Tô Vũ nhìn thoáng qua đám người đang quỳ lạy trước mặt, hắn không có quá nhiều dao động, chỉ bình tĩnh nói: "Đều đứng lên đi, không cần thiết phải làm vậy. Ta không phải Thượng Cổ Nhân Hoàng, có chính thống hay không, ta cũng không quá để ý"
"Bệ hạ... "
Đại Chu vương còn muốn nói tiếp, Tô Vũ lại chẳng để tâm, giờ phút này, hắn quay người cầm lấy Tinh Vũ ấn phủ xuống Đại Đạo Đỏ!
Ẩm!
Một tiếng vang thật lớn lan ra, trên Đại Đạo Đồ có thêm một dấu ấn, vốn có một chút sát cơ lan tỏa thì nay đã ẩn núp hoàn toàn.
Tô Vũ mỉm cười.
"Nếu ta không có đại ấn này thì sẽ không lấy được nó ư?"
Nhưng đại ấn vốn nằm ở trong nhà cũ của Văn vương!
Khi đó nếu Tinh Nguyệt không nói, ai biết được nhà của Văn vương lại chôn ấn Nhân Hoàng?
Đúng là một vòng bế tắc!
Tô Vũ thầm nghĩ, ngoại trừ mình ra, thế giới này thật sự có ai có thể lấy đi Đại Đạo Đồ sao?
Tinh Vũ Ấn, nhà cũ của Văn vương, Tiểu Bạch Cẩu, Tinh Nguyệt, tầng chín Tinh Vũ phủ đệ.
Nhiều nhân tố như vậy tập hợp lại cùng nhau mới có thể lấy được bản vẽ này.
Quá phiền toái!
Thầm nghĩ, Tô Vũ lắc đầu, không để bụng thêm nữa.
Cũng phải, nếu không khó thì sao còn chờ tới lượt hắn?
Mười vạn năm!
Nếu thật sự có thể lấy đi dễ dàng thì người khác đã sớm ôm đi từ lâu.
Cũng tốt!
Thu Đại Đạo Đồ vào tay, trong nháy mắt Đại Đạo Đỏ đã biến mất, hiện lên ở trong biển ý chí của Tô Vũ, cùng nằm song song với Thời Gian Sách.
"Bảo vật!"
Tô Vũ cảm khái một tiếng, lại nhìn những vật khác trong nhà, cười khẽ.
"Mau thay đồ dùng mới cho Nhân Hoàng tiền bối đi!"
Cả đám ngạc nhiên, có ý gì?
Tô Vũ bình tĩnh phân phó: "Nhân tộc thiếu bảo vật, nhanh dùng đồ mới đổi cũ, quét đọn vệ sinh giúp Nhân Hoàng, đổi đồ vật mới cũng tiện cho khi Nhân Hoàng trở về có thể cảm thấy mới mê, sảng khoái tinh thần! Được rồi, Đại Chu vương, ngươi mang mọi người đi làm, nhớ kỹ, không cho phép làm hư hao bất kỳ vật gì, không được phá hư nơi này, phải gìn giữ nguyên dạng!"
Đại Chu vương đổ khóc dỡ cười, bất đắc dĩ đến cực điểm.
Bất quá y vẫn lĩnh mệnh: "Nhân Hoàng bệ hạ hẳn cũng sẽ nguyện ý, ta lập tức đi làm"
Tô Vũ làm như vậy cũng không phải là vì bản thân, Đại Chu vương thầm nghĩ. Nhân Hoàng mà biết thì đại khái cũng vui vẻ đem những vật này hóa thành thứ hữu dụng giao cho Nhân tộc, bởi vì Nhân Hoàng bệ hạ là người mang lòng trách nhiệm rất cao.
Tất nhiên ngài sẽ đồng ý!
Mà Tô Vũ cũng không quản bọn họ nữa, hiện tại có người giúp việc ở đây, hắn sẽ không tự mình ra tay, quá mất mặt.
Giờ phút này, hắn nhìn về phía cánh cửa kia, hắn muốn đi ra ngoài xem xét một chút.
Xem xem rốt cuộc tầng chín còn có những øì.
Năm xưa hình như Nhân Hoàng đã mang tất cả mọi người rời đi từ tầng chín.
Trước lúc này, Tô Vũ từng phán đoán Nhân Hoàng đã mở ra một lỗ hổng ở đây để mang người bước vào thời không trường hà.
Chẳng lẽ chính là lỗ hổng đã đưa hắn tới đây?
Chưa hẳn!
Dù sao, lỗ hổng mà hắn mới đi ra là lối đi kết nối với Nhân Hoàng đại đạo, Nhân Hoàng chưa chắc sẽ dẫn mọi người đến đó.
Tô Vũ không suy đoán thêm nữa, cất bước đi ra khỏi cửa.
Đi ra xem xét một chút tự nhiên là sẽ biết ngay thôi!
Tô Vũ đẩy cửa đi ra ngoài.
Đẩy ra cánh cửa này cũng không khó.
Nhóm Đại Chu vương đang thay đổi đô vật cũng tò mò nhìn theo, họ muốn xem thử một chút tình huống bên ngoài.
Nhưng mà ngay khi vừa mở cửa thì cả đám người Tô Vũ liền sững sờ.
Phế tích!
Đúng vậy, một vùng phế tích...
Cung Nhân Hoàng năm xưa cực kỳ huy hoàng, bây giờ đã thành phế tích đổ nát thê lương, khắp nơi đều là tảng đá vỡ vụn, khắp nơi đều là quy tắc đại đạo đứt gãy.
Những người khác không thấy được, nhưng Tô Vũ thì có thể thấy.
Hắn thấy được những đầu đại đạo đứt gãy kia!
Thấy được những tuyến đạo loạn thành một bầy như rắn mất đầu, đan vào một chỗ, rối nùi thành một mảnh.
Thi thể!
Tô Vũ thậm chí còn thấy được cả thi thể.
Một tôn Ma Thần hệt như người sống bị trường thương găm trên vách tường, trợn mắt trừng trừng.
Khí tức của vị này cực kỳ cường hãn, rung chuyển tứ phương.
Sắc mặt Tô Vũ biến hóa, hắn cấp tốc hướng nhìn bốn phía!
Khắp nơi đều là dấu tích của đại chiến.
Thông Thiên Hầu nói người ở tầng chín biến mất rất lặng lẽ, chẳng hề có chút động tĩnh nào, thì ra đó toàn là lời nói nhảm!
Có lẽ là do y không cảm ứng được.
Toàn bộ tầng chín bị đánh thành một mảnh hoang vu.
Tô Vũ bay lên không trung nhìn quanh một vòng, sau đó hắn ngây ra.
Toàn bộ tầng chín chỉ còn lại một gian phòng này!
Hủy sạch!
Cung Nhân Hoàng huy hoàng không còn, nghe nói nơi đây còn có Văn vương phủ, nhưng hiện tại nó cũng chẳng còn vết tích.
Mất hết!
Hiện giờ chỉ còn lại huyết dịch, thi thể và một đống đổ nát đầy thê lương.
Đại Chu vương bọn họ cũng vội vàng xông ra.
Giờ khắc này, bỗng nhiên, Hỏa Vân Hầu chạy tới một góc, mặc kệ những đại đạo đứt gãy, mặc kệ sát khí tung hoành trong tầng chín.
Y cấp tốc vọt tới một cung điện tàn tạ.
Ở nơi đó có một tôn cường giả mặc áo giáp, bị đâm xuyên đầu, treo ở trong hư không.
Hỏa Vân Hầu điên cuồng bay tới, mặc cho những lực lượng đại đạo đứt gãy cắt chém ra từng vết máu trên thân y.
Hỏa Vân Hầu hoàn toàn chẳng để tâm tới chuyện đó, y chỉ đang phát điên nhìn cường giả bị đóng đinh trong hư không. Lúc bấy giờ, nước mắt tuôn đây khuôn mặt, bịch một tiếng, Hỏa Vân Hầu quỳ rạp xuống đất.
"Ngô vương!"
Tiếng rống xé lòng vang vọng khắp đại điện.
Nước mắt Hỏa Vân Hầu rơi như mưa, y quỳ rạp dưới đất, khóc rống nghẹn ngào: "Ngô vương, mạt tướng đến chậm!"
Hỏa Vân Hầu kiệt ngạo táo bạo, giờ khắc này lại khóc hu hu như hài tử bị vứt bỏ, tiếng khóc đau khổ tới tận tâm can.
Dù cho sớm đã chuẩn bị tinh thần, dù đã nhiều lần nghĩ rằng những vị vương thượng cổ kia đều đã không còn.
Nhưng hôm nay, tận mắt trông thấy ân chủ của mình bị người đâm chết ngay tại cung Nhân Hoàng vẫn khiến y khó mà bình tĩnh được.
Tô Vũ cũng biến sắc nhìn về bên đó, nhìn về vị cường giả bị đóng đinh trên cao.
Diện mạo vị này rất trẻ trung, tựa như một người còn sống.
Khí tức của ông ta cực kỳ cường hãn, mang trên mặt về kiệt ngạo bất tuần, có lẽ sự ngạo nghễ của Hỏa Vân Hầu cũng được học được từ người này.
Toàn thân ông mặc chiến giáp hoàng kim, vết thương chồng chất, tàn tạ không chịu nổi.
Nhưng mà vẫn tỏa ra khí thế bá đạo cường hãn không cách nào ngăn cần.
Tóc dài xõa xuống, toàn thân đẫm máu.
Đây là một tôn cường giả đã tử chiến đến giây phút cuối cùng.
Trên đỉnh đầu của ông mơ hồ có thể cảm nhận được thời không trường hà còn dao động.
Chỉ một nháy mắt, Tô Vũ đã biết!
Đây là vị cường giả đoạn hậu, hoặc là nói, đây là vị cường giả phụ trách ngăn chặn kẻ địch truy đuổi.
Giờ phút này, Tô Vũ có thể mơ hồ mường tượng được khung cảnh chiến đấu khốc liệt năm xưa.
Đại chiến bộc phát, Nhân Hoàng cưỡng ép xua đuổi những vị chủ nhân quy tắc của vạn tộc tiến vào thời không trường hà, phong tỏa các khu vực khác, duy chỉ có nơi đây mới mở một lỗ hổng, hơn mười vị Nhân vương bạo phát đại chiến ở tầng chín.
Các vị chí cường ấy lựa chọn ngăn chặn lối ra, lưu thủ vạn giới.
Đáng tiếc vạn tộc có quá nhiều chủ nhân quy tắc, thế nhưng dù nhiều hơn nữa thì các vị ấy vẫn liều mạng tới cùng, tử chiến ở nơi này.