Trên không trung nơi xa.
Vị Thiên Vương đang muốn đánh giết Đại Minh vương chợt nhìn thấy Tô Vũ ném ra một tờ kim sách thì khẽ nhíu mày.
Đó là thủ đoạn của Chuẩn Vương nên hiển nhiên gã không dám khinh thường.
Có điều Tô Vũ đang bị Đạo Vũ áp chế, muốn dựa vào binh khí đối phó với mình thì chỉ có thể nói là người si nói mộng!
Gã trực tiếp đánh mạnh một quyền về phía kim sách kia!
Trước hết cứ phá binh khí của đối phương rồi lại nói!
Mà phía dưới, Bách Chiến lại kịch liệt giằng co, gào thét điên cuồng, hắn cảm nhận được có người tới cứu, thậm chí hắn ta còn cảm nhận được một vài khí tức quen thuộc!
"Định Quân, Hỏa Vân, là các ngươi sao?"
"Ha ha ha!"
Tiếng cười điên cuồng của Bách Chiến vang lên, đúng là Nhân tộc, tựa hồ còn là cường giả dưới trướng của hắn!
Những người này đều tới rồi!
Mà ngay một khắc này, trang sách của Văn Minh Chí chợt hiển lộ.
Trấn Nam Hầu vừa được phóng thích liền bay ra, ông đã nghe được thanh âm của Bách Chiến vương, nhất thời kích động tới run rẩy!
Là thật!
Tân nhiệm Nhân Chủ thật sự mang bọn họ giết tới Phong Ấn sơn!
Giờ khắc này, ông rất muốn cuồng loạn hô một tiếng, sau đó giết qua để giúp Bách Chiến vương thoát khỏi phong ấn, thế nhưng ông vẫn nhớ đến lời Tô Vũ căn dặn trước khi đi.
Cắn răng một cái, Trấn Nam Hầu không nói chuyện.
Nhục thân trực tiếp nổ tung!
Vị Thiên Vương đối diện kỳ thật cũng cảm nhận được sự tồn tại của ông, ngay khi ông vừa xuất hiện thì đối phương đã nhận ra danh tính ngay.
Trấn Nam Hầu!
Hợp Đạo đỉnh cấp!
Thực lực tương đương với gã bây giờ, bởi vì gã phải hao phí không ít lực lượng để trấn áp Bách Chiến.
Thậm chí gã còn đang tự hỏi, nếu đối phó với Trấn Nam Hầu thì chỉ sợ không thể đi giết gia hỏa bày trận, cũng không có cách nào tham gia đại chiến ở nơi khác, bởi vì Trấn Nam Hầu không hề yếu.
Song phương dây dưa có thể sẽ đánh rất lâu!
Đây là ý nghĩ của gã.
Đáng tiếc gã còn chưa kịp đưa ra bất kỳ quyết định gì thì bỗng gã trợn trừng hai mắt.
Ẩm!
Một tiếng nổ vang rung trời chấn động nhân tâm, Trấn Nam Hầu... tự bạo thân thể rồi!
Một tôn Hợp Đạo đỉnh cấp vừa xuất hiện, không nói hai lời bèn ra sát chiêu.
Tuy rằng Trấn Nam Hầu có thể cảm nhận được vị Chuẩn Vương đối diện chỉ có thực lực tương đương mình, nếu muốn thì ông hoàn toàn đủ sức đối chiến, thế nhưng Trấn Nam Hầu vẫn lựa chọn tự bạo!
Bởi vì ông đã đáp ứng Tô Vũ!
Mà Tô Vũ cũng đang thực hiện lời hứa với ông, ông đã nghe được tiếng rống nhất thanh nhị sở (1) của Bách Chiến.
Nếu đã như vậy, ông liền nguyện ý giữ chữ tín.
Oanh!
Tiếng nổ lớn vang vọng đất trời, vị Thiên Vương kia trực tiếp bị tạc chia năm xẻ bảy, trong chớp nhoáng ấy, gã hoàn toàn không thể làm gì khác mà chỉ biết ngây người.
Vì sao?
Thực lực của ta đã tụt giảm, giao thủ với ngươi thì cũng chưa hẳn có thể thắng ngươi, hai ta còn có thể đấu một trận mài!
Ngươi... thế mà lại tự bạo rồi?
Vì sao chứ?
Gã không thể nghĩ thông.
Trấn Nam Hầu tu luyện tới cảnh giới này không dễ dàng gì, ngươi nói tự bạo liền tự bạo sao?
Đâu chỉ gã mà tất cả mọi người đều sửng sốt.
Đám người Định Quân Hầu cũng biến sắc!
Bách Chiến đang giãy giụa, thậm chí còn bắn ra hư ảnh, chứng kiến cảnh tượng này khiến hắn giận dữ gầm lên: "Trấn Nam Hầu!"
Chuyện gì vậy?
Vì sao Trấn Nam Hầu lại trực tiếp tự bạo?
Có điều trong khi khi tất cả mọi người đều chấn kinh, duy chỉ có Tô Vũ không kinh ngạc, lại càng không chậm trễ chút nào, khi Trấn Nam Hầu tự bạo, Tô Vũ cấp tốc rút lui, xuyên qua hư không, vỗ xuống một chưởng!
Nhục thân của tôn Thiên Vương kia đã bị tạc chia năm xê bảy, biển ý chí vừa hiện ra thì đã bị Tô Vũ võ nát!
Một cỗ quy tắc chỉ lực nông đậm trong nháy mắt tràn lan!
Mà Văn Minh Chí của Tô Vũ thì lóe lên một cái rồi biến mất, thu nạp hết thảy biển ý chí sắp võ vụn của Trấn Nam Hầu vào!
Chỉ bảo ông ta tự bạo nhục thân, Tô Vũ cũng không nói ông ta nhất định phải chịu chết.
Nhiệm vụ hoàn thành là được!
Trấn Nam Hầu đã hoàn thành nhiệm vụ.
Tôn Thiên Vương thứ hai vẫn lạc!
Đạo Vũ hơi chậm hơn Tô Vũ một bước, cũng cấp tốc đuổi tới, giờ phút này, sắc mặt y lại thay đổi!
"Thật ác độc!"
Nhóm người này quá ác độc!
Trấn Nam Hầu tung hoành tại thượng giới mấy ngàn năm, đến tận bây giờ còn chưa bị vạn tộc giết, kết quả thì hay rồi, giờ đây ông ta lại tự bạo!
Nhân tộc đều là kẻ điên!
Rốt cuộc thì người nào mới có thể tổ chức được dạng thế lực như vậy?
Thế lực có tính chất tự sát công kích!
Tô Vũ lại tràn đầy bình tĩnh, cũng không để ý tới Bách Chiến vương đang vô cùng phẫn nộ, chết mất hai người khiến cho phong ấn càng thêm lỏng lẻo, hắn ta còn không mau mau giãy giụa, giúp ta kiểm chế 4 vị Thiên Vương kia, đứng đó gào thét làm gì?
Tô Vũ thực sự chẳng hề khách khí, trực tiếp quát: "Bách Chiến, giãy giụa!"
Bách Chiến vương khẽ giật mình, gọi thẳng tên ta...
Được rồi, hắn không nên nghĩ nhiều.
Đúng thế, giấy giụa!
Giải phong!
Ẩm!
Tiếng vang kịch liệt chấn động toàn bộ ngọn núi, hắn muốn giải phong, hắn muốn phá phong mà ra, giết sạch đám hỗn đản này!
Âm âm!
Tứ đại Thiên Vương đang giao chiến với nhóm Đại Chu vương đều cảm nhận được áp lực rất to lớn!
"Nhanh, trấn áp hắn!"
"Đạo Vũ, Huyết Ma, mau giết bọn chúng đi!"
Tứ đại Thiên Vương gầm thét, nhanh lên!
Bách Chiến đang kiểm chế bọn họ, thực lực của nhóm Đại Chu vương cũng không yếu, giờ phút này, song phương đang đấu ngang nhau!
Nhưng một khi Bách Chiến phá phong, đó mới là thời điểm nguy hiểm nhất!
Mà Tô Vũ cấp tốc nhìn lại bên kia, hơi hơi nhíu mày.
Nhanh lên!
Nhóm của Đại Chu vương phải hoàn thành việc vây kín!
Rất tốt, hết thảy đều đang nằm trong khống chế của ta!
Vừa đến đã xử lý hai tôn Thiên Vương, thuận lợi vượt quá tưởng tượng của mọi người.
Tứ đại Thiên Vương bị Bách Chiến kiềm chế, giờ phút này, nhóm của Đại Chu vương đã áp chế đối phương. Đại Chu vương và Hỏa Vân Hầu đơn độc đối phó với hai vị Thiên Vương cũng đủ rồi, mấy người còn lại thì liên thủ đối phó hai cường giả khác, còn đang tiến hành vây kín!
"Ha ha ha!"
Bách Chiến vương điên cuồng cười lớn!
Sáu đầu xiểng xích giam cầm hắn đã đứt mất hai, cho nên hư ảnh của hắn đã có thể xuất hiện càng thêm rõ ràng.
Còn lại bốn đầu đều đang phải ngăn cản Đại Chu vương bọn hắn.
Bách Chiến vương cảm thấy mình sắp có thể tự thoát ra.
Hắn rống to, gầm thét phát tiết: "Giết bọn chúng! Giết thêm một hai tên thì bản vương tự có thể giải phong! Giết sạch đám súc sinh ấy đi!"
Chờ đợi sáu ngàn năm, cuối cùng hắn ta cũng thấy được hi vọng.
Đám người tới cứu hắn đều rất mạnh, trong đó còn có hai tôn Chuẩn Vương cảnh, ngay cả Bách Chiến cũng thấy kinh ngạc...
Hắn cố gắng giãy giụa, âm thanh gầm thét làm chấn động thiên địa!
Ngọn núi lớn cũng điên cuồng rung chuyển, vô số đất đá nổ tung, một cỗ khí tức nhàn nhạt đã tràn lan ra.
Đạo Vũ đang giao chiến cùng Tô Vũ tái mặt.
Chưa qua bao lâu đã bị giết hai tôn Thiên Vương, đây là điều mà y cũng không dự liệu được.
Quá nhanh!
Đám hỗn đản này rốt cuộc là từ đâu đến?
Lại chết thêm một hai vị thì Bách Chiến thật sự sẽ có khả năng phá phong mà ra.
Một khi Bách Chiến ra được... Ai có thể địch nổi?
"Đáng chết!"
Đạo Vũ cả giận mắng to..
Tám vị Chuẩn Vương tọa trấn thế mà lại để cho người ta đánh vào tận nơi, y thật sự không phục, bây giờ Nhân tộc còn có thực lực để nghĩ cách cứu viện Bách Chiến ư?
Trong Hỗn Độn Sơn rốt cuộc còn ẩn giấu bao nhiêu cường giả?
Y và Tô Vũ giao thủ, mặc dù y có thể áp chế hắn, thế nhưng cấp Thiên Vương giao chiến, nào có dễ dàng phân ra thắng bại trong một sớm một chiều.
Thực lực tên trước mắt không mạnh bằng y là thật, nhưng y muốn giết chết hắn thì cũng không đơn giản như vậy.
Bách Chiến càng giãy giụa, bốn vị Thiên Vương càng phải bỏ ra lực lượng lớn hơn để trấn áp.
Vốn đang có thế lực ngang nhau, hiện tại, bốn vị Thiên Vương lại bị Đại Chu vương bọn hắn áp chết Bốn người cũng dân dân tụ lại cùng một chỗ.
Không thể không tụ lại!
Tụ tập lại một chỗ thì còn có hy vọng, phân tán ra, rất có thể sẽ bị đám người này đơn độc vây giết.
Lực lượng đại đạo của họ đều đang chấn động dữ dội.
Phía dưới, Bách Chiến vẫn điên cuồng giãy giụa.
Gia hỏa này đã nghẹn vô số năm, cũng nghẹn sắp điên rồi, nhìn thấy cơ hội bày ra trước mắt thì dĩ nhiên hắn ta không chút lưu tình, không ngừng cố sức phá võ xiểng xích trên người mình, những xiểng xích kia cũng liên tục sinh ra cái mới, tiêu hao vô số sức lực của mấy vị cường giả vạn tộc.
() Nhất thanh nhị sở (—ïã—#): Ý chỉ một việc hoàn toàn rõ ràng, rõ như ban ngày.