Minh Thiên Tôn cảm khái: "Bất kể có phải hay không thì nhất mạch bọn họ đều rất đáng sợ! Còn chuyện Bách Chiến đào tẩu.. "
Khóe miệng của lão hơi cong lên, cười lạnh: "Trốn thì cứ trốn đi! Bách Chiến có tính cách dễ kích động, lại bị phong ấn nhiều năm, nếu hắn đi tìm Hỗn Độn nhất mạch tính sổ lại càng tốt! Nếu hắn không đi tìm đối phương tính sổ, với tính cách của Bách Chiến thì khả năng cao là sẽ hội tụ tất cả lực lượng của Nhân tộc, tập trung đến cùng một chỗ... thế lại càng tốt hơn, một mẻ hốt gọn, cũng miễn cho sự tình sáu ngàn năm trước tái diễn!"
Bách Chiến chạy trốn cũng chẳng sao, hắn đi tìm Hỗn Độn Sơn gây phiền phức là chuyện tốt nhất, nếu không thì hiện tại Bách Chiến không địch lại bọn họ, đại khái sẽ đi thu nạp bộ hạ cũ.
Đám Định Quân Hầu đều đã theo tên Hỗn Độn tộc kia, hiện tại có lẽ đã chết.
Vậy thì Bách Chiến sẽ đi tìm một nhóm minh hữu, hoặc là dứt khoát chờ đợi thượng giới mở ra, đi thu nạp Nhân tộc hạ giới, mặc dù Nhân tộc hạ giới chưa chắc đã có được bao nhiêu cường giả.
Nhưng những người này biết, Hồng Mông đã kết minh với Nhân tộc hạ giới.
Tốt nhất là Bách Chiến moi móc hết chỗ có át chủ bài, chỗ có nội tình của Nhân tộc ra, họ sẽ đễ dàng một mẻ hốt gọn, miễn cho lại giống sáu ngàn năm trước, Nhân tộc chạy loạn khắp nơi, giết mãi không hết.
Bất quá Nguyệt Thiên Tôn vẫn nhắc nhớ: "Thực lực của Bách Chiến rất mạnh, vẫn cần phải cẩn thận một chút!"
Minh Thiên Tôn thản nhiên đáp: "Đó là chuyện sáu ngàn năm trước rồi, mấy người Binh Quật đều đã chết! Bây giờ một cây chẳng chống vững nhà, trông cậy vào một mình Bách Chiến thì có thể làm gì?"
Ma Thiên Tôn khẽ cười hỏi: "Nếu hắn liên thủ với Hỗn Độn Sơn thì sao?"
Lời này vừa nói ra, đám người liếc nhìn nhau, bỗng nhiên đều cười.
"Đó mới là chuyện đáng mừng nhất!"
Dù là Nguyệt Thiên Tôn hay lạnh mặt cũng không khỏi bật cười: "Nếu hắn liên thủ với Hỗn Độn Sơn thì lại càng đáng ăn mừng hơn! Bách Chiến gia nhập Hỗn Độn Sơn, Hỗn Độn Sơn vốn ẩn tàng sẽ che giấu không được nữa, Bách Chiến là kẻ có tính cách vội vàng, dễ kích động, lại quen làm lãnh tụ, lúc đó thì Hỗn Độn Sơn sẽ do người nào định đoạt? Nếu hắn định đoạt vậy thì chúng ta không sợ cái gì. Nếu lời của hắn không được tính, với tính cách đó liệu hắn có thể cúi đầu xưng thần, làm tướng cho Hỗn Độn tộc được không?"
Nhắc đến Hỗn Độn tộc, Ma Thiên Tôn lại thấy hơi đau đâu: "Hỗn Độn Sơn... Nhất mạch này có lẽ còn đáng sợ hơn so với chúng ta tưởng tượng! Năm đó chúng ta từng suy đoán khả năng là còn có một số người lén lút âm thầm, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi, hôm nay các ngươi đều thấy rồi đó.. "
Trận chiến vừa rồi có tổng cộng tám tôn Thiên Vương đã bị giết.
Mà đối phương chỉ bỏ ra cái giá là một vị Thiên Vương vẫn lạc.
Đương nhiên, hai vị Thiên Vương khác của chúng có lẽ cũng đã chết, nhưng dù là như thế thì 8 so với 3 cũng là thua thiệt rất lớn.
Bất quá nếu vị kia thật sự mở Thiên Môn thì lại là chuyện khác, có khi họ cũng không tính là thua thiệt.
Nói đến đây, Minh Thiên Tôn bèn hỏi: "Mấy tên kia đâu?"
Ma Thiên Tôn lắc đầu: "Xông vào điểm cuối của Cự Lãng chi địa rồi. Ta cùng Nguyệt Thiên Tôn trông giữ một ngày, chúng ta cũng không chịu nổi sóng lớn đánh sâu vào, đối phương thì vẫn vô tung vô ảnh"
"Vậy thì chết chắc"
Minh Thiên Tôn đưa ra lời khẳng định. Nguyệt Thiên Tôn không chắc chắn lắm, khẽ đáp: "Cũng chưa chắc, điểm cuối của Cự Lãng chi địa rốt cuộc là cái gì thì ai cũng không rõ ràng. Ta đã từng hoài nghỉ hẳn là nó có liên hệ với thời không trường hà hoặc là có chỗ đặc thù gì đó. Hay dứt khoát là thời không trường hà hạ giới? Tóm lại, không thấy được thi thể thì không xác định được đối phương đã chết hay chưa"
Nghe vậy, mọi người như có điều suy nghĩ.
Rất nhanh, Hoang Thiên Tôn mang theo từng đợt quy tắc dao động, lên tiếng: "Được rồi, những người kia đã bị ép vào điểm cuối của Cự Lãng chi địa thì cứ coi như bọn chúng không tồn tại đi!"
Lão nói tiếp: "Ta ở Phong Ấn sơn đã thử cảm ứng một phen, đối phương đã chết một vị Chuẩn Vương tên là Tử Yên! Hỗn Độn nhất mạch rốt cục mạnh đến mức nào thì trước mắt khó xác định, nhưng ít nhất chúng cũng không địch nổi chúng ta, nếu không thì đã sớm rời núi!"
Sau đấy lão lại nặng nề nói: "Bất quá thực lực không kém cũng là sự thật, vạn tộc nghị hội sẽ mau chóng triển khai, chuyện đối phó với Hỗn Độn Sơn nhất định phải mau chóng quyết định! Nếu không lòng người sẽ bàng hoàng, lần này tổn thất quá lớn, cũng không dễ bàn giao với các tộc!"
"Mấy tộc chúng ta vẫn lạc 8 vị Chuẩn Vương, đối phương vẫn lạc 3 vị, cộng thêm nhiều vị Hợp Đạo... Nói ra thì đối phương cũng tổn thất không nhỏ!"
Hoang Thiên Tôn nói đến đây xem như tạm thời chấm dứt cho lần tập kích này, rất nhanh lão lại nói: "Mặt khác, phải chú ý một chuyện, quy tắc đại đạo sau này có khả năng đã tồn tại một vài vấn đề"
Nghe thế, bọn họ đều quay sang nhìn lão.
Hoang Thiên Tôn phân tích: "Các ngươi cũng cảm ứng được ở một khắc cuối cùng, khí tức của mấy người kia đã tụt giảm lợi hại, thậm chí lực lượng đại đạo còn trực tiếp tiêu tán...
Giọng của lão rất nặng nề: "Trước đó chúng ta cũng từng tra xét, giai đoạn hậu kỳ, những người hoán đoạn sẽ hơi có phần phù phiếm, nhưng trước kia cảm thấy vấn đề không quá lớn, vả lại có thể giúp cho mọi người nhanh chóng tăng thực lực lên, nhưng hiện tại xem ra là chúng ta đã quá khinh thường phiền phức trong đó! Hỗn Độn nhất mạch có lẽ có phương pháp đối phó, nếu là như vậy thì lại càng phải tiêu diệt đối phương, bằng không, cường giả hoán đạo của các tộc đâu chỉ có một hai người!"
Tất cả mọi người đều ngưng trọng, đúng là cần phải coi trọng vấn đề ngụy đạo!
Bọn họ đích xác đều cảm ứng được!
Nếu Hỗn Độn nhất mạch thật sự có thể nhắm vào mấy cường giả đổi đạo, vậy thì Hỗn Độn nhất mạch nhất định phải bị tận diệt, các tộc đều có không ít cường giả ngụy đạo, có một số vị thực lực cực mạnh, cường giả cấp Chuẩn Vương tăng nhiều cũng là nhờ những quy tắc đại đạo đó.
Nếu bị nhằm vào thì tối thiểu phải có tới một phần ba Hợp Đạo cảnh không cách nào phát huy ra chiến lực, đó mới là tổn thất vô cùng to lớn.
Ma Thiên Tôn nói: "Đây là việc nên coi trọng mà xử lý! Mặt khác cũng cần cẩn thận với Tam Nguyệt và Thiên Mệnh. Thiên Mệnh còn đỡ, tiền triều trước y chưa từng liên quan gì tới Bách Chiến, nhưng Tam Nguyệt thì khác, trước đó ta thấy khí tức của lão định đuổi đến bên này, sợ là có lòng muốn cứu viện, may mà cuối cùng cũng không làm ra chuyện gì khác thường"
Ánh mắt mấy người đều nhìn về phía nơi xa, ở đó có một ngọn núi, chính là nơi Tam Nguyệt cư ngụ.
Hồn Thiên Tôn đề nghị: "Bách Chiến chạy rồi, không bằng chúng ta liên thủ chém giết Tam Nguyệt trước đi, miễn cho lão lại có tâm tư khác!"
Ma Thiên Tôn gạt đi: "Tam Nguyệt mặt khờ tâm đen, không dễ giết như vậy đâu! Nếu thật muốn giết lão thì cũng không phải là không thể giết, thế nhưng chúng ta còn chưa tra xét rõ ràng nội tình Hỗn Độn nhất tộc, bây giờ nếu giao thủ với Tam Nguyệt, ai đó trong chúng ta vẫn lạc thì ngược lại sẽ hời cho đám tàn dư Nhân tộc kia. Tam Nguyệt nguyện ý giúp Nhân tộc nhưng chưa hẳn nguyện ý giúp Hỗn Độn tộc, dù sao năm đó Bách Chiến bị phong ấn có liên quan đến nhất mạch này, hơn nữa còn có một điểm, nội tình của Nhân tộc hao tổn sạch sẽ cũng là do nhất mạch bọn chúng gây ra.. "
Nói đến đây, Ma Thiên Tôn khẽ cười một tiếng: "Truyền bá tin tức này ra ngoài, nói rõ hết ân oán giữa Bách Chiến cùng Nguyệt La, chân tướng vì sao Nhân tộc hủy diệt! Năm đó vì duy trì uy nghiêm các tộc nên chúng ta mới tạm phong tỏa tin tức, hiện giờ Bách Chiến đã chạy trốn.... vậy thì cứ truyền ra ngoài đi! Ta cũng muốn xem xem nếu vạn tộc và Nhân tộc đều biết Hỗn Độn nhất mạch chính là kê cầm đầu tạo thành việc nội tình Nhân tộc hao tổn sạch sẽ, Bách Chiến liệu có còn mặt mũi liên thủ với đối phương nữa không?"
"Một khi liên thủ, ta cũng không tin tất cả Nhân tộc đều là kề èn nhát, không một ai đám phản kháng. Bọn chúng mà xảy ra nội chiến thì không còn gì tốt hơn!"
"Bách Chiến tin nhầm phản đồ, giết chết nhân tâm, dẫn đến Nhân tộc tan tác, ta cũng muốn nhìn xem Nhân tộc còn dám tiếp tục trung thành làm việc vì hắn nữa không!"
Ma Thiên Tôn cười khẽ: "Đám minh hữu của Nhân tộc kể cả Tam Nguyệt còn dám lựa chọn Bách Chiến sao? Bại một lần bèn chôn vùi hầu hết nội tình của Nhân tộc, nếu như lại bại thêm một lần nữa thì Nhân tộc còn có bao nhiêu vốn liếng cho hắn?"
Đám người liếc nhìn nhau, đều lộ ra ý cười.
Giết người diệt tâm!
Lan truyền tin tức đi khiến cho toàn bộ thượng giới và hạ giới đều biết, Nhân tộc chẳng lẽ không có tên nào xương cứng hay sao?
Nếu có thì Hỗn Độn Sơn nhất mạch và Nhân tộc sẽ đều phải nuốt trái đắng.
Dù cho hiện tại thực lực Nhân tộc không mạnh nhưng mà ai biết còn có nội tình gì hay không.
Chỉ riêng Đạo Nguyên chi địa đây, ai dám cam đoan Nhân tộc sẽ không có cường giả nào ngủ say?
Trước đó Nhân tộc hạ giới có thể giết đám Vẫn Tinh Hầu, không nói những cái khác nhưng khẳng định là vẫn còn có một ít Hợp Đạo, bao gồm cả bọn gia hỏa Bánh Nhân Đậu hay Hồng Mông. Nhưng bọn chúng dám liên thủ với Bách Chiến không?
"Phải!"
Mấy người gật đầu, việc này cứ làm như thế đi.
Bách Chiến chạy trốn, vậy thì lan truyền hết thảy tin tức về hắn cũng như về Nguyệt La - kẻ gây ra hỗn loạn của Nhân tộc ở triều tịch trước.
Nếu Bách Chiến không giải phong, không bỏ trốn thì có nói ra ngoài hay không đều chẳng cân thiết.
Dù sao người đều đã bị phong ấn, rất nhiều kê đều cho là hắn chết rồi, truyền ra ngoài chỉ tổ khiến Nhân tộc dễ xuất hiện một vị Nhân Chủ cứu thế mới mà thôi.