữa, ta cũng phải làm tròn trách nhiệm mà đi bảo hộ hắn ta ư?
Phi!
Nhân Hoàng tự đi làm đi, ta không làm.
Tô Vũ trực tiếp nhảy xuống, Trách nhiệm chi đạo chần chờ một chút, rồi dần dần tiêu tán, ẩn vào Nhân Hoàng trường hà.
Cùng lúc đó.
Trong thời không trường hà chân chính, tại một khu vực cực kì sâu xa.
Một đạo hư ảnh hiện ra, lộ về thổn thức, cổ quái, mờ mịt.
"Rốt cuộc tình huống Nhân tộc thế nào rồi?"
Gâần đây thời không trường hà rung chuyển không ngừng, có khả năng Nhân tộc đã xảy ra đị biến.
Hơn nữa, Nhân Hoàng đạo - Trách nhiệm đại đạo, hoặc có thể nói đây là thông thiên chỉ đạo - vừa rồi đã tìm được người thừa kế, kẻ có thể kích phát kế thừa nhất định không đơn giản, nhất định là đối tượng kế thừa thích hợp trong cảm nhận của mình.
Nhưng... chuyện gì đã xảy ra?
Hình như người thừa kế điên cuồng kháng cự, thậm chí còn trực tiếp nghịch chuyển gì đó, cưỡng chế đánh gãy quá trình kế thừa.
Đạo của ta không mạnh sao?
"Chỉ cần kế thừa đạo này, hiện nay vạn giới không có chủ nhân quy tắc, hắn chắc chắn có thể quét ngang chư thiên"
"Chỉ cần kế thừa nó là hắn liền có hy vọng phi thiên dọc theo con đường của ta, trở thành chủ nhân một vùng trời!"
"Chỉ cần kế thừa, hắn sẽ trở thành Nhân Hoàng chân chính... Vì sao lại kháng cự?"
Đạo hư ảnh nọ đang hoài nghi nhân sinh!
Thế giới này kỳ lạ như vậy sao?
Chỉ là muốn ngươi gánh một phần trách nhiệm mà thôi, nếu ngươi đã kích phát được đại đạo của ta thì ngươi nên có tâm tư này mới đúng.
Tại sao lại cự tuyệt?
"Năm nào cũng có chuyện lạ, năm nay lại đặc biệt nhiều"
Giọng nói chứa đây bất đắc dĩ và tang thương.
Thật là kỳ quặc!
Có thể thành công kích phát trình tự kế thừa nghĩa là cần phải đáp ứng rất nhiều điều kiện phù hợp, không phải chuyện đơn giản.
Tô Vũ có thể kích phát là bởi vì hắn thật sự phù hợp tất cả.
Chẳng hạn như khai Thiên Môn.
Chẳng hạn như được hai vị trong tứ cực Nhân vương trở lên tán thành, hoặc là hậu duệ, hoặc là truyền thừa tứ cực Nhân vương tán thành.
Hơn nữa còn phải sở hữu khí vận Nhân tộc nồng đậm.
Đồng thời mang trong mình tâm lý trách nhiệm mãnh liệt.
Ngoài ra còn có rất nhiều nhân tố khác.
Nhân Hoàng đã thiết trí khảo nghiệm, Tô Vũ không cảm giác được là bởi vì chúng đều vô hình, không phải hoàn thành khảo nghiệm này trong một sớm một chiều là có thể kế thừa. Mà phải chậm rãi tích lũy, cuối cùng chất biến, như vậy mới có thể thuận lợi kế thừa.
Nhưng... đạo của Nhân Hoàng đã bị cự tuyệt!
Giờ khắc này, hư ảnh có chút phát cuồng, vì sao?
Hình như hiện tại Nhân tộc đang gặp phiền toái.
Vài năm trước đã xảy ra biến cố gì đó dẫn tới Nhân tộc tổn thất thảm trọng, khí vận tiêu tán, có nguy cơ diệt tộc.
Theo lý thuyết, không phải hiện giờ hậu duệ Nhân tộc đang rất cấp bách biến mình trở nên cường đại để cứu vớt Nhân tộc sao?
Má nó!
Lý do gì khiến đối phương cự tuyệt?
Ông không hiểu!
Ông thật sự rất hiếu kỳ muốn biết tôn tử kia rốt cuộc là ai!
"Thật kỳ quái!"
Cùng lúc đó, Tô Vũ vừa nhảy xuống khỏi thác nước thời không trường hà cũng đang thầm mắng một tiếng.
Nhân Hoàng đúng là kẻ kỳ lạ!
Kế thừa lực lượng đại đạo mà không cần khảo nghiệm, ta chỉ nghĩ một chút, vậy mà lập tức bắt ta phải kế thừa, điên à?
"Uổng công ta khen ngài là hùng chủ, hùng chủ cái rắm, chỉ vì ta nghĩ muốn phụ trách mà ngài bắt ta phải phụ trách đến cùng ư?"
"Đùa gì vậy?"
"Nhân tộc bình định xong ta còn phải tiếp tục gánh vác tương lai của bọn họ sao? Ta làm Nhân Chủ mấy năm còn chưa đủ, ngài còn muốn ta làm cả đời mới vừa lòng?"
"Vớ vẩn!"
Tô Vũ hùng hùng hổ hổ mắng!
Trong lòng lại nghĩ, hiện tại hắn vẫn còn đường lui, vẫn còn cơ hội, cho nên hắn không muốn kế thừa.
Nhưng... nếu ngày nào đó hắn không còn đường lui thì sao?
"Có lẽ khi đó ta có thể tới nhặt tiện nghi!"
Tô Vũ nhảy xuống nhưng không rơi xuống quá xa, rất nhanh hắn đã được một tâng lưới giữa thác cản lại, Tô Vũ không ngạc nhiên, chỉ là cảm thấy hơi khó hiểu.
Con đường của Nhân Hoàng dù không hoàn chỉnh nhưng lại cực kỳ cường đại.
Tô Vũ có cảm giác nếu sáng lập hoàn chỉnh thì chưa chắc nó đã kém hơn Tử Linh đại đạo, có lẽ còn mạnh hơn.
"Nếu Nhân Hoàng sáng lập thành công, vậy thì ông ấy chính là người mạnh thứ hai trong chư thiên!"
Tô Vũ tạm thời coi chủ nhân thời không trường hà là người thứ nhất.
Đáng tiếc Nhân Hoàng sáng lập thất bại, nên ông ấy sẽ là người mạnh thứ ba, còn vị trí thứ hai chắc chắn phải thuộc về chủ nhân Tử Linh đại đạo!
"Trách nhiệm đạo còn mạnh hơn Thân thể đạo của Nhân tộc, dù chỉ mới sáng lập một đoạn, nếu ta dung đạo thì hẳn là sánh ngang với chủ nhân quy tắc"
"Con đường này dễ kế thừa như vậy, sao trước đây chưa từng có Nhân tộc nào tới kế thừa?"
Tô Vũ hơi ngạc nhiên, có gì khó khăn sao?
Không khó mài!
Ta vừa tiến vào nó đã muốn ta dung nhập, thậm chí ta không muốn mà nó còn ép buộc ta, thế thì tại sao bao năm qua không có ai thành công kế thừa Trách nhiệm đạo?
"Thiên tài... Đều cô độc!"
Tô Vũ cảm khái, thiên tài thật sự quá cô đơn.
Đại đạo đều muốn được ta kế thừa.
Văn vương đạo, Nhân Hoàng đạo, Thời gian đạo,... đại đạo của đám cường giả đều muốn được hắn kế thừa, ta khổ quá mà, ta có muốn đâu.
Đương nhiên sâu trong đáy lòng Tô Vũ biết là không đơn giản.
Nhưng Tô Vũ không ngại tự luyến một chút.
Ai bảo mình quá yêu nghiệt làm gì?
Đành chịu thôi!
"Không kế thừa đạo của ngài chỉ là vì ta còn ôm một chút hy vọng... Nếu kế thừa đạo của ngài xong thì chứng tỏ đạo của ta sẽ hoàn toàn kết thúc tại đây"
Tô Vũ thở dài, không đến đường cùng, không phải vạn bất đắc dĩ thì ta không muốn từ bỏ đại đạo của mình.
Tu luyện, ngộ đạo, cuối cùng lại đi lên con đường tiền nhân an bài sẵn, phục chế một vị Nhân Hoàng thứ hai giống như đúc, sao phải vậy?
Nhân Hoàng đã thất bại, phục chế thêm một kẻ nữa thì có thể thành công ư?
Tô Vũ cười khẽ, vứt bỏ tất cả ý niệm ban nãy, Trách nhiệm chỉ đạo là của Nhân Hoàng, không phải ta.
"Nhân Hoàng kì quái, đáng đời không có người thừa kế!"
Tô Vũ mắng thầm, nhiều người như vậy ngài không chọn, lại cứ đâm đầu đi chọn ta, không biết Tô Vũ ta chán ghét bị người khác áp đặt à?