Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 2954 - Chương 2954: Chí Bảo Trân Quý.

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 2954: Chí Bảo Trân Quý.
 

Sau khi người thứ ba khai thiên xong thì cảnh tượng trước mắt đã dừng lại, không phát triển thêm nữa.

Ánh mắt Tô Vũ mê mang, thất thần đứng đó, hỏi lâu sau hắn mới bừng tỉnh lại.

"Thời không, Tử Linh, Nhân Hoàng... "

Tô Vũ thì thào một tiếng, có vẻ như hắn vừa nhìn thấy những khung cảnh cổ xưa được ý chí truyền thừa ghi chép lại.

Lần lượt giới thiệu về ba vị khai thiên!

Mà Nhân Hoàng... Chỉ sợ cũng chính là người cuối cùng.

Từ thuở khai thiên lập địa đến nay có bao nhiêu người khai thiên, dĩ nhiên Tô Vũ không biết.

Nhưng hắn biết Nhân Hoàng rất kiêu ngạo.

Đúng vậy, rất cao ngạo.

Hết thầy những gì hắn nhìn thấy đều đang nói, thế gian hỗn độn này chỉ có hai người có thể cùng tồn tại với ông ấy. Một là chủ nhân của Thời không đại đạo và một là chủ nhân của Tử Linh đại đạo. Nhân Hoàng sẽ là người thứ ba...

Bất quá có vẻ như ông ấy đã thất bại!

Giờ phút này, Tô Vũ nhìn lại, bức họa trước mắt đã không còn thần vận như ban nãy, tựa hỏ thần vận đã nội liễm, khôi phục nguyên dạng.

Chỉ còn lại một bức họa đen trắng giao thế bình thường mà thôi.

Có điều khi Tô Vũ nhìn sang những người bên cạnh thì bọn họ vẫn còn đang đắm chìm trong trong bức họa kia.

Giờ phút này, khí tức đại đạo của Đại Minh vương hay Đại Chu vương đều khẽ dao động!

Tinh Hồng với thực lực yếu nhất mà trên thân cũng hiện ra từng đạo kiếm khí.

Trên người Đại Minh vương cũng toát ra một cỗ khí tức trận đạo mông lung.

Những người khác đều có thu hoạch riêng.

Tô Vũ lại nhìn về phía bức tranh này, nhẹ nhàng thở hắt ra, thủ đoạn thật lợi hại, năng lực quả là rất cao!

Đây là Đại Đạo Đỏ!

Vật này chỉ sợ là do chính Nhân Hoàng tự mình vẽ, tự mình cảm ngộ, tự mình dung nhập một chút lý niệm về đại đạo vào trong đó.

Cả gian phòng chỉ có nó là trân quý nhất!

Bàn ghế, sách hay binh khí gì đó đều chẳng quý giá bằng một phần vạn thứ này.

"Đại Đạo Đồ, hoặc có thể gọi là Khai Thiên Đỏ!"

Kỳ thật trong đầu Tô Vũ hiện giờ cũng có vô số cảm ngộ minh ngộ trong lòng, khai thiên không phải chuyện đơn giản.

Hắn muốn mở một đạo độc lập, có lẽ sẽ khó hơn tưởng tượng rất nhiều.

Dù là Nhân Hoàng thì cuối cùng cũng không thể thành công.

Còn chuyện do biến cố đột phát khiến ông ấy thất bại, hay là vì không có cách nào mở tiếp được thì chẳng một ai hay biết.

Không biết qua bao lâu.

Trong gian phòng, khí tức của tất cả mọi người tung hoành lẫn lộn, dần dần cũng bắt đầu bình ổn lại.

Từng vị cường giả mở to mắt.

Một loạt âm thanh thở dài vang lên.

"Hình như ta đã tấn cấp?"

Tinh Hồng mở miệng đầu tiên, rung động nói: "Quả là Ngư Dược Tinh Hải Đồ tuyệt diệu!"

Đám người nhao nhao nhìn y, ngươi mù à?

Cái gì mà Ngư Dược Tỉnh Hải Đỏ!

Anh Vũ tướng quân phản bác: "Rõ ràng là Đại Đạo Hóa Thiên Đỏ!"

Tinh Hồng sững sờ.

Đại Minh vương đính chính: "Sai, là Trận đạo chỉ cơ!"

"Cái gì thế, đây rõ ràng là Hỏa Diễm Diệt Thế Đồ mà!"

Mấy vị cường giả, ngươi một lời ta một câu.

Rất nhanh, họ đã hiểu được.

Thứ chúng ta nhìn thấy có lẽ hoàn toàn khác biệt.

Mà Lam Thiên thì cười hì hì nói: "Đều sai cả rồi, đây là Thương Sinh Đỏ! Thương sinh bao hàm vạn đạo, thứ ta nhìn thấy hẳn là toàn vẹn nhất! Ta thấy được Tinh Hồng hóa thành cá, đang lo nuốt cá con! Ta nhìn thấy Đại Minh vương bày trận, trận pháp cực kỳ bình thường... Ta nhìn thấy Đại Chu vương bị người đánh cho phải quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, còn đang kêu "Ta phải nhẫn""

Mặt Đại Chu vương tối sâm!

Cút con mọe ngươi đi!

Ngươi bịa chuyện quả là hạng nhất.

Đám người đều biết thứ mọi người thấy không giống nhau, có lẽ đây chính là điểm lợi hại của bức họa - Đại Đạo Đồ.

Thấy cái gì khả năng đều có quan hệ với đại đạo của bản thân.

Anh Vũ tướng quân hiếu kỳ, hỏi thẳng Tô Vũ: "Nhân Chủ nhìn thấy cái gì?"

Tô Vũ không quay đầu lại, tiếp tục nhìn chằm chằm bức họa kia, hỏi lâu sau hắn mới khẽ cười nói: "Thấy được ba người, hoặc nên là nói ba vị sinh linh, mà ta... phải trở thành vị thứ tư, hoặc đúng nghĩa sẽ là người thứ ba!"

Đám người hơi khó hiểu.

Có ý gì?

Đại Chu vương như có điều suy nghĩ, thử phỏng đoán: "Vũ Hoàng trông thấy Nhân Hoàng bệ hạ?"

"Ừm"

Tô Vũ khẽ cười một tiếng, quay người nhìn về phía mọi người rỏi gật đảu, cất lời cảm khái: "Xem ra đều có thu hoạch. Tinh Hồng, ngươi và Đại Minh vương qua vài ngày nữa có lẽ sẽ là Hợp Đạo tam đẳng!"

Tinh Hồng đắc ý: "Nếu mà gặp được Thiên Diệt, ta sẽ đánh cho hắn quỳ xuống mà khóc!"

Trước đó Thiên Diệt cũng chỉ là Hợp Đạo ngũ đẳng mà thôi.

Khả năng là nhỉnh hơn Tinh Hồng một chút.

Nhưng sau chuyến đi lên thượng giới lần này, Tinh Hồng đã hấp thu rất nhiều quy tắc chỉ lực, kỳ thật hấp thu quy tắc chỉ lực thì tăng lên cũng có hạn, chủ yếu là y đã cảm ngộ đại đạo không ít.

Hôm nay, y thấy được rất nhiều thứ, cảm ngộ rất nhiều vấn đề nhờ bức họa này.

Cho y thêm một chút thời gian, chắc chắn y sẽ cấp tốc bước vào tam đẳng.

Hợp Đạo tam đẳng cũng là cảnh giới của rất nhiều Hầu thượng cổ.

Hợp Đạo nhị đẳng thì đã là nhân vật đỉnh cấp.

Thiên Vương thì không phải là bất luận đạo nào cũng có thể đạt tới.

Mà cái gọi là Thiên Tôn cũng chính là cực hạn của Thiên Vương đỉnh phong.

Anh Vũ tướng quân vui vẻ ra mặt: "Ta cảm thấy nếu dựa theo tiêu chuẩn của Nhân Chủ, qua một đoạn thời gian nữa thôi thì ta cũng có hi vọng bước vào Hợp Đạo nhị đẳng"

Mọi người đều có thu hoạch rất lớn!

Lam Thiên cười ha hả nói: "Đây là chí bảo! Lấy về cho mọi người xem đi, ta cảm thấy khẳng định đều sẽ có một ít thu hoạch, những kẻ thực lực dưới chủ nhân quy tắc như chúng ta đối với cảm ngộ đại đạo đều chưa đạt đến cực hạn... Có điều, hình như chỉ có thể nhìn một lần mà thôi"

Tô Vũ lắc đầu: "Không phải chỉ có thể nhìn một lần, mà là cần có giác ngộ thì mới có thể thu hoạch được thứ mới, bản thân ngươi không có cảm ngộ, hao tổn hết sạch nội tình thì sao có thể thu thêm được gì khác?"

Hắn nhìn về phía bức họa, nói khẽ: "Bức họa này thế mà lại tồn lưu lâu như vậy, Nhân Hoàng đã truyền lửa, vì sao không truyền thừa vật này xuống?"

Hết thầy mọi vật ở đây đều không trân quý bằng bản vẽ trước mặt!

Tô Vũ cảm thấy, chính hắn cũng không cảm ngộ thấu triệt được bức họa, chỉ là hơi có một ít cảm ngộ mà thôi.

Lam Thiên nói không sai, đây đúng là chí bảo!

Bình Luận (0)
Comment