Đại Chu vương thấp giọng hỏi: "Vũ Hoàng, Nhạc vương chết trận nhiều năm như vậy, liệu ông ấy có thể sống lại ở Tử Linh giới vực được không?"
Tô Vũ lắc đâu: "Khó. Có hai loại khả năng, thứ nhất, ông ấy còn ngủ say tại Tử Linh trường hà, không cách nào khôi phục, bởi vì lực lượng cùng đại đạo không đủ để chủ nhân quy tắc thức tỉnh. Thứ hai, sự tồn tại ở cấp bậc này thì Tử Linh đại đạo... có lẽ là không cách nào tiếp dẫn đối phương nổi!"
Ánh mắt Hỏa Vân Hầu ảm đạm xuống.
Tô Vũ lại nói: "Nếu là trường hợp thứ nhất thì chờ đến khi một vài sự tồn tại cường đại ở Tử Linh giới vực bị giết, đủ để sinh ra một tôn chủ nhân quy tắc, vậy thì vẫn có hi vọng!"
Hỏa Vân Hầu tha thiết nhìn hắn: "Vũ Hoàng, vậy thì Ngô vương vẫn còn có hi vọng thức tỉnh đúng không?"
Tô Vũ bình tĩnh đáp: "Ta không thể cho ngươi bất luận lời cam đoan nào! Ta chỉ nói là có khả năng!"
Hắn không phá võ tia hi vọng cuối cùng của Hỏa Vân Hầu, nhưng mà cũng không định gieo hi vọng quá mức mơ hồ cho y.
Cấp độ này chết trận thì Tử Linh đại đạo có thể tiếp dẫn được sao?
Chưa hẳn!
Nghiêm chỉnh mà nói, Tử Linh đại đạo cũng là một con đường tồn tại tương đương cảnh giới với chủ nhân quy tắc, liệu nó có thể tiếp dẫn cường giả cùng cảnh giới không?
Tô Vũ không suy nghĩ thêm nữa.
Cho Hỏa Vân Hầu lưu lại một điểm ký thác tinh thần đi.
Hắn nhìn về phía thi thể Nhạc vương, lòng còn ôm tiếc hận xen lẫn một chút cảm khái.
Đây là lần đầu tiên hắn gặp được thi thể của một vị Nhân vương chết trận.
Rất rõ ràng năm đó Nhân Hoàng rời đi cũng không hề dễ dàng như trong tưởng tượng.
Cũng phải, vạn tộc có nhiều chủ nhân quy tắc như vậy, cường giả như mây, đám Tiên Hoàng cũng gần bằng với Văn vương, chưa chắc là đã yếu hơn Võ vương.
Nhiều cường giả như thế thì làm sao cam tâm tình nguyện rời khỏi vạn giới từ cung Nhân Hoàng được?
Chỉ có thể một đường giết qua!
Bức bách cường giả vạn tộc đi ngược dòng nước, chiến đấu vô số năm tháng.
Nơi đây đã có thi thể của hai tôn chủ nhân quy tắc rồi.
Không chỉ vậy, Tô Vũ mở Thiên Môn ra quan sát, nhất thời khiến mắt hắn bị đâm đến nỗi huyết lệ chảy dài.
Từng đạo quy tắc đại đạo đứt gãy ngập tràn trong hư không.
Tô Vũ không nói cho mọi người biết.
Vốn dĩ... không chỉ có hai tôn chủ nhân quy tắc đã chết!
Tuyệt đối không chỉ nhiêu đó.
Đại đạo hỗn tạp nơi đây đều cường hãn vô biên, có lẽ có mấy đầu đại đạo đã tan võ hoàn toàn, dĩ nhiên không phải chỉ có mỗi Nhạc vương cùng tên Ma Thần nọ.
Tô Vũ nghĩ đến chuyện này, bỗng nhiên hỏi: "Ma tộc không chỉ có một vị chủ nhân quy tắc đúng không?"
Đại Chu vương trầm giọng đáp: "Không chỉ một vị! Nhân tộc có tới 41 vị chủ nhân quy tắc, Ma tộc sao lại chỉ có một tên được? Dù là Thực Thiết nhất tộc cũng không chỉ một vị, Nhất Nguyệt là chủ nhân quy tắc, Nhị Nguyệt cũng thế!"
Tô Vũ khẽ gật đầu.
"Vậy chủ nhân quy tắc của vạn tộc cũng không phải chỉ có 99 vị?"
Đại Chu vương gật đầu: "Có một số Hầu thượng cổ của vạn tộc đã có thực lực chủ nhân quy tắc! Chỉ là không được phong vương, phong vương là chuyên thuộc về Nhân tộc!"
Đại Chu vương lại nói: "Mặc dù không chỉ có 99 vị, bất quá năm đó Nhân tộc cũng có minh hữu... Cho nên, Nhân tộc cũng không chỉ có chừng ấy chủ nhân quy tắc"
Tô Vũ đã hiểu.
Hắn nhìn quanh một vòng, toàn bộ tầng chín hỗn loạn bừa bộn.
Duy chỉ có một căn phòng nhỏ còn đứng lặng hỏi lâu.
Chính là gian phòng mà bọn họ vừa mới bước ra.
Trong đại chiến của vô số cường giả thế mà còn có thể bảo tồn, đây cũng không phải là chuyện ngoài ý muốn, trong tay Tô Vũ bỗng nhiên hiện ra một bức họa, chính là Đại Đạo Đồ.
Lại nhìn về gian phòng nhỏ sau lưng, Tô Vũ ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: "Gian nhà này thấm nhiều đạo uẩn của Nhân Hoàng nhất, lại là một trong cửa tiếp nối tới thượng giới nên có lực phòng ngự cực mạnh, lực lượng đại đạo cũng khó có thể phá hủy, thế nên nó mới có thể còn bảo tồn đến ngày nay"
Quá nhiều cường giả đại chiến ở đây.
Kết quả, cái nhà này vẫn có thể lưu lại, điều đó đã coi như không tệ.
Nói xong, Tô Vũ không nhìn thi thể Nhạc vương nữa, vị chiến thần này còn đang đợi chiến hữu của ông trở về.
Tô Vũ nhìn sang chỗ Ma Thần bị găm trên vách tường, nhìn một hỏi lâu bèn nói: "Cũng là một vị chủ nhân quy tắc, bất quá đối phương vẫn không mạnh bằng Nhân vương!"
Hỏa Vân Hầu trợn mắt trừng trừng: "Vũ Hoàng, ta muốn rút máu, lột da, nghiền nát xác của gã!"
Nhạc vương cũng là bởi vì gia hỏa khốn kiếp ấy trốn chạy nên mới đánh ra một kích tuyệt sát, dẫn đến đại đạo vỡ nát.
Đây là kê đầu têu hại chết Nhạc vương!
Tô Vũ nói: "Cũng không phải không được, bất quá hãy lợi dụng phế vật ấy đi! Thi thể của một tôn Ma Thần cảnh giới chủ nhân quy tắc... thi thể của chủ nhân quy tắc thì ta mới chỉ thấy qua một vị, chính là Hoang Thiên Thú, thứ đó đã cải tạo huyết mạch Đại Tần vương cùng Đại Hạ vương, giúp bọn họ nhanh chóng có chiến lực đỉnh cấp"
Đám người nhìn về phía hắn, Đại Chu vương hơi chẩn chờ hỏi: "Ý của Vũ Hoàng là để cho người phe ta chuyển tu đạo của gã sao?"
"Không phải, đại đạo của gã đã vỡ vụn, chuyển tu không được"
Tô Vũ lắc đâu: "Chỉ là ta cần dùng. Chủ nhân quy tắc quả là bảo vật tốt, trang Ma tộc trong Văn Minh Chí của ta có thể triệt để viên mãn rồi!"
Tô Vũ cười khẽ: "Ma tộc đại đạo, khả năng là ta không cần hao tổn thêm thời gian nữa!"
Có sự tồn tại mạnh mẽ như vậy đi uẩn dưỡng Ma đạo, ngụy đạo thì cũng có thể cấp tốc viên mãn!
Tô Vũ nói xong bèn dứt khoát tiến lên, nhìn về phía thi thể kia, bấy giờ thi thể này đang bị một cây trường thương găm trên vách tường, thanh trường thương ấy hẳn là binh khí của Nhạc vương.
Tô Vũ mở Thiên Môn, hơi hơi nhíu mày, lực lượng đại đạo dao động một thoáng.
Vừa dao động một cái, trường thương ghim trên đầu gã thoáng chốc đã hóa thành bột mịn.
Thấy Hỏa Vân Hầu nóng vội, Tô Vũ liền giải thích: "Đừng nhìn ta, trường thương sớm đã bị Nhạc vương phát nổ tất cả thần vận, chỉ còn là xác rỗng, hiện giờ ta muốn động tới thi thể nên binh khí tất nhiên sẽ biến mất!"
Hỏa Vân Hầu hơi bất đắc dĩ, giọng nói mang theo một chút bi thương: "Ngô vương yêu thích nhất là Nhạc Long thương, chính là tự thân ngài chém giết một tôn cường giả Long tộc đỉnh cấp, rút xương của nó để chế tạo"
Tô Vũ câm nín, không muốn nhận xét.
Nhân tộc thượng cổ cũng không phải kê tốt lành gì, tối thiểu đối với vạn tộc thì là như thế, Tô Vũ không muốn đánh giá, bởi vì thế đạo này nào có phân chia tốt xấu gì, đều là đo lập trường khác biệt mà thôi.
Nhân tộc cảm thấy vạn tộc ghê tởm, vạn tộc cảm giác Nhân tộc độc ác.
Nghe thử xem, rút xương một con rồng để đúc thương, cái này cũng coi là người tốt sao?
Hiển nhiên không thể!
Nhưng vị Nhạc vương này quyết tử đến cùng, trước khi chết cũng phải tận trung cương vị, thủ vệ cửa vào, không cho vạn tộc thoát ra, treo thi thể mười vạn năm chỉ vì kia một kích cuối cùng, đứng ở lập trường của Nhân tộc thì đây chính là đại anh hùng!
Với phe địch là kẻ thù, với quân ta là anh hùng.