Trong lúc Lam Thiên và Đại Chu vương đang trò chuyện về cung Nhân Hoàng, thì Tô Vũ lại lặng im ngồi một bên không nói gì.
Hắn cần nghỉ ngơi một hỏi, hòa hoãn một chút, chờ đến khi tiếng thở dốc không còn xuất hiện nữa thì Tô Vũ mới có thời gian quan sát kỹ một phen.
Vốn hắn vẫn đưa lưng về phía vách tường, mặt thì đưa về phía cửa.
Hắn có thể nhìn thấy giá sách, giá binh khí, cùng cái bàn bên cạnh.
Kỳ thật đều rất bình thường, không có gì đặc sắc.
Đồ trang trí trong Văn vương phủ cũng không chênh lệch nơi đây là bao.
Tựa hồ cung Nhân Hoàng cũng không có điểm gì đặc thù.
Nhưng Tô Vũ bất giác lại có cảm ứng, quay đầu nhìn lại, không khỏi giật mình.
Trên vách tường sau lưng hắn treo một bức chân dung lớn.
Không phải tranh tự họa Nhân Hoàng, cũng không phải tranh phong cảnh, mà là một bức vẽ vẩy mực đen trắng giao thế.
Cảm giác đầu tiên là rất trừu tượng!
Cảm giác tiếp sau đó là rất kiểm chết Màu đen kia tựa như mây đen che trời, màu trắng lại giống như kê lạc đường lâu ngày cuối cùng cũng thấy ánh sáng, đen trắng giao nhau, mơ hồ còn có những vật khác ở trong đó.
Tô Vũ cẩn thận xem xét, hoàn toàn bị hấp dẫn ánh mắt!
Giờ phút này, hết thảy những thứ khác trong căn phòng hắn đều chẳng buồn chú ý, trong mắt của hắn chỉ có bức họa đối diện.
Những người khác kỳ thật cũng đang quan sát Tô Vũ, thấy Tô Vũ bỗng nhiên quay đầu nhìn chằm chằm về phía bức họa kia thì mọi người cũng nhao nhao nhìn theo.
Nhất thời, tất cả mọi người đều tập trung quan sát bức họa.
Mà có vẻ như mỗi người lại nhìn thấy cảnh tượng không giống nhau.
Đại Minh vương nhìn qua, chỉ thấy hình ảnh bên trên giống như mưa to gió lớn, trời là màu đen, đất là màu xám, mưa to trút nước, có cảm giác thiên băng địa liệt, ngoài ra Đại Minh vương còn mơ hồ thấy được một bóng người.
Người kia trong cuồng phong bạo vũ đang ngẩng đầu nhìn lên trời cao, dáng vẻ đầy quyết tuyệt, bỗng nhiên vung tay lên, từng đạo đại trận tản mát trong thiên địa.
Rất nhanh, một người nọ đã phác họa xong một đại trận.
Vào thời khắc mưa vần mây vũ đó, một đại trận hiển hiện đã làm vững chắc đất trời.
Ánh mắt Đại Minh vương ngốc trệ, nhìn một hồi thì trong mắt ông chợt ánh lên về kinh ngạc.
Trận pháp!
Đây... Đây là cái gì?
Có người bày ra đại trận kinh thiên, vào thời khắc bầu trời sắp võ nát dùng đại trận để cũng cố thiên địa?
Trong lúc ông còn đang kinh ngạc, thì những người bên cạnh lại đang nhìn thấy vô số điều khác biệt.
Tinh Hồng cũng đang quan sát bức tranh.
Y trông thấy bầu trời đen như mực, cả dòng nước sóng sánh bên dưới cũng tối đen.
Trong làn nước có vô số Thái Cổ cự thú giao tranh.
Có một con Ngư đầu quái du đãng trong làn nước đen đặc vốn đang thôn phệ tứ phương, lúc này nó đột ngột há to miệng, phun ra một thanh trường kiếm, giết chóc khắp nơi.
Tranh phong!
Cá chép hóa rồng!
Lam Thiên nhìn thấy cảnh tượng thú vị hơn những người khác rất nhiều.
Y thấy được hỗn độn!
Tựa như y đã về tới thuở khai thiên, thấy được một sự tồn tại cực kỳ cường hãn, vị này xé rách hỗn độn, khai thiên lập địa, y thấy được thời không trường hà, thấy được vạn đạo lan tràn.
Hệt như một cây đại thụ đang dẫn dần mọc ra cành lá.
Vạn tộc sinh sôi!
Khi đó, vạn giới còn là một mảnh hỗn độn, về sau, vô số cường giả cùng nhau lập giới, mổ ra một tiểu giới che chở cho chủng tộc của mình, từ thời đại hỗn độn bước vào thời đại vạn tộc vạn giới.
Vô số chủng tộc đều đang mở đạo.
Thời đại đó, đạo đều phải là tự mình mở.
Thứ Đại Chu vương nhìn thấy cũng khác với mọi người.
Trong cuồng phong bạo vũ, thiên địa hắc ám.
Một vị cổ lão hành tẩu phía trên đại địa đen ngòm, đi lại rã rời, áo không đủ che thân.
Đi mãi đi mãi, một đầu cự thú lơ lửng phóng qua, vị hành giả áo không đủ che thân kia nằm sấp dưới đất, chờ đợi cự thú rời đi, sau đó mới đứng dậy tiếp tục hành tẩu.
Trên mặt đất đen tối, nguy hiểm vô số, nguy cơ tràn ngập.
Mỗi một lần, mỗi một bước đều là nguy cơ.
Vị hành giả nọ kiên định hướng về phía trước, nhẫn nại, ẩn núp, chờ đợi.
Một chút xíu ánh sáng dần dần nở rộ dưới chân.
So với hắc ám thì chút ánh sáng ấy quá yếu nhược.
Nhưng mà chỉ một tỉa lửa lại có thể lan thành đám cháy!
Khi vị này vượt qua thiên sơn vạn thủy, đi khắp đại địa tứ phương, vượt qua trùng trùng nguy cơ, tránh đi vô số cường địch, cuối cùng, hắc ám đã tiêu tán, vô số điểm sáng hội tụ lại!
Quang minh bắn ra bốn phía!
Trời đã sáng!
Truyền bá hỏa chủng trong bóng tối, thực lực không đủ nên chỉ có thể ẩn núp chờ đợi, thắp sáng từng hỏa chủng một, cuối cùng cũng có ngày nhìn thấy ánh sáng nở rộ!
Ánh mắt Đại Chu vương tràn đầy vui sướng khi nhìn thấy tinh quang kia!
Dọc theo con đường này, vị kia đã phải trải qua muôn vàn hiểm nguy, từng nằm sấp, từng quỳ lạy, từng khẩn cầu... Không đếm nổi số lần nếm mật nằm gai. Nhưng đối phương vẫn kiên nhẫn bước tiếp, cuối cùng cũng thấy được ánh sáng tràn ngập thiên địa!
Chỉ một bước nóng vội sai lầm trước đó thì sẽ không có thiên địa sáng chói này!
Tất cả mọi người đều theo ánh mắt Tô Vũ nhìn về phía bức tranh kia.
Mỗi người lại nhìn thấy thứ khác nhau.
Mà Tô Vũ cũng đang nhìn chăm chú.
Bấy giờ, thứ hắn nhìn thấy cũng khác hẳn với mọi người.
Hắn nhìn thấy một vùng tăm tối.
Hắc ám vô biên!
Trong hắc ám mịt mờ đó, bỗng chốc chậm rãi vang lên từng tiếng tim đập.
Hỗn độn không biết tháng năm.
Không biết bao nhiêu năm về sau, đột ngột có một âm thanh nhỏ truyền ra, trong hắc ám vô tận ấy, tiếng tim đập trước đó bỗng nhiên ngừng lại một chút, sau đó chợt hiện ra một bóng đen.
Bóng đen kia không thấy rõ hình dạng, không nhìn rõ chủng tộc, duy chỉ nhìn thấy một đôi mắt thanh tịnh.
Ánh mắt đó đầy mê mang, đây vô tri.
Ở trong hỗn độn, cặp mắt ấy cứ tiến lên, du đãng trong bóng đêm.
Không biết ngày nào tháng nào, không biết sinh tử là gì.
Bỗng nhiên có một ngày, không biết xảy ra chuyện gì, bóng đen kia chợt gầm thét.
Hỗn độn bị xé nứt!
Bóng đen nọ không ngừng xé rách hỗn độn, khai thiên tích địa, trong thời gian này, vô số cổ thú sinh ra, hiện lên từ trong hắc ám.
Vẫn chẳng thể biết tuế nguyệt, bóng đen khai thiên kia dường như đã có cảm ngộ, vung vẩy bàn tay, giữa thiên địa hiện ra một đoạn trường hà mỹ lệ.
Một dòng sông dài dân dần được khai mỡ.
Bóng đen nọ quan sát vạn tộc, quan sát vạn vật.
Chốc lát lại tăng thêm một đoạn, trường hà từ ngàn mét, vạn mét, mười vạn mét... sau đó thì lan tràn tới cùng trời cuối đất!
Không biết thời gian trôi qua.
Không biết tuế nguyệt trầm luân.
Thẳng cho đến một ngày, trời đất triệt để tách biệt.
Trên dưới hắc ám, ở giữa sáng tỏ, một dòng sông dài xuyên qua hỗn độn.
Bóng đen kia cũng theo đó mà biến mất.
Không biết bao nhiêu năm tháng về sau, giữa thiên địa có sinh tử, không luân hỏi, sinh lão bệnh tử, thất tình lục dục, có hoan hỉ có bi ai.
Một ngày nọ chợt có một thân ảnh khổng lỏ chui vào trong trường hà.
"Sinh tử, có sinh liền có tử, sinh thì có thể thấy được, chết lại trở nên tiêu tán? Ai có thể bất tử bất diệt?"
"Ta muốn mở Tử đạo, chưởng quản tử vong, vạn tộc vạn vật, sinh tử luân hỏi. Sinh linh do ngươi quản, Tử Linh thì thuộc về ta.. "
Âm!
Trường hà rung chuyển, một cỗ khí tức tử vong lan ra khắp tứ phương, có điều rất nhanh, số khí tức tử vong đó đã hội tụ, thân ảnh to lớn cũng dọc theo trường hà lao về hướng hắc ám bên dưới, tiếp tục khai thiên tích địa!
Mổ ra Tử Linh giới vực!
Mổ ra Tử Linh đại đạo!
Bây giờ Tô Vũ có cảm giác như mình đang đi theo vị này, cùng nhau mở đại đạo, mở một đầu đại đạo chấn động cổ kim!
'Tử Linh đại đạo!
Lại vô số năm tháng trôi qua, một đầu Tử Linh đại đạo lan tràn hướng xuống, sinh ra Tử Linh giới vực.
Mà thân ảnh khổng lô kia cũng theo thời gian luân chuyển, dần dần biến mất.
Rất nhanh, trước mắt hắn lại xuất hiện một người nữa.
Không có quá nhiều khúc nhạc dạo, Tô Vũ nhìn thấy người này ngửa đầu nhìn trời, khẽ lầm bẩm: "Mở đạo của chúng ta, che chở bách tính của ta, ta muốn mở thêm một bầu trời!"
"Bệ hạ, khai thiên quá hung hiểm.. "
"Ta biết, nhưng Nhân tộc ta muốn truyền thừa vạn kiếp thì phải mở ra bầu trời của riêng mình, bầu trời của Nhẫn đạo!"
Âm!
Trời phá, cảnh tượng khẽ chuyển, người này lại khai thiên địa, mở rộng lên trên.
Hỗn độn không có cực hạn, thế gian vốn chẳng có trời.
Có người mở thiên địa thì mới có vạn tộc vạn vật.
Từng vị tuyệt thế thiên kiêu cảm ngộ đại đạo, minh ngộ bản chất trời đất, thử khai thiên lập địa, vì mảnh hỗn độn này sẽ lại có thêm một vùng đất lành.