Tinh Vũ phủ đệ.
Tầng tám.
Thiên địa rung chuyển.
Tô Vũ đi ra khỏi tầng chín, vô số quy tắc chỉ lực tụ đến, trước đó Tô Vũ từng tới một lần nên biết nơi này nguy hiểm thế nào, rất nhiều quy tắc chỉ lực hội tụ trên không trung.
99 đạo hư ảnh hiện ra và một hư ảnh của cường giả Nhân tộc thì đang trấn áp hết thảy chư thiên.
Mà giờ khắc này, Tô Vũ đi xuống từ tầng chín, bỗng nhiên 99 đạo quang mang nổ bắn về phía hắn.
"Lớn mật!"
Tiếng quát đó không phải là từ miệng Tô Vũ truyền ra mà là từ hư ảnh trấn áp nghị hội.
Đó cũng không phải là chân nhân, nơi này chỉ có quy tắc chỉ lực mà thôi.
Thân ảnh Nhân tộc trấn áp 99 đạo quang mang.
Tô Vũ nhìn lướt qua, một bên là thể hiện ý chí Nhân tộc, một bên là thể hiện ý chí vạn tộc.
Hắn cũng không xem thêm, chỉ tiện tay ném hai đại ấn ra ngoài.
Một là Nhân chủ ấn, hai là Tinh Vũ ấn.
Hai đại ấn dung nhập vào trong hư ảnh ý chí của Nhân tộc. Ẩm một tiếng, khí tức hư ảnh phóng đại, vốn nó đang bị 99 đạo quang mang liên tục đánh lùi về phía sau thì bỗng nhiên lại mạnh hơn rất nhiều, cấp tốc trấn áp 99 đạo quang mang.
Đây là tranh đấu ý chí, cũng là tranh chấp khí vận.
Nếu đổi thành trước đó, Tô Vũ không có cách nào thay đổi cái gì.
Nhưng đến hôm nay, bản thân hắn đã cường đại hơn một bậc, hắn còn lấy được Tinh Vũ ấn nên khí vận tăng vọt, khí vận vạn tộc lại mơ hỏ bị hắn áp chế xuống.
Âm ảm!
Thanh âm nổ thật to không ngừng vang lên.
Tô Vũ nhìn thoáng qua, không định nhúng tay vào.
Hắn nhìn xuống phía dưới, đó là phòng nghị hội.
Tô Vũ chợt quát: "Thông Thiên ở đâu, mau tới gặp ta!"
Tiếng nói cực kỳ chấn động!
Một lát sau, trong hư không có một cánh cửa xuất hiện, rất nhanh đã hóa thành bóng dáng của một người, Thông Thiên Hầu lộ vẻ ngốc trệ, há to miệng, sau một khắc, ngựa không dừng vó mà chạy tới, hưng phấn kích động gào to: "Vũ Hoàng bệ hạ, ngài đã tới rồi!"
Vẻ kích động này không hề giống ngụy trang.
Làm ta sợ muốn chết!
Ta còn tưởng rằng là ai tới.
Tầng chín một mực rên vang, y thực sự rất sợ, nếu như là Nhân Hoàng trở về thì không có vấn đề gì, sợ là sợ Nhân Hoàng bị người ta giết chết, cường giả vạn tộc giết trở về mà thôi.
Nếu là thật thì đúng là chuyện quá khủng khiếp!
Thông Thiên Hầu cấp tốc chạy tới, nhìn lướt qua đám người, rất nhanh y bèn vui về hô lên: "Định Quân, Ám Ảnh, Hỏa Vân, Vân Thủy, Anh Vũ... Các ngươi đều ở đây cả rồi!"
Nói xong, y lại nhìn về phía Đại Chu vương, nhìn một hồi thì không xác định lắm, thôi được, y không nhìn thêm nữa, rất nhanh lại vui về nói: "Vũ Hoàng bệ hạ, ngài từ thượng giới về rồi à? Xét hết nhà đám lão cổ Nhân tộc rồi sao? Vũ Hoàng bệ hạ đánh thắng hết hả?"
Tô Vũ cảm thấy tên này nói quá nhiều.
Lười nói dóc với y, Tô Vũ nhìn thoáng qua 100 đạo hư ảnh còn đang so tài nơi xa, nhìn một hỏi mới quay sang hỏi Thông Thiên Hầu: "Gần đây Võ Hoàng thế nào?"
"Tên hỗn đản kia ngày nào cũng ức hiếp thuộc hạ!"
Thông Thiên Hầu lập tức cáo trạng: "Lão đã giải phong một bộ phận, tự mình ngưng tụ một đạo phân thân ý chí rất mạnh, mạnh hơn thuộc hạ nhiều! Thuộc hạ cũng chỉ có thể trông coi tầng tám, tên hỗn đản kia còn muốn ta đem lão ra ngoài, nhưng mà thuộc hạ không hề phản bội Vũ Hoàng!"
Thông Thiên Hầu cấp tốc khoe: "Ta đã từ chối thẳng thắn, lão lại còn muốn giết ta, bệ hạ, thực lực của lão quá cường đại, dù chỉ là phân thân thì cũng mạnh hơn thuộc hạ.
Bệ hạ có thể đấu lại lão không? Nếu không thể thì ta liền truyền tống bệ hạ đến tầng một, lột sạch tóc của lão!"
Mấy vị Ám Ảnh Hầu đều kinh ngạc nhìn cái miệng liến thoắng không ngớt của kê đối diện.
Thông Thiên Hầu còn sống ư?
Vẫn cứ nói nhiều kinh khủng, y hệt trước đây!
Chết nhiều người như vậy mà gia hỏa này vẫn chưa chết, quả nhiên, kẻ đáng chết thì bất tử, không đáng chết lại chết một nhóm.
Thông Thiên Hầu đang ồn ào cáo trạng chợt quay sang lườm cả đám: "Có phải các ngươi đang mắng ta không?"
Mấy người không để ý tới y.
"Bệ hạ, bọn họ đang mắng ta!"
Thông Thiên Hầu kích động méc thót: "Trước kia họ thường xuyên nói xấu ta, ghen ghét vì ta được Văn vương đại nhân coi trọng, mỗi lần gặp ta đều lịch sự chào hỏi, vậy mà họ vẫn không thèm để ý tới ta!"
Nghe thế, Anh Vũ tướng quân nhịn không được liền phản bác: "Thông Thiên Hầu, ngươi được Văn vương coi trọng bao giờ?"
"Phong hào của ta chính là do Văn vương đại nhân sắc phong, chư thiên ai mà không biết?"
Thông Thiên Hầu bất mãn hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ chuyện này còn là giả?"
Nhất thời mấy người không phản bác được, y nói không sai, có điều mọi người đều cảm thấy cái tên Thông Thiên Hầu mà Văn vương đặt chính là vì có thâm ý khác.
Tô Vũ lười xen vào cuộc tranh luận vô nghĩa của bọn họ, nhìn lướt qua Thông Thiên Hầu thì hơi có vẻ ngoài ý muốn: "Làm sao lại đến Hợp Đạo tam đẳng rồi? Trước đó ngươi cũng chỉ là tứ đẳng mà thôi, gần đây gặp cơ duyên gì à?"
Thông Thiên Hầu cười hì hì đáp: "Bệ hạ hẳn không biết, trước kia thuộc hạ còn phải phân sức ra áp chế quy tắc chỉ lực ở tầng tám bạo động, gần đây bạo động ít đi rất nhiều, lần trước không ít người Hợp Đạo ở đây nên cũng xua tán đi phần nào quy tắc chỉ lực"
Tô Vũ khen ngợi: "Vậy thì không tệ"
Nói rồi hắn khẽ cười: "Lần này nếu như thuận lợi thì có thể bình định tất cả quy tắc bạo động ở tầng tám, ngươi có thể theo ta rời đi!"
Tô Vũ nói xong, nhìn thấy sắc mặt Thông Thiên Hầu hơi có vẻ cứng ngắc thì không khỏi bật cười: "Vui chứ?"
Thông Thiên Hầu ai oán đáp: "Vui!"
Tô Vũ trêu chọc: "Tốt, ngươi vui là được rồi!"
Hắn biết tâm tư của gia hỏa này, bên ngoài nhiều nguy hiểm biết bao, thủ vệ ở đây sướng biết mấy!
Bất quá Tô Vũ không cho y được nhàn rỗi, thản nhiên nói: "Không đi ra thì một khi Võ Hoàng thoát khốn, lão sẽ giết ngươi tế cờ đầu tiên!"
Sắc mặt Thông Thiên Hầu cứng đờ, vội gật đầu: "Có lý, gần đây lão luôn tìm ta gây phiền phức, đa tạ Vũ Hoàng!"
Lần này y không còn lươn lẹo né tránh nữa.
Bởi vì y cảm thấy quả thực rất nguy hiểm, có thể là gần đây y thường xuyên kiếm Võ Hoàng trò chuyện nên lão càng ngày càng mất kiên nhẫn, thái độ đối với y cũng càng lúc càng kém.
Thông Thiên Hầu cảm thấy đi theo Vũ Hoàng ra ngoài lăn lộn có lẽ cũng không tệ!