Đám người Anh Vũ ở trong Văn Minh Chí đang thảo luận chuyện øì, Tô Vũ đều không quản.
Lúc này hắn đã đến điểm cuối của Nhân Hoàng đại đạo, nước sông nơi đây mãnh liệt xung kích dữ dội.
Phía sau, tốc độ của Ma Thiên Tôn chậm lại, ông ta cũng đang phải thừa nhận lực xung kích rất lớn.
Tô Vũ quay đầu quan sát, đối phương vẫn còn cách mình khá xa.
Nếu hắn ở lại đây cứng rắn dây dưa cùng ông ta thì chưa chắc Ma Thiên Tôn có thể hao tổn được Tô Vũ.
Thế nhưng một khi giao chiến, giết không được đối phương thì rất nhiều chuyện của hắn đều sẽ bại lộ.
Có lực xung kích từ đại đạo mà Tô Vũ lại không nhận ảnh hưởng, hắn vẫn có thực lực chiến một trận.
Hắn nhìn về phía nơi xa, Ma Thiên Tôn bây giờ đang rất chấn động.
Vì sao người này có thể nhẹ nhàng đi đến Cự Lãng chi địa như thế?
Thực lực của hắn không mạnh bằng ông là chuyện chắc chắn.
Thế nhưng vì sao ông lại có cảm giác hắn tới đây còn thoải mái hơn ông nhiều?
Ông cách không nhìn về phía Tô Vũ bên này, bị đại đạo xung kích, ông đã tiêu hao không nhỏ nên chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của Tô Vũ, ông chợt quát:
"Ngươi có quan hệ với Nhân Hoàng?"
Đây là suy đoán của ông!
Mà Tô Vũ thì thầm cảm khái, quả nhiên đến cảnh giới này sẽ không có mấy ai là kê ngu.
Rất nhanh đối phương đã có thể phân tích ra một vài thứ.
Mình khai mở Thiên Môn, khả năng sẽ có quan hệ với Nhân Hoàng, những chuyện này đối phương đều có thể phân tích ra được.
Tô Vũ cười lạnh một tiếng: "Đã sớm nói, tộc ta vô cùng tôn quý, há lại là thứ mà kẻ huyết mạch cấp thấp như ngươi có thể so sánh! Ngươi muốn dông dài với bản tọa ở đây sao? Ngươi rút đi, ngày sau bản tọa có thể tha chết cho ngươi!"
"Cuồng vọng!"
Ma Thiên Tôn lạnh lùng quát: "Cho dù ngươi có thể tùy tiện đến đây thì cũng chỉ có thể chịu chết! Phía trước đã hết đường rồi!"
Tô Vũ nhìn về phía Thiên Hà khẩu to lớn, thản nhiên nói: "Hết đường thì làm sao? Cho dù nhảy vào Thiên Hà khẩu rồi bị thời gian cọ rửa mà chết đi, bản tọa cũng sẽ không chết trong tay các ngươi, sự tồn tại cấp thấp không xứng giết ta!"
Tô Vũ lạnh lùng nói: "Vì sao ngươi không dám đi lên phía trước? Đang chờ đợi những người khác tới đúng không? Danh xưng Thiên Tôn cũng chẳng là cái thá gì! Các ngươi mà cũng xứng xưng Thiên Tôn à, nực cười! Trong núi không có lão hổ, một đám khỉ bèn xưng vương! Thiên Tôn là bối phận cỡ như các ngươi có thể làm? Rác rưởi!"
Ma Thiên Tôn không phản bác được.
Lần đầu tiên, hoặc là nói, từ sau thượng cổ đến nay, lần đầu tiên ông ta bị người trào phúng!
Thiên Tôn... Xưng hô như vậy quả thực là rất lớn.
Tại thượng cổ khẳng định là không thể được.
Nhưng bây giờ thượng cổ đã diệt, chủ nhân quy tắc không xuất hiện, bọn họ đích xác là nhân vật đỉnh phong ở thời đại này.
Là cực hạn, là tối cao!
Tôn xưng một tiếng Thiên Tôn thì có gì không thể?
Ma Thiên Tôn cũng không cãi lại Tô Vũ, ông ta biết hắn là người cực kỳ cao ngạo, lại tự nhận huyết mạch tôn quý, chỉ sợ thật sự rất xem thường mình, cho nên Ma Thiên Tôn cũng không muốn tranh luận với Tô Vũ về những chuyện này.
Ông bước từng bước tới gần, phá võ sóng lớn, đi về hướng Tô Vũ.
Mà phía sau ông ta, mơ hỏ cũng có khí tức của cường giả khác, tỉ như vị Nguyệt Thiên Tôn kia, hiển nhiên đối phương cũng biết Tô Vũ sẽ không giết ra ngoài nữa, mà đã bị dồn đến cuối cùng.
Không còn đường lui!
Tô Vũ không quản bọn họ, hắn nhìn về phía lỗ hổng có vô số nước sông xung kích đổ xuống đằng xa, khẽ nhíu mày.
Không dễ đi!
Nhân Hoàng làm đạo tặc nhưng lại không mở một cái lỗ nhỏ như Tử Linh đại đạo mà là một cái hố trời khổng lô!
Ông ta sắp đào đứt luôn thời không trường hà rồi!
Lỗ hổng lớn như thế lại có rất nhiều nước sông xung kích chảy xuống, đây đều là quy tắc chỉ lực, lực trùng kích mạnh đến nỗi Tô Vũ cảm thấy dù có hòn đá nhỏ thì hắn cũng khó có thể chịu đựng!
Nhưng bây giờ hắn chỉ có thể đi qua lối đó.
Hoặc là nghĩ biện pháp kế thừa Trách nhiệm đạo.
Một khi đám Ma Thiên Tôn đuổi tới, hắn muốn đi cũng khó mà đi.
Tô Vũ suy ngẫm, nếu thọ nguyên đầy đủ, kỳ thật hắn cũng không sợ, cùng lắm thì sử dụng Thời Gian Sách cũng có thể tránh thoát qua nguy cơ trước mặt.
Đáng tiếc thọ nguyên của hắn không còn nhiều lắm.
Có điều hiện tại thực lực của Tô Vũ đã mạnh hơn, dù không tiêu hao thọ nguyên thì cũng có thể sử dụng Thời Gian Sách một chút.
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua sau lưng, híp mắt lại.
Hắn không nói chuyện, Ma Thiên Tôn thì từng bước một tới gần, chống cự sóng lớn trùng kích, thần nhiên nói: "Không phải ngươi thật sự muốn xông vào Thiên Hà khẩu kia chứ? Đó là tự tìm đường chết! Chúng ta sớm đã phát hiện ra nơi đây từ mấy trăm năm trước, đã từng có cường giả muốn thử! Năm xưa, một vị tiếp cận chủ nhân quy tắc cũng muốn thăm dò phía sau Thiên Hà khẩu rốt cuộc là cái gì... Kết quả vừa xông vào liền hao tổn sạch thọ nguyên, mục nát rồi vẫn lạc!"
"Đạo hữu cần gì phải tự tìm đường chết, chỉ cần đạo hữu không phản kháng mà theo ta trở về thì hết thảy đều có thể thương lượng!"
Ma Thiên Tôn vẫn muốn bắt sống Tô Vũ!
Vị này chắc chắn là cao tầng của Hỗn Độn nhất tộc!
Tô Vũ nhìn về phía ông ta rồi lại nhìn Nguyệt Thiên Tôn đang cấp tốc chạy tới, bình tĩnh nói: "Muốn bắt sống ta? Người si nói mộng mà thôi! Vì chủng tộc mà hy sinh thân mình, thiêu đốt Thánh Thể này thì cũng đáng giá! Hôm nay, Tử Yên đại nhân đã vẫn lạc, nếu ta có thể theo đại nhân thì cũng là chuyện tốt. Cứ chờ đó đi, Nguyệt La đại nhân sẽ không bỏ qua cho các ngươi!"
Tô Vũ cười khẩy: "Hi vọng Bách Chiến ngu ngốc kia có thể sống sót, cũng không uổng phí nỗi khổ tâm của Nguyệt La đại nhân!"
Nguyệt La!
Ma Thiên Tôn nhớ kỹ cái tên này, kỳ thật, ông đã sớm biết đến cái tên đó, trước lúc Bách Chiến bị phong ấn đã không ít lần chửi mắng Nguyệt La.
Ma Thiên Tôn nghĩ tới vị phong ấn Bách Chiến năm xưa, thì ra vị kia chính là Nguyệt La, là cường giả của Hỗn Độn nhất tộc!
Tử Yên, Nguyệt La, còn có người trẻ tuổi mặc áo bào đen trước mặt, cộng thêm một vị Chuẩn Vương trốn ở trong binh khí của đối phương... Mạch này hiện tại tối thiểu phải có 4 vị Chuẩn Vương, còn cả cái tên vài ngàn năm trước đã tới cứu Bách Chiến nữa.
Tối thiểu phải có 5 vị Chuẩn Vương!
Quả là nhất mạch rất đáng sợ, trước triều tịch thứ chín cơ hồ không ai biết đến họ, cũng chỉ mấy ngàn năm gần đây mới mơ hồ có điểm phát giác, nhưng trước kia hiểu biết về họ thì cực kỳ ít!
Ma Thiên Tôn nói khẽ: "Ngươi còn có tiền đồ sáng lạn trước mắt, chẳng lẽ lại nguyện ý chịu chết ở đây sao?"
Tô Vũ cười khinh miệt: "Hạng người ếch ngồi đáy giếng vĩnh viễn cũng không hiểu thứ chúng ta truy cầu! Thể xác mà thôi, vứt thì cứ vứt đi, tinh thần của ta sẽ vĩnh viễn tổn tại! Đợi Nhân tộc Hỗn độn chúng ta nhất thống thiên địa này, ta có thể trở về một lần nữa!"
Lời nói tựa như điên như dại!
Nhưng lại khiến Ma Thiên Tôn thấy tim mình đập nhanh dữ dội.
Nhất mạch này quá điên cuồng rồi!
Mà lúc bấy giờ, Nguyệt Thiên Tôn cũng đã đuổi tới.