Trong Văn Minh Chí.
Lúc này, đám người Hỏa Vân Hầu đang cực kỳ kích động.
Lại giết thêm một tên, đây đã là tôn Hợp Đạo thứ 11 ngã xuống trong ngày hôm nay!
Giết quá dễ dàng!
Hiện tại bọn hắn cũng không cần xuất lực chạy trốn, thành ra Anh Vũ tướng quân chẳng có tâm tư quản xem nguy hiểm bên ngoài lớn bao nhiêu, nàng chỉ lo hồi: "Chu Thiên Sinh, mỗi lần Nhân Chủ đại chiến đều nhẹ nhàng như thế sao?"
Cảm giác như hết thảy đều nắm trong tay!
Khiến cho người ta rất an tâm, giết rất thoải mái, đại chiến một trận mà chỉ cảm thấy toàn thân thống khoái, oán giận và nhẫn nhịn sáu ngàn năm đều tiêu tán, vừa nãy đã phát tiết ra ngoài sạch sành sanh rồi!
Đại Chu vương nghe vậy thì cười nói: "Không kém bao nhiêu đâu! Vũ Hoàng am hiểu nhất là lấy nhỏ thắng lớn, hoặc là nói, am hiểu nhất là che giấu! Chưa có người nào có thể nhìn thấu lai lịch của chúng ta!"
Khi ngươi cảm thấy ngươi đã nhìn thấu, Tô Vũ sẽ mang đến càng nhiều kinh hỉ hơn.
Khi ngươi cảm thấy ta chỉ có một vị Hợp Đạo, Tô Vũ có thể biến ra năm vị, dù sao mỗi một lần đều sẽ đánh cho đối thủ không kịp trở tay!
Anh Vũ tướng quân hưng phấn nói: "Vậy ở hạ giới, mỗi lần đại chiến các ngươi đều giết người như thế à?"
"Không sai biệt lắm"
"Cho nên hắn nói năm lần đại chiến mà không có một vị Hợp Đạo nào vẫn lạc, đó cũng là sự thật?"
"Đương nhiên!"
Anh Vũ tướng quân rung động không thôi: "Ta còn tưởng rằng hắn khoác lác, không ngờ lại là thật!"
Đại Chu vương mỉm cười: "Đương nhiên là thật, đúng rồi, Bách Chiến đã giải phong..."
Anh Vũ tướng quân không hứng thú nhiều về Bách Chiến, tiếp tục hưng phấn hỏi: "Chu Thiên Sinh, hắn ở hạ giới thật sự là nhất ngôn cửu đỉnh sao? Không có ai dám dám phản bác hắn à?"
"Đương nhiên!"
Đại Chu vương cũng cảm thấy dị dạng.
Bách Chiến đã giải phong rồi đó!
Các ngươi lại đều mặc kệ không hỏi, thay lòng đổi dạ quá nhanh rồi đi, Bách Chiến mà biết, chắc sẽ khóc thét mất.
Thôi được rồi, y cũng không nói gì về Bách Chiến nữa, vui về ngồi xuống kể chuyện:
"Ở hạ giới, minh hữu của Nhân tộc cơ hồ đều là do một mình Vũ Hoàng kéo tới! Thực Thiết, Không Gian, Hống tộc, Mệnh tộc, Phệ Thần tộc, các cường giả giữ nhà mà Văn vương lưu lại, bao gồm cả 36 vị trấn thủ cùng toàn bộ Tử Linh giới vực, đều là một mình Vũ Hoàng từng bước nắm giữ!"
Hỏa Vân Hầu nhịn không được xen vào: "Mệnh tộc cũng đầu hàng rồi? Năm đó Bách Chiến vương đi bức bách Vô Mệnh đầu hàng, chẳng những ông ta không chịu mà Thiên Mệnh Hầu còn tự mình hạ giới đại chiến với Bách Chiến vương một trận. Chuyện này...- Đối đãi quá khác biệt!
Năm xưa Bách Chiến còn rất cường đại, mà Nhân tộc cũng đang ở vào thời kỳ cường thịnh.
Như thế mà Mệnh tộc cũng chẳng chịu đầu hàng, hiện tại lại nguyện ý quy thuận?
Trước lúc này, y thật sự không biết Mệnh tộc đã đầu hàng Tô Vũ.
Lam Thiên cười khẽ: "Bởi vì Bách Chiến chưa hẳn có thể diệt Mệnh tộc, sự thật cũng đúng là như thế! Mà Vũ Hoàng thì có thể giết Vô Mệnh, Vô Mệnh dám không đầu hàng sao?"
Khi Bách Chiến đánh tới Mệnh tộc, vạn tộc vẫn còn thực lực rất mạnh ở hạ giới.
Mà thượng giới lúc ấy cũng có thể mở ra thông đạo để một số cường giả đi xuống.
Mệnh tộc đương nhiên sẽ không thỏa hiệp!
Anh Vũ tướng quân chẳng có hứng thú đối với Mệnh tộc, giờ phút này, nàng vẫn kích động như cũ: "Ta thấy sát khí của Vũ Hoàng rất nồng đậm, ở hạ giới, hắn giết chóc nhiều lắm sao?"
Đại Chu vương thấy nàng chỉ lo hỏi mấy chuyện này thì hơi bất đắc dĩ.
Ta tựa như đã về tới thượng cổ, về tới thời đại của Văn vương, khi đó cũng có vô số người một lòng muốn nghe ngóng hết thảy những chuyện về Văn vương.
Thâm nghĩ, Đại Chu vương mặt không đổi sắc, mở miệng đáp: "Đương nhiên! Vũ Hoàng là một đường giết thành Hoàng, không phải là công tử lớn lên trong nhà ấm! Đằng Không cảnh đã lên Chư Thiên chiến trường, giết chóc tứ phương! Trước đó khi hắn còn chưa Đằng Không mà mới chỉ ở thời kì dưỡng tính thì cũng từng lừa giết Nhật Nguyệt!"
Anh Vũ tướng quân kinh ngạc: "Dưỡng tính giết Nhật Nguyệt?"
"Không phải hắn giết, mà là mượn ngoại lực giết"
Anh Vũ tướng quân lại hỏi: "Vũ Hoàng chỉ mới dưỡng tính, vì sao lại có Nhật Nguyệt muốn nhằm vảo hắn rồi?"
Dưỡng tính... từ ngữ quá cổ xưa.
Anh Vũ tướng quân nhớ lại một chút, đều không nhớ rõ dưỡng tính rốt cuộc là có thực lực gì, nhưng nàng chắc chắn một đầu ngón tay của mình cũng có thể nghiền chết.
Đại Chu vương thấy những người khác đều đang nghiêng tai lắng nghe, không thể làm gì khác hơn là lại kể: "Khi đó, nội bộ Nhân tộc rung chuyển, Vũ Hoàng xem như người kế thừa hệ thống tu luyện của Văn vương, vì vậy nên bị người khác nhằm vào rất nghiêm trọng. Dưới cơn phẫn nộ, hắn từ một thế lực của Nhân tộc chuyển tới một thế lực khác, cũng chính là thế lực của vị Đại Minh vương này!"
Đại Minh vương cười cười, cuối cùng cũng nói đến ta, ông lập tức cất lời: "Lúc ấy Vũ Hoàng liên hệ với thứ tử của ta, thứ tử nhà ta vốn là người tuệ nhãn biết anh tài, tự mình đi đến cảnh nội Đại Hạ phủ nghênh đón hắn tiến vào Đại Minh phủ. Tại Tinh Lạc Sơn, cũng chính là nhà cũ của Văn vương, đánh chết đám Nhật Nguyệt truy đuổi Vũ Hoàng!"
"Thì ra là thế!"
Vân Thủy Hầu ngạc nhiên hỏi: "Tinh Lạc Sơn ư?"
"Đúng, thời thượng cổ là lãnh địa của Nam Nguyên, Vũ Hoàng là người Nam Nguyên, là đồng hương với Văn vương!"
Lời này vừa nói ra, Vân Thủy Hầu liền cảm khái: "Từ xưa Nam Nguyên đã có vô số anh kiệt! Văn vương xuất thân Nam Nguyên, Vũ Hoàng cũng thế, quả nhiên, ta đã nói mà, hắn rất có phong thái của Văn vương.. "
Đại Minh vương im lặng.
Được thôi, những nữ nhân này đều theo tưởng tượng của mình mà ngẫm nghĩ về Tô Vũ, kệ cho các ngươi thích nghĩ gì thì nghĩ đi.
Tóm lại, bọn họ không hề thấy hoang mang, dù cho ngoài kia kẻ địch rất mạnh đang truy đuổi sát sao.
Có Tô Vũ ở đây, ai nấy đều cực kỳ an tâm.
Đây cũng là cảm thụ mà mấy vị Hầu thượng cổ đã rất nhiều năm rồi chưa từng có!
May mà Hôa Vân Hầu lúc này còn nhớ tới Bách Chiến vương, vội vàng hỏi: "Bách Chiến vương sẽ không chết chứ?"
Mọi người đều không nói gì.
Chuyện này... khó mà nói.
Anh Vũ tướng quân tằng hắng một cái: "Khu... Không phải bây giờ đã có Nhân Chủ rồi sao? Ta thấy thực lực của hắn rất mạnh, thủ đoạn lại cao minh, Bách Chiến mà xảy ra chuyện thì Nhân tộc vẫn còn có hi vọng mà!"
Hi vọng đã chuyển đối tượng!
Hy vọng dời đi, nhìn lại Bách Chiến xem, đồ đần to xác, có chết hay không thì cứ mặc kệ hắn ta.
Hỏa Vân Hầu cười khổ: "Bách Chiến vương dù sao cũng là lãnh tụ của Nhân tộc trong triều tịch trước, thực lực của hắn lại cực mạnh, hắn còn sống cũng sẽ trợ giúp cho Nhân tộc rất nhiều!"
Các ngươi quá tàn nhẫn!
Trước đó còn coi Bách Chiến là hi vọng duy nhất, bây giờ lại nói hắn chết hay sống cũng không quan trọng.
Anh Vũ tùy ý đáp: "Ta đâu có nguyền rủa hắn, ta cũng hi vọng hắn còn sống, thế nhưng... Không có cách nào cả, chẳng lẽ giờ lại đi cứu hắn? Nếu ngươi có năng lực ấy thì ngươi mau đi cứu đi! Có thể giúp hắn giải phong đã coi như là làm hết khả năng rồi! Trọn vẹn 8 vị Thiên Vương trấn thủ, còn có một tôn cường giả cấp Thiên Tôn nữa.
Người có thể giải phong cho hắn đại khái chỉ mỗi mình Nhân Chủ mới làm được, chúng ta cũng xem như tận lực cả rồi!"
Hỏa Vân Hầu ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng thở dài một tiếng, gật đầu.
Cũng phải!
Với tình hình này, nếu không có Tô Vũ thì hiển nhiên chẳng ai có thể cứu Bách Chiến ra, chỉ có chờ đến khi hạ giới mở cửa. Nhưng đợi tới khi đó thì có lẽ Bách Chiến sẽ bị người ta vây giết trước cả khi phong bế khai mở.
"Hi vọng Bách Chiến vương không sao!"
Hỏa Vân Hầu cầu phúc cho Bách Chiến vương một câu, y vẫn hi vọng Bách Chiến còn sống.
Với oán khí bị phong ấn sáu ngàn năm của Bách Chiến vương, nếu hắn sống sót thì kẻ đầu tiên mà hắn tìm sẽ là Nguyệt La, thứ hai chính là vạn tộc, về phần đoạt quyền Nhân tộc... Chuyện đó còn phải xếp đằng sau!
Đương nhiên, không loại trừ khả năng Bách Chiến sẽ đi tìm Nhân tộc trước, kéo thêm một số thủ hạ cùng đi báo thù.