"Đại Chu vương, ngươi có biết bản vẽ này ở đây không?" Tô Vũ cất tiếng hỏi.
Đại Chu vương lắc đâu: "Ta không biết, ta chưa từng tới nơi này, e là chỉ có mỗi Văn vương đã từng tiến vào. Trước đó ta cũng không biết đến sự tồn tại của nó"
Tô Vũ cảm khái: "Nếu mang ra ngoài để một số Hợp Đạo hoặc là Vĩnh Hằng quan sát một thoáng thì chắc chắn sẽ có thu hoạch rất lớn"
"Dù sao chỉ có mỗi mình ta mở Thiên Môn, mọi người ngộ đạo phần nhiều vẫn là mò mẫm tự tìm hiểu. Bức họa này sẽ giúp trình bày ra rõ ràng trực quan và dễ hiểu hơn!"
Đại Chu vương cười khổ.
Mò mẫm ngộ đạo?
Thôi được, có lẽ đúng là thế.
Chỉ là hơi hơi đâm tim.
Tô Vũ nhận xét: "Lân này dù không thu hoạch được gì, chỉ riêng bức tranh đây cũng đủ lắm rồi! Trân quý hơn hết thảy mọi thứ!"
Hắn đi lên trước, chuẩn bị lấy bức họa này đi.
Đây là bảo bối có thể cấp tốc tăng cao thực lực, cảm ngộ đại đạo của cường giả dưới trướng mình.
Cái này còn trực quan hơn cae việc Tô Vũ dẫn bọn họ vào xem thời không trường hà.
Bởi vì Tô Vũ chỉ thuật lại những gì mà mình nhìn thấy, hắn không có năng lực đem cảm ngộ của mình hóa thành cảm ngộ của người khác, chỉ có thể để chính bọn họ đi lĩnh hội.
Mà bản vẽ của Nhân Hoàng thì có thể!
Đối với Tô Vũ thì bức họa chỉ có tác dụng tham khảo, dù sao hắn đã mở Thiên Môn, nhìn thấy rất nhiều thứ, nhìn thấu cả bản chất đại đạo, nên hắn cũng có thể tự cảm ngộ.
Nhưng đối với người khác mà nói thì đây có lẽ đủ để cho chủ nhân quy tắc điên cuồng.
Nhân Hoàng trình bày cụ thể đại đạo!
Một vị khai thiên tích địa, có lẽ có thể đứng hàng thứ ba, trình bày đại đạo cho tất cả mọi người, đây là dụ hoặc lớn cõ nào chứ.
Tô Vũ vừa muốn đi lấy bức họa, bỗng nhiên lòng hắn hơi xao động.
Hắn đã vươn tay ra nhưng rỏi lại dừng bước.
Tô Vũ lộ ra ánh mắt dị dạng.
Bỗng nhiên, hắn lấy hòn đá nhỏ ra.
Mà giờ khắc này, trên hòn đá nhỏ tràn lan hào quang nhàn nhạt.
Tô Vũ bật cười: "Nhân Hoàng... Ta còn tưởng rằng ông ấy đặt ở đây là để cho người khác tùy tiện cầm đi, hóa ra cũng có khảo nghiệm"
Mọi người đều không nói gì.
Tùy tiện đặt ở đây rồi tùy tiện để cho người ta cầm đi, có khả năng ấy sao?
Bọn họ đều nghĩ không biết bức họa có nguy hiểm gì hay không, còn đang định nhắc nhở Tô Vũ cẩn thận một chút thì chính Tô Vũ đã phát hiện ra vấn đẻ.
Tô Vũ nhận xét: "Rất thú vị!"
Hào quang xung quanh hòn đá nhỏ càng ngày càng mãnh liệt.
Qua một hồi, lớp đá bên ngoài bỗng có dấu hiệu muốn võ vụn.
Những ngày qua Tô Vũ vẫn luôn sử dụng nó.
Trước kia, nhìn xuôi nhìn ngược kiểu gì thì nó cũng chỉ là một hòn đá.
Nhưng bây giờ, Tô Vũ chợt phát hiện lớp đá bên ngoài chỉ là tầng che đậy mà thôi.
"Răng rắc.. "
Tô Vũ nghe được thanh âm nứt vỡ.
Dần dần, hòn đá bắt đầu nứt ra, ánh sáng màu vàng óng tràn lan khiến người khác đều có xúc động muốn quỳ xuống triều bái.
Răng rắc!
Âm thanh võ vụn tiếp tục.
Một lát sau, bịch một tiếng, lớp đá bên ngoài đã võ nát, kim quang diệu bắn nhuộm sáng cả gian phòng.
Một cái đại ấn hiện lên trước mắt mọi người.
"Tinh Vũ!"
Đúng vậy, trên đại ấn hiện ra hai chữ —— Tinh Vũ!
Giống như Tinh Vũ phủ đệ, đại ấn này cũng có hai chữ Tinh Vũ được viết bằng ý chí chỉ văn.
Khả năng đây thật sự là tục danh của Nhân Hoàng!
Mà Đại Chu vương ở bên cạnh chợt quỳ xuống đất, sắc mặt tràn đầy về hoài niệm, y thổn thức hô lên: "Vi thần Chu Thiên, bái kiến bệ hạ!"
Tô Vũ quay đầu nhìn về phía y.
Hắn hơi buồn cười, đoạn hồi: "Ngươi tên gì?"
Đại Chu vương xấu hổ, hỏi lâu sau mới cúi đầu khẽ đáp: "Vi thần vốn tên là Chu Thiên, dùng tên giả Chu Thiên Phúc, Chu Thiên Hỏa, Chu Thiên Đạo, Chu Thiên Minh, Chu Thiên Văn, Chu Thiên Võ, Chu Thiên Sinh, Chu Thiên Tề"
Cả đám kinh ngạc nhìn y.
Hỏa Vân Hầu lẩm bẩm: "Ta... Hình như ta có quen một vị Chu Thiên Văn"
Đại Chu vương thú nhận: "Là ta"
Hỏa Vân Hầu há hốc miệng, nữa ngày sau mới thầm chửi một câu, đậu má!
"Ngươi... Rốt cuộc ngươi đã giả mạo bao nhiêu người?"
Đại Chu vương đính chính: "Không phải giả mạo, từ đầu đến cuối đều là ta, sao có thể nói là giả mạo được? Chỉ là dùng tên khác biệt mà thôi! Ta khác với Lam Thiên, y thích giả mạo, ngụy trang, ta chỉ thay thân phận để trông mình không quá nổi bật"
Ta không giả mạo ai hết!
Ta cũng đâu phải Lam Thiên!
Lam Thiên ở bên cạnh đã hóa thân thành tiểu nữ hài, trên đầu còn buộc một sợi dây màu xanh rất đẹp, vừa vung vẩy con thỏ đồ chơi trong tay, vừa tò mò quan sát Đại Chu vương, giống như người mà Đại Chu vương nói không phải là mình, nhìn một hỏi, y hiếu kỳ hỏi: "Sao ngươi lại quỳ xuống?"
"Gặp lệnh như thấy Hoàng!"
Đại Chu vương nhìn về phía Tô Vũ, nhìn về phía đại ấn trong tay hắn, nói khẽ: "Kỳ thật ta cũng đã có vài suy đoán, chỉ là khi phong ấn này võ vụn thì ta mới xác định được, đây đích thật là Nhân Chủ ấn của Nhân Hoàng bệ hạt!"
Y kể: "Ta đã từng trông thấy Nhân Hoàng ấn, nó không phải là bộ dáng như thế này! Bất quá Nhân Hoàng ấn là vật sau khi nhất thống chư thiên, Nhân Hoàng bệ hạ tập hợp lực lượng vạn tộc rèn đúc mà thành! Khả năng là đã bị Nhân hoàng bệ hạ mang đi, ta đoán ngài ấy có Nhân Hoàng ấn thì mới có thể trấn áp được vạn tộc. Đây có lẽ là Nhân Chủ ấn mà Nhân Hoàng bệ hạ lưu lại! Nó được đúc trước khi chư thiên quy thuận, khi Nhân tộc mới vừa tự thống nhất!"
Đại Chu vương bùi ngùi mãi không thôi: "Năm đó ta từng nghe nói về sự tồn tại của đại ấn này, chỉ là sớm đã thất lạc. Còn có người nói, nó đã dung nhập vào Nhân Hoàng ấn, hôm nay ta mới biết thì ra không phải là như thế!"
"Chúc mừng Vũ Hoàng bệ hạ đã thu hoạch được đại ấn này!"
Đại Chu vương quỳ lạy, khẽ nói: "Nhân Chủ ấn của Nhân Hoàng bệ hạ... Vũ Hoàng bệ hạ có được nó tức là đạt được tán thành, bệ hạ mới thật sự là người chính thống!"
"Danh chính ngôn thuận!"
Thanh âm Đại Chu vương cao vút: "Thượng cổ đến nay đã mười vạn năm, Văn vương có truyền thừa lưu lại, Võ vương có hậu duệ lưu lại, Minh vương cũng có hậu duệ, Ngục vương thì phản bội, duy chỉ Nhân Hoàng bệ hạ một mực không hề có truyền thừa!"
"Chín vị Nhân chủ trước chỉ là hậu nhân, không có ai là truyền thừa của Nhân Hoàng bệ hạ, cũng chưa từng có người nào chấp chưởng đại ấn, duy chỉ có Vũ Hoàng đạt được Nhân Hoàng tán thành, truyền thừa Nhân Chủ ấn. Nếu Vũ Hoàng không phải chính thống, thiên hạ này, ai dám nói mình là chính thống?"
Ngữ khí của Đại Chu vương rất kích động: "Bệ hạ, vô luận là kế thừa thượng cổ hay là mở ra tân triều, thiên hạ này, Nhân tộc này, chỉ có Vũ Hoàng bệ hạ mới có tư cách!"
Nghe lời y nói, nhất thời đám người Định Quân Hầu đều biến sắc.
Đây là Nhân Chủ ấn của Nhân Hoàng!
Chuyện này... rất khó tin.
Nhân Chủ ấn của Nhân Hoàng đã biến mất từ lâu, không ngờ bây giờ lại xuất hiện.
Vô số năm tháng trôi qua, chưa từng có người nào thu được vật này, hôm nay, thế mà lại thấy được trên tay Tô Vũ, trước đó mọi người còn hiếu kì không rõ là chí bảo gì mà lại có thể trấn áp Đạo Nguyên chi địa.
Hiện tại thì mọi người đều minh bạch!
Ánh mắt Định Quân Hầu biến ảo, một lát sau, gã chậm rãi quỳ xuống đất: "Vi thần Định Quân, khấu kiến bệ hạ!"
Vân Thủy, Hỏa Hầu, Anh Vũ, Ám Ảnh...
Những cường giả thời thượng cổ ấy, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cảm xúc của họ đều vô cùng phức tạp.
Một lát sau, tất cả nhao nhao quỳ xuống đất.
Liệu có phải Đại Chu vương cố ý hay không?
Bọn họ không biết.
Nhưng họ biết, cái cúi đầu này chính là thần phục và tỏ lòng trung thành.