Toàn bộ tầng chín lúc bấy giờ chỉ còn lại thanh âm khóc lóc nhói lòng của Hỏa Vân Hầu.
Đây mới là ân chủ của y!
Bách Chiến chỉ cường giả mà bọn họ nâng đỡ mà thôi.
Lúc này, về mặt Đại Chu vương cũng hết sức phức tạp, truyền âm kể cho Tô Vũ nghe:
"Đó là Nhạc vương, trước khi Nhân Hoàng thống nhất chư thiên thì Nhạc vương cũng là chúa tể một phương, về sau bị Văn vương trấn áp, thu phục, hiệu trung với Nhân Hoàng bệ hạ. Ông ấy từng theo Nhân Hoàng bệ hạ và mấy người Văn vương Võ vương chinh chiến khắp nơi. Một mình trấn áp rất nhiều giới vực như Tam Đầu Ma Lang hay Hôn giới!"
"Hỏa Vân Hầu là chiến tướng dưới trướng Nhạc vương, được Nhạc vương thu phục từ trước khi đầu nhập Nhân Hoàng bệ hạ"
"Thượng cổ có thể xem như chế độ phân đất phong hầu, chúa công của Hỏa Vân Hầu chỉ có Nhạc vương. Nhạc vương nghe theo mệnh lệnh Hoàng đình nên Hỏa Vân Hầu mới xem như là người của Hoàng đình. Nhưng nếu Nhạc vương mà quyết ý rời đi thì những gia tướng như Hỏa Vân Hầu cũng sẽ đi theo... Cho nên tính ra Nhạc vương mới đích thật là vương thượng của y* Sắc mặt Đại Chu vương vô cùng nặng nề.
Một tôn cường hãn như vậy lại tử trận tại nơi này, không ai biết được ông đã bị treo thi thể ở đó suốt mười vạn năm!
"Ngô vương... Mạt tướng vô năng!"
Hỏa Vân Hầu khóc lóc đau khổ, quỳ lết từng bước một tiến về phía trước, y muốn nhặt xác cho ân chủ của mình.
Mười vạn năm trước, Nhạc vương bọn họ đã mất tích.
Khi đó, mọi người đều nói bọn họ chết rồi, y từng thống khổ, từng bi thương nhưng dù sao không tận mắt nhìn thấy nên vẫn cứ mang theo một tia hi vọng.
Có điều hôm nay, y đã tận mắt nhìn thấy thi thể của ngài ấy ngay trước mặt, cứ nghĩ đến việc mười vạn năm qua không có ai nhặt xác cho Nhạc vương thì Hỏa Vân Hầu càng thêm thống khổ vạn phần.
Mà ở đằng sau, mấy vị Hầu thượng cổ khác cũng nhìn chung quanh, thấp thỏm sợ hãi giống như không muốn nhìn thấy cái gì, lo lắng sẽ thấy cái gì.
Thời đại thượng cổ phần lớn là như vậy.
Đa số đều là một vị cường giả thống soái một phương.
Chỉ biết ân chủ nhà mình là ai, Hoàng quyền vẫn đặt bên dưới ân chủ.
Hồng Mông là chiến tướng của Cung vương, Định Quân Hầu là người dưới trướng Bình vương, Lam Sơn Hầu là người của Võ vương...
Những người này đều có vương thượng riêng của mình.
Tuy nói đều kính phục Nhân Hoàng, nhưng nếu phải lựa chọn giữa Nhân Hoàng và ân chủ thì chắc chắn bọn họ đều chọn người sau.
Bấy giờ, cả đám đều cực kỳ thấp thỏm, bất an và sợ hãi, dù là mười vạn năm trôi qua, nghe nói Nhân Hoàng đã sớm chết, nhưng trong lòng vẫn luôn mang theo một tỉa hi vọng.
Nếu nhìn thấy thi thể... vậy thì bọn họ khó lòng mà tiếp thu được.
Trong mắt họ những sự tồn tại vô địch kia há lại có thể chết trận?
Nhưng thi thể của Nhạc vương đang ở ngay trước mắt!
Mà ngay một khắc này, Tô Vũ bỗng nhiên đạp không tiến lên, ngăn ở trước mặt Hỏa Vân Hầu.
Hỏa Vân Hầu lập tức nổi giận, hai mắt huyết hỏng: "Ngươi muốn làm gì?"
Sát cơ nổi lên bốn phía!
Ngươi muốn làm gì?
Thi thể của một vị chủ nhân quy tắc có thể làm được rất nhiều thứ. Da thịt, huyết dịch, binh khí, xương cốt... Lẽ nào Tô Vũ muốn lấy thi thể của Nhạc vương để luyện binh?
Trường thương của Hỏa Vân Hầu hiển hiện trong nháy mắt, y nổi giận hung ác trừng Tô Vũ, biết rõ Tô Vũ cực kỳ cường hãn nhưng y vẫn tràn ra sát cơ, mang theo lòng quyết tử, trợn mắt mà nhìn!
Cả người y tựa như núi lửa chực chờ bộc phát, chỉ cần Tô Vũ có động tĩnh gì thì y sẽ lập tức đại chiến một trận với hắn!
Nhoáng cái, từng đạo phân thân của Lam Thiên cũng hiển hiện tức thì, nhíu mày nhìn y chằm chằm.
Tô Vũ khoát khoát tay, bình tĩnh nói với Hỏa Vân Hầu: "Không nên tới gần, Nhạc vương quyết tử chiến với kẻ địch, khí cơ nội liễm, trong lỏng ngực ông ấy còn có một ngụm sát khí! Nếu ngươi tới gần rồi đụng vào thi thể thì chắc chắn sẽ phải chết!"
Hỏa Vân Hầu trì trệ, bán tín bán nghi.
Tô Vũ không để ý tới y nữa, quay đầu nhìn về phía Nhạc vương bị đóng đỉnh trong hư không, rồi lại nhìn về vách tường treo cỗ thi thể xa xa, cũng là thi thể mà hắn nhìn thấy trước nhất, nói khẽ: "Một khắc cuối cùng, Nhạc vương đã đánh chết gia hỏa này, nhưng ông bị trọng thương, đại đạo vỡ nát, bản thân cũng chết ở đây"
Các thi thể khác kỳ thật không còn thấy được, phần lớn khắp nơi đều là vết máu khô hoặc là một vài tàn chỉ.
Ngược lại thì Nhạc vương và tôn Ma Thần này lại giữ được thi thể hoàn chỉnh.
Tô Vũ nhìn về phía di hài của Nhạc vương, trong đầu đã có thể quay lại hình ảnh trận chiến cuối cùng năm xưa.
Nhạc vương chặn kín lối đi, tên Ma Thần ấy có lẽ đã thoát được từ thời không trường hà. Nhân Hoàng đã kéo người đánh lên thượng nguồn, nếu Nhạc vương không ở lại chặn đường, khả năng không chỉ có một người muốn giết ra mà những người khác có lẽ đều sẽ giết trở về.
Tên Ma Thần kia đánh trọng thương Nhạc vương, nhưng cuối cùng ông vẫn cưỡng ép đánh chết tôn Ma Thần đã thoát ra khỏi thời không trường hà này.
Đáng tiếc chính ông cũng chết trận tại đây, không thể đuổi theo mọi người, cũng không thể lưu thủ tại vạn giới.
Chỉ có thi thể treo giữa không trung, vẫn trấn thủ cửa vào.
Tô Vũ thở dài một tiếng, im lặng khom người.
Trận chiến cuối cùng ở thượng cổ, những người này thật sự đều rất đáng kính.
Vì an nguy của Nhân tộc, vì tiếp tục áp chế vạn tộc, Nhân Hoàng mang đi tất cả chủ nhân quy tắc của vạn giới, thậm chí bao gồm rất nhiều vị Hầu đỉnh cấp.
720 tôn Hầu thượng cổ của vạn tộc, cuối cùng lưu lại kỳ thật không đến một phần ba.
Đồng dạng, năm đó cũng có Nhân tộc Hầu đuổi theo.
Rất nhiều chủ nhân quy tắc, Hợp Đạo đỉnh cấp đều theo Nhân Hoàng bọn họ rời đi.
Trong đầu hắn hiển hiện vô số suy nghĩ, Tô Vũ khẽ khom người thi lễ.
Không vì những thứ gì khác, chỉ là vì hắn kính trọng những vị vương thượng cổ này, dù biết rõ hẳn phải chết thì vẫn nghĩa vô phản cố, bá đạo vô song, tiếp tục trấn áp các cường giả đỉnh cấp của vạn tộc.
"Không nên động vào Nhạc vương!"
Tô Vũ lẩm bẩm: "Ta nói rồi, ông ấy còn chất chứa sát khí, còn đang tận trung cương vị chờ đợi cho gia hỏa nào đám chạy đến một kích trí mạng!"
Nhạc vương đã chết!
Đại đạo của ông đã đứt gãy, nhưng toàn bộ đạo tắc nội uẩn vẫn còn, đồng nghĩa với việc ở một khắc cuối cùng ông đã thôn phệ tất cả lực lượng đại đạo, chất chứa vào trong thân thể.
Nếu có kẻ nào của vạn tộc chạy ra khỏi lối đi thì hiển nhiên sẽ không thoát khỏi một kích kinh thiên của ông!
Một kích cuối cùng bao hàm toàn bộ sinh mệnh của một tôn Nhân vương đỉnh cấp!
Một kích này là thứ mà Hỏa Vân Hầu không thể tiếp nhận, cũng không phải là thứ Tô Vũ có thể đỡ nổi.
Sắc mặt Hỏa Vân Hầu biến đổi, mà Đại Chu vương cũng vội đi đến, khom người thi lễ với đi hài của Nhạc vương, sau đó mới quay sang nói với người bên cạnh: "Tin tưởng Vũ Hoàng, ngài ấy không cần thiết lừa gạt ngươi! Nhạc vương tử chiến ở đây vì không muốn để cho địch nhân thoát khỏi trường hà, gieo tai họa cho Nhân tộc. Vương gia trung nghĩa, ngươi là thuộc cấp của vương gia, đừng phá hỏng sự anh minh của ngài"
Khí tức bạo động của Hỏa Vân Hầu dân dần hòa hoãn xuống.
Rất nhanh, mấy người Vân Thủy Hầu cũng vội đi tới, đồng loạt thi lễ với di hài của Nhạc vương, sắc mặt ai nấy đều rất phức tạp.
Anh Vũ tướng quân cũng không biết nên nói cái gì, chỉ khổ sở an ủi một câu: "Chúng ta... Chúng ta đừng chạm vào Nhạc vương! Có lẽ Nhạc vương đại nhân đang chờ Nhân Hoàng bọn họ trở về.. "
Sắc mặt Hỏa Vân Hầu thống khổ vạn phần, trong mắt chất chứa vẻ đau thương: "Ngô vương phơi thây nơi đây mười vạn năm, ta vốn là... vốn là muốn.. "
Lúc này y cũng không biết mình nên nói cái gì.
Vốn y muốn nhặt xác cho Nhạc vương, nhưng Tô Vũ đã nói không thể động vào, vương gia còn để lại một kích cuối cùng, Hỏa Vân Hầu đành phải từ bô ý nghĩ của mình.
Y nhìn về phía di hài của Nhạc vương, cõi lòng lại càng thêm xót xa.
Vẫn lạc!
Những vị Nhân vương khác dù sao đều chỉ là mất tích, mất tích thì đại biểu còn có một tia hi vọng, dù rằng hi vọng này xa vời đến mức bọn hắn sớm đã từ bỏ.
Nhưng Nhạc vương thì thật sự không có hi vọng nào nữa!
Đại Chu vương thấp giọng hỏi: "Vũ Hoàng, Nhạc vương chết trận nhiều năm như vậy, liệu ông ấy có thể sống lại ở Tử Linh giới vực được không?"
Lời này vừa nói ra, ánh mắt Hỏa Vân Hầu liền sáng lên!