Bên ngoài Đạo Nguyên chi địa.
Trong một sơn cốc.
Vân Thủy Hầu bọn họ vẫn còn đang chờ đợi.
Từ lúc Tô Vũ đi vào đến nay đã hơn một ngày trôi qua.
Mà cách thời gian Tô Vũ cùng Thực Thiết tộc ước định vừa vặn qua ba ngày, sắp sửa thành bốn ngày.
Thời hạn mười ngày đã đi qua một phần ba.
"Tại sao Vũ Hoàng vẫn còn chưa ra vậy?"
Hỏa Vân Hầu đã hơi mất kiên nhẫn: "Bên trong nguy hiểm lắm, hắn sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
Ở kế bên, Lam Thiên vừa ăn kẹo que vừa liếc mắt nhìn y, cười hì hì, cười đến nỗi Hỏa Vân Hầu cảm thấy không quá tự tại, cười cái gì mà cười, ta lại chẳng nói gì, chỉ là càu nhàu bình thường thôi mà.
Đại Chu vương thấy vậy bèn chủ động lên tiếng: "Yên tâm, bên trong cũng không có động tĩnh kinh thiên động địa gì lớn, càng không có dấu hiệu Hợp Đạo vẫn lạc, Vũ Hoàng không sao đâu"
"Vậy nếu hắn bị người ta bắt giam thì sao?"
Hỏa Vân Hầu cấp tốc nói: "Ta nói cho ngươi biết, bên trong nhiều cường giả lắm, Chuẩn Vương cảnh chỉ sợ hai bàn tay cũng đếm không xuể!"
"Tên Tô Vũ kia... "
Lam Thiên lại liếc mắt nhìn y, Hỏa Vân Hầu thầm mắng một tiếng, rất nhanh sửa lại lời nói: "Vũ Hoàng còn chưa tới Chuẩn Vương cảnh, một khi tao ngộ Chuẩn Vương... chỉ sợ cũng khó mà đào thoát"
Giọng của y khá bực bội: "Hắn không nên đi dò xét một mình, dù có Thiên Môn thì cũng không được, thực lực không đủ, Thiên Môn cũng không phải không ai có thể phát giác được"
"Nói không sai"
Đúng lúc này, bên tai Hỏa Vân Hầu bất chợt truyền đến một tiếng cười khẽ: "Thực lực không đủ, quả thực là dễ dàng bị người ta phát giác được!"
Hỏa Vân Hầu giật nảy mình, Lam Thiên thì vui vẻ hô: "Chúc mừng Vũ Hoàng ca ca!"
Thân ảnh của Tô Vũ hiển hiện, vốn hắn đang còn ở bên ngoài vạn mét, trong chớp mắt lại xuất hiện ở trước mặt mọi người, Tô Vũ cười nhạt nói: "Không có gì để vui, thiên hạ rộng lớn, cường giả vô số, chẳng qua là tiên thêm một bước nhỏ thôi"
Lời này vừa nói ra, Đại Chu vương nhìn về phía hắn, sắc mặt khẽ động: "Vũ Hoàng bước vào lĩnh vực Thiên Vương rồi sao?"
Mấy người khác đều đồng loạt giật mình.
Nhanh như vậy ư?
Không phải mới vừa chạm tới Hợp Đạo đỉnh cấp thôi sao?
Một cái chớp mắt, ngươi liền trở thành Chuẩn Vương rồi?
Tô Vũ khẽ cười: "Miễn cưỡng xem như thế đi, bất quá trong kia cường giả nhiều như mây, ta cũng chẳng tính là gì, hôm nay đi vào ngược lại đã tăng thêm không ít kiến thức! Trong đó có cả mấy vị đã sắp tiếp cận chiến lực chủ nhân quy tắc!"
Tô Vũ lắc đầu cảm khái: "Không ngờ sự tồn tại giống Thiên Mệnh Hầu mà ta cũng thấy được tới bốn năm vị!"
Hắn nhìn về phía Vân Thủy Hầu mấy người, nghi ngờ hỏi: "Nhân tộc ta chẳng lẽ không có cấp bậc này sao? Thẳng đến tận lúc có Bách Chiến? Nếu là như vậy, chín triều tịch trước đó làm sao các ngươi địch lại nổi vạn tộc?"
Mà giờ khắc này, những người khác vẫn còn đang ngốc trệ.
Anh Vũ tướng quân kinh ngạc: " Ngài... Ngài bước vào Chuẩn Vương rồi?"
Vì sao ngươi tấn cấp lại đơn giản cứ như ăn cơm uống nước vậy?
Chẳng cần phải bế quan nhiều năm, ngươi mới đi vào thôi, rất nhanh đã ra rồi mà!
Tô Vũ khẽ nhíu mày: "Trước đó ta đã nói ta sẽ rất nhanh bước vào cấp bậc kia! Cảm ngộ đại đạo ở chỗ ngộ đạo, cảm ngộ sâu thì tự nhiên tấn cấp sẽ cực kỳ đơn giản!"
Hắn nói quá dễ dàng!
Anh Vũ tướng quân thầm mắng trong bụng, nhưng giờ phút này nàng lại nói không nên lời, nhìn Tô Vũ bằng sắc mặt dị dạng, thở dài một hơi: "Ngài.. "
"Đừng nói sang chuyện khác!"
Tô Vũ nhíu mày: "Vấn đề của ta, các ngươi vẫn chưa trả lời!"
Trước khi Bách Chiến xuất hiện, Nhân tộc sao có thể địch nổi vạn tộc?
Trừ phi đám gia hỏa cường đại kia đều bế quan không xuất thủ.
Thế nhưng có khả năng đó sao?
Tô Vũ cảm thấy hẳn là từng có người xuất thủ rồi!
Nếu đã như vậy, thế thì Nhân tộc cũng phải có cường giả có thể địch nổi đối phương mới đúng.
Đám người nhao nhao nhìn về phía Đại Chu vương, Tô Vũ nghi hoặc, nhìn Đại Chu vương làm gì?
Đại Chu vương thấy Tô Vũ nhìn mình thì cười khổ, mở miệng đáp: "Nếu ngài muốn nói đến cấp bậc của Thiên Mệnh Hầu thì Nhân tộc cũng có! Trước đó không phải nói trong số người truyền lửa còn có hai vị Chuẩn Vương sao? Một vị là Binh Quật, một vị là Đan Ngọc. Binh Quật cũng có thực lực cấp độ ấy, bất quá ông ta chết trong triều tịch trước rồi"
Tô Vũ hơi ngoài ý muốn: "Ý của ngươi là Binh Quật kia đã tiếp cận cảnh giới chủ nhân quy tắc, nhưng mà ông ta chết rồi? Ai giết?"
Tô Vũ không tránh khỏi bất ngờ, trước đó mọi người đều không nhắc tới chuyện này.
Chỉ nói là hai người truyền lửa đều có cảnh giới Chuẩn Vương.
Đại Chu vương thở dài: "Chết rồi, chết khi phá vòng vây cuối, lúc ấy có quá nhiều người vây giết, tiếp cận chủ nhân quy tắc thì cũng không phải là chủ nhân quy tắc! Khi đó Bách Chiến biến mất, bọn họ chỉ đành ra mặt, nhất định phải có cường giả đỉnh cấp chặn hậu, nếu không Nhân tộc làm sao có thể chạy trốn?"
Tô Vũ sẵng giọng: "Ngớ ngẩn! Nói như vậy, các ngươi dùng sinh mệnh của vị Binh Quật kia để đổi lại mạng sống cho 6 vị Hợp Đạo nhỏ yếu này?"
Sắc mặt của mấy vị Hỏa Vân Hầu cực kỳ khó coi.
6 vị Hợp Đạo nhỏ yếu là đang nói chúng ta hả?
Nhất định là thết Đại Chu vương cười khổ: "Lúc ấy sống sót không chỉ bấy nhiêu, là do về sau chết trận tại thượng giới thôi, nói như thế nào thì cũng không tính thua thiệt, dù sao ở thượng giới chinh chiến nhiều năm cũng có thể kéo lại thượng giới, nếu không bây giờ thượng giới e là sẽ càng hiểm trở hơn nhiều"
Y lại nói: "Tính cách Binh Quật tương đối lỗ mãng, dễ xúc động. Từ triều tịch thứ ba đã bại lộ thân phận, về sau vẫn luôn phiêu bạt khắp chư thiên. Khi Bách Chiến thượng vị, Binh Quật chính là người xuất lực ủng hộ nhiều nhất. Bách Chiến chiến bại, kỳ thật Binh Quật cũng cảm thấy không còn mặt mũi gặp người, khi đó, đại khái ông ấy cũng chết tâm, cho nên mới lựa chọn đoạn hậu"
Đại Chu vương thở dài: "Ông ấy lựa chọn đoạn hậu thì ta cũng không thể nói gì, không tham dự càng không ngăn cản. Bách Chiến biến mất dẫn đến Nhân tộc tan tác, tử thương thảm trọng, dù Binh Quật còn sống thì ta cũng lo lắng ông ấy sẽ phát điên.
Binh Quật cũng nên tính là một trong những nhân vật chủ yếu để đưa Bách Chiến lên ngôi Nhân Chủ"
"Ba người chúng ta, Binh Quật phụ trách ủng hộ vũ lực, Đan Ngọc phụ trách tài nguyên và hậu cần... "
Tô Vũ nhướng mày nhìn y: "Ngươi phụ trách bày mưu tính kế?"
Đại Chu vương xấu hổ ho một cái: "Cũng không tính là thế, ta phụ trách... Phụ trách... Lưu lại thủ đoạn"
Tô Vũ im lặng, cái gì gọi là lưu lại thủ đoạn?
Được rồi, chính là nhẫn nhịn thôi!