Nguyệt Thiên Tôn cũng đã đuổi tới Thiên Hà Khẩu.
Hai người liếc nhìn nhau, không nói gì thêm nữa, không thể nào thuyết phục đối phương được, chỉ có thể thừa dịp đối phương chưa xâm nhập Thiên Hà khẩu mà bắt lấy hắn, dù không cách nào bắt sống thì mang thi thể về cũng được!
Hai người lập tức đánh về phía Tô Vũ!
Mà Tô Vũ vẫn yên lặng chờ đợi, chờ khi hai người tới gần mình, bỗng nhiên hắn hừ lạnh một tiếng.
"Thiêu đốt Thánh khu!"
"Giết!"
Ẩm!
Vô số nước sông trong thời không trường hà bạo động!
Tô Vũ âm thầm điều khiển hòn đá nhỏ trấn áp rất nhiều nước của thời không trường hà, tiếp đó hắn thôi động số nước sông kia, tạo ra một cột sóng lớn rợp trời đánh thẳng về phía hai người!
Bản thân Tô Vũ cũng cấp tốc đạp không phóng lên, chui vào trong dòng nước siết đang đổ thẳng ào ào xuống, vẻ mặt vô cùng thành kính, biểu lộ như thấy chết không sờn, cười vang: "Ta có chết thì cũng không chết trong tay đám rác rưởi các ngươi, các ngươi không xứng giết ta!"
"Chính ta sẽ hóa nhập vào trong đại đạo này!"
"Ha ha ha!"
Cười điên cuồng một tràng, Tô Vũ tức khắc chui vào trong đó, biến mất không thấy gì nữa.
Chỉ còn lại sóng lớn ngập trời bộc phát!
Âm âm!
Hai tôn cường giả đỉnh cấp bị sóng lớn xung kích đến nỗi phải lui tránh không ngừng.
Liên tiếp rút lui rất xa, Ma Thiên Tôn ho ra một ngụm máu, lòng đầy bất đắc dĩ cùng tiếc hận: "Gia hỏa kia quá mức kiêu ngạo, thực lực cũng không kém, đáng tiếc... "
Nguyệt Thiên Tôn cũng ho khan vài tiếng, một chút tơ máu từ khóe miệng trào ra, không xác định lắm hỏi: "Hắn thật sự đã chết rồi sao?"
Ma Thiên Tôn thở dài: "Ngươi cảm thấy thế nào? Ngươi và ta xâm nhập vào trong đó, đại khái cũng vẫn lạc ngay! Người này cho dù có thủ đoạn nghịch thiên hơn nữa thì chỉ sợ cũng khó mà sống được!"
Dứt lời, ông lại nói: "Ngươi và ta thủ ở đây một ngày đi, sau một ngày nếu còn không có tung tích gì, vậy thì hắn hẳn đã chết không cần nghi ngờ!"
Nguyệt Thiên Tôn khẽ gật đầu, cũng phải cảm khái: "Ta thấy tuổi tác của hắn không lớn, có lẽ còn mở được Thiên Môn, thật đáng tiếc! Bất quá cái này cũng đủ để chứng minh Hỗn Độn nhất mạch có thực lực mạnh tới không cách nào tưởng tượng! Chỉ sợ sắp tới chúng ta sẽ phải trải qua nhiều trận ác chiến!"
Ma Thiên Tôn gật đầu.
Không sai, sẽ là một trận ác chiến!
Nguyệt Thiên Tôn lại nói: "Bách Chiến bên kia... Ngươi và ta chờ ở đây, chưa chắc có thời gian quản hắn"
Ma Thiên Tôn không bận tâm lắm: "Nếu hắn bị giết thì đó là do vận khí của hắn quá kém! Nếu lại bị phong ấn thì là do thực lực không đủ! Nếu hắn còn sống... "
Ma Thiên Tôn thản nhiên nói: "Vậy thì còn sống thôi! Trên người hắn còn một đạo phong ấn, hắn muốn phá giải phong ấn ấy, khôi phục toàn bộ thực lực, ngươi cảm thấy hắn sẽ đi tìm chúng ta trước sao?"
"Nguyệt La! Cũng chính là cường giả của Hỗn Độn nhất mạch, ả mới là kẻ phong ấn Bách Chiến, Bách Chiến hận ả tới thấu xương! Nếu muốn giải phong, hoặc là Nguyệt La giúp hắn hoặc là hắn phải giết Nguyệt La, thật ra ta cảm thấy thả Bách Chiến đi cũng là ý tưởng không tệ! Để hắn tới Hỗn Độn Sơn thử xem Hỗn Độn tộc thâm sâu bao nhiêu trước cho chúng ta!"
Nguyệt Thiên Tôn bật cười: "Cũng phải, Bách Chiến dễ kích động, tính cách bá đạo, duy ngã độc tôn! Bị Nguyệt La hãm hại, phản bội rồi phong ấn nhiều năm, nếu hắn thật sự chạy trốn được thì chắc chắn sẽ không tìm tới chúng ta trước đâu"
Ma Thiên Tôn gật đâu: "Có thể giết thì giết, có thể phong liền phong, nếu như hắn chạy mất thì cũng không cần quá để ý!"
Ông ta khẽ cười nói tiếp: "Năm xưa hắn là người mạnh nhất, nhưng những năm qua chúng ta cũng có tiến bộ, mà khi đó Nhân tộc mạnh vì toàn bộ chứ không phải chỉ riêng mình Bách Chiến, hiện tại Nhân tộc còn có thể góp đủ trăm vị Hợp Đạo sao?"
Tóm lại, bất kể Bách Chiến chết hay bị phong ấn, hoặc là chạy trốn thì ông đều có thể tiếp nhận.
Bây giờ không còn là thời đại năm xưa nữa!
Lúc trước Bách Chiến mạnh cũng không chỉ mạnh vì một mình hắn, còn có dạng chí cường như Binh Quật và những vị Chuẩn Vương cảnh như Dân Sơn Hầu.
Trận chiến ở triều tịch thứ chín kia, cường giả Nhân tộc đã tổn thất hầu như không còn.
Bây giò, Định Quân Hầu cũng đã theo kẻ ban nãy nhảy vào Thiên Hà khẩu!
Bách Chiến hiện tại chỉ là có một thân một mình!
Cho dù cho ngươi chạy thoát thì lại có thể thế nào?
Nguyệt Thiên Tôn mỉm cười, cũng đúng.
Vậy thì không cần vội vã trở về!
Cứ tiếp tục canh giữ ở đây đi, bọn họ muốn bảo đảm Tô Vũ không thể trở về nữa mới được.
Một ngày xuống dưới đó, dù không có bị trùng kích chết thì cũng phải chết già ở địa phương này!
Trong lúc đám người Ma Thiên Tôn đang thảo luận.
Thì Tô Vũ vừa nhảy vào Thiên Hà khẩu quả thật đang bị sóng lớn rợp trời xung kích không ngừng.
Thời Gian Sách dao động xua tan lực lượng xung quanh hắn.
Hòn đá nhỏ và Nhân Chủ ấn đều đang hỗ trợ trấn áp!
Nhưng lực trùng kích to lớn vẫn khiến Tô Vũ suýt không thể thừa nhận, giờ đây hắn giống hệt như một chiếc thuyền đơn độc đang lênh đênh giữa biển lớn ngày giông bão.
Trên Văn Minh Chí cũng bộc phát ra từng đạo quy tắc chỉ lực.
Lúc bấy giò, Đại Chu vương cũng đang cố gắng xuất lực.
Tô Vũ thở hổn hển kịch liệt, đi ngược dòng nước.
Lao ra!
Hắn chỉ muốn xông ra khỏi nơi này, tiến vào thời không trường hà chân chính, sau đó có lẽ hắn sẽ có thể thuận lợi rời đi.
Dù xuất hiện tại hạ giới thì cũng không phải chuyện lớn gì.
"Xông!"
Tô Vũ khẽ quát một tiếng, tiếp tục đi ngược dòng nước.
Bấy giò, hắn thực sự cảm nhận được bản thân mình quá nhỏ bé, dù hắn có chiến lực Thiên Vương thì ở trong trường hà to lớn này, hắn vẫn chỉ là một giọt nước trong biển cả mênh mông!
Mà mười vạn năm trước, Nhân Hoàng lại có thể mở ra lỗ hổng lớn như thế, chỉ một điểm này thì Tô Vũ tự biết mình còn cách xa vời vợi so với ông ấy.
Hắn tuyệt đối không thể làm được, ít nhất là ở thời điểm hiện tại không có cách nào làm nổi.
Âm âm!
Bọt nước lớn liên tiếp va chạm vào người Tô Vũ, không có hòn đá nhỏ, không có Thời Gian Sách thì hắn đã sớm bỏ mạng.
Càng lúc Tô Vũ càng sâu sắc cảm nhận được, hòn đá nhỏ đã mang đến cho mình bao nhiêu chỗ tốt!
"Tinh Nguyệt.. "
Tô Vũ đột nhiên lại nhớ tới Tinh Nguyệt, hắn khẽ cười một tiếng, nếu không phải ngẫu nhiên biết đến thứ đồ chơi này qua miệng Tinh Nguyệt thì e rằng Tô Vũ sẽ bỏ lỡ rất nhiều cơ duyên, cũng không có cách nào giết chết nhiều cường giả Thiên Vương ở thượng giới như vậy.
"Lao ra!"
Tô Vũ khẽ quát một tiếng, đi ngược dòng nước, bộc phát toàn bộ thực lực!
Hắn chỉ muốn vọt qua nơi này, hắn rất có niềm tin có thể rời đi.
Đám người Lam Thiên cũng đang dốc toàn lực hỗ trợ!
Âm âm!
Từng tiếng va đập truyền đến liên hỏi, Tô Vũ ho ra máu từng đợt, không biết xông lên phía trước bao lâu, bỗng nhiên, hắn cảm giác áp lực đã dần nhẹ đi.
Chỉ chớp mắt, hắn hiện lên ở trên mặt sông!
Tô Vũ đã mỏi mệt không chịu nổi, thương thế của hắn không nhẹ, những người ở trong Văn Minh Chí cũng đều như thế, ai ai cũng phải tiêu hao rất lớn.
Nhưng giờ phút này, ánh mắt Tô Vũ lại sáng đến dọa người!
Ta thoát ra rồi!
Hắn đã lao được ra ngoài từ cái hố trời kia!
Hắn cảm nhận được khí tức của thời không trường hà!
Hắn đã bước vào thời không trường hả!
Thời không trường hà chân chính.
Hắn nhìn xuống dưới chân, một vòng xoáy hiện lên, phía dưới mơ hồ có thể nhìn thấy một cái động lớn... Nhân Hoàng quả thật không phải là người, kém chút nữa thôi thì ông ấy đã đào xuyên luôn thời không trường hà của người ta.
Tô Vũ ho ra máu, bật cười.
Hắn nhìn quanh bốn phía, quả nhiên, nhờ có Thiên Môn nên hắn thấy được một bên của thời không trường hà tồn tại một nhánh sông nho nhỏ, nhưng thứ này không giống các nhánh đạo thông thường cho lắm. Tô Vũ có cảm giác đây không phải là đại đạo, mà là lỗ hổng Nhân Hoàng đã lén mở!
Lỗ hổng thông về hướng Tinh Vũ phủ đệ!
Hiện tại Tô Vũ không có tỉnh lực cũng không có thực lực tìm kiếm địa phương khác để đi ra nữa.
Cứ chọn nơi này đi!
Sau một khắc, Tô Vũ lao về phía nhánh sông kia!
Oanh!
Một tiếng vang thật lớn truyền đến, thân ảnh Tô Vũ biến mất khỏi thời không trường hà.
Lúc bấy giờ, hắn lại lần nữa tiến vào Tinh Vũ phủ đệ.