Lão nhân mệt mỏi day day trán, không muốn nói thêm về đề xuất của nam tử trung niên nữa, chỉ bảo: "Triệu tập tất cả mọi người, lập tức trở về! Ai bế quan thì toàn bộ chuẩn bị xuất quan! Vạn tộc nghị hội vừa mở ra, có lẽ rất nhanh sẽ đưa chúng ta vào danh sách đối địch quan trọng! Trước đó vạn tộc không dám xâm nhập Hỗn Độn Sơn, nhưng hiện tại thì chưa hẳn!"
"Những cổ thú bên ngoài kia cũng nghĩ biện pháp kinh động một thoáng, khiến chúng hội tụ lại cùng một chỗ, miễn cho vạn tộc một kích đánh phá. Nếu hội hợp lại, vạn tộc muốn giết cổ thú thì cũng cần trả đại giới!"
"Chuẩn bị chiến đấu!"
Lão nhân phân phó: "Mặt khác, mặc kệ vạn tộc tin hay không, cứ đem tin tức tiết lộ ra ngoài, tối thiểu để vạn tộc và chúng ta đều có sự chuẩn bị rằng khả năng là vẫn tồn tại phe thứ ba, cũng chính là truyền lửa nhất mạch kia!"
Dứt lời, lão lại nói: "Còn nữa, hãy cẩn thận Bách Chiến.. "
Vị trung niên đề nghị: "Không thì cứ để Nguyệt La đi thử xem, biết đâu Bách Chiến.. "
Lão nhân trầm mặc một hỏi, nửa ngày sau mới gật đâu: "Ta sẽ thông báo cho Nguyệt La, dù không thể hạ Bách Chiến thì cũng phải để Nguyệt La kiểm chế được hắn, miễn cho hắn lại mang đến phiền phức!"
"Nếu đã không có cách nào giấu giếm, không cách nào ẩn tàng, vậy thì cứ để ngoại giới biết Thánh tộc ta mạnh cõ nào!"
Lão nhân đột nhiên đứng thẳng người lên, khí tức cực kỳ cường hãn, lan ra khỏi đại điện, lạnh lùng nói: "Năm xưa Ngục vương của tộc ta đã lập đại công cho Nhân tộc!
Bình Ma giới, trấn Thiên Uyên, đãng Long tộc... Công lao cực cao, không hề dưới Văn vương! Kết quả nịnh thần Văn vương lại ÿ thế hiếp người, Nhân Hoàng nhìn người không rõ, nghe tin sàm ngôn, trừng phạt vương của tộc ta, vô năng ngu sỉ!"
"Nếu Nhân tộc đã không dung chúng ta, vậy thì chúng ta sẽ lập ra nhất tộc, nhờ quyết định anh minh năm ấy của Ngục vương mà chúng ta mới có Thánh tộc bây giờ!"
"Hiện tại thiên địa biến hóa, tộc ta tích lũy mười vạn năm, cường giả vô số, chư thiên này sẽ do Thánh tộc vi tôn!"
Lão nhân dõng đạc nói: "Sáu ngàn năm trước, Bách Chiến vô năng, Nhân tộc tan tác!
Sáu ngàn năm qua, khí vận của Nhân tộc suy bại, tộc ta lại hưng thịnh, khí vận Nhân tộc chuyển di, tộc ta địa linh nhân kiệt, cường giả như mây! Bấy giờ nếu đã không cách nào giấu giếm thêm nữa vậy thì cứ xuất thế đi, để vạn tộc biết được Thánh tộc ta mới là chủ của chư thiên!"
Trong đại điện, từng tôn cường giả hiển hiện khí thế như mặt trời ban trưa.
Ai nấy nhao nhao kích động, cao giọng góp lời.
Nam tử trung niên cũng cười nói: "Vô luận có tính kế gì hay không, vạn tộc đã vẫn lạc 9 tôn Chuẩn Vương, nhất mạch người truyền lửa vẫn lạc 2 vị Chuẩn Vương, trong nháy mắt đã giảm bớt 11 cường giả đỉnh cấp, đây đều là sự thật! Lực lượng vạn tộc đã suy yếu đi một đoạn, quả là trời phù hộ Thánh tộc ta!"
Có phải tính kế gì hay không hiện tại họ truy cứu không nổi.
Nhưng sự thực là vạn tộc, nếu tính cả Long tộc Huyết Long Hầu nữa thì đã chết 9 vị Chuẩn Vương!
Chết rồi thì thực lực sẽ suy yếu, đây chính là chuyện tốt!
Nếu phe thứ ba không xuất hiện thì làm gì có việc tốt như thế diễn ra.
Lão nhân bật cười!
Từ góc độ này nhìn lại quả thật thoải mái hơn nhiều, đúng vậy, bất kể như thế nào thì thực lực vạn tộc đã tổn hại, đây chính là sự thật!
Chỉ là đáng tiếc cho Tử Yên....
Không, phải là đáng đời!
Phế vật ấy có lẽ đã bán đứng bổn tộc, nếu không, người truyền lửa sao có thể dễ dàng vu oan cho bọn họ được.
Cũng không biết, kế hoạch an bài Tử Yên đi giải phong cho cường giả ở Tử Linh giới vực rồi thu phục Tây Thiên Vương đã hoàn thành hay chưa.
Lão nhân thầm nghĩ đến việc này, nhưng rồi cũng không nghĩ nhiều nữa.
Tử Yên đã chết, hiện tại có đoán già đoán non cũng không có câu trả lời chính xác. Chi bằng chờ thượng giới mở ra tự nhiên sẽ minh bạch hết thảy tình huống.
Lão nhân xua tay kêu mọi người giải tán, sau đó lão quay lưng bước vào hư không.
Một lát sau, lão nhân xuất hiện tại một nơi hắc ám vô cùng tận.
Ở đó có một cánh cửa màu đen to lớn hiện ra.
Gần cửa có không ít khí tức cường đại triển lộ.
Nơi này mới là hạch tâm của nhất mạch bọn họ.
Đây cũng là nơi năm xưa Ngục vương từng trấn thủ, Cổng Địa Ngục!
Trong bóng tối, ngay khi lão nhân vừa xuất hiện liền có người mở mắt, có người ân cần thăm hỏi, có người hiếu kì nhìn lão...
Mà lão nhân thì trực tiếp đi về phía trước.
Rất nhanh, dưới cánh cửa khổng lô có một vị nữ tử dáng người cực phẩm hiện ra ở trước mắt.
Cảm nhận được lão nhân đến, nữ nhân nọ mở mắt, trong mắt chất chứa nhu tình vô hạn, ả nhìn về phía lão nhân, không cần lên tiếng mà chỉ cần một ánh mắt ấy đã đủ để người ta mê luyến.
"Lão tổ.. "
Thanh âm của nữ nhân nhu hòa, mang theo về đẹp khó diễn tả thành lời.
Lão nhân nhìn ả, ánh mắt lộ ra dục vọng khó kiểm nén, nhưng rất nhanh lão đã tự ép mình phải tỉnh táo, lão nói: "Nguyệt La, thực lực của ngươi càng ngày càng lợi hại"
"Lão tổ quá khen"
Nữ nhân nhẹ nhàng tươi cười, tiếng cười khiến lão nhân lại lần nữa lộ ra vẻ mê luyến, lão phải cố lắm mới khôi phục được sự trấn định, hít sâu một hơi rồi nói: "Bách Chiến đã giải phong! Ngoại trừ phong ấn cuối cùng của ngươi thì phong ấn từ vạn tộc đều bị hắn phá hết!"
Nguyệt La ngạc nhiên: "Hắn thoát thân rồi sao?"
Ẳ lộ ra chút nhu tình đầy hoài niệm: "Thật tốt, khi xưa phong ấn hắn xong thì ta cũng hối hận một thời gian. Lão tổ, hắn thoát ra rồi à?"
Lão nhân làm như không nghe thấy, lời của Nguyệt La nói thì tuyệt đối đừng coi là thật!
"Ta tới tìm ngươi là để.. "
"Lão tổ không cần nói nhiều"
Nguyệt La thở dài ngắt lời: "Ta sẽ đi gặp hắn, năm đó là ta có lỗi với hắn, muốn chém giết muốn róc thịt thì cứ tùy ý đối phương, chỉ cầu Bách Chiến có thể hiểu rõ lòng ta.
Ta là vì chủng tộc, hắn cũng là vì chủng tộc... Chỉ trách, chúng ta hữu duyên vô phận"
Lão nhân đè xuống xao động trong lòng, cũng không nhiều lời mà chỉ đặn dò: "Vậy ngươi chuẩn bị một chút, dù không có cách nào trấn áp thì cũng phải ngăn chặn hắn!"
Dứt lời, lão lại nói: "Mặt khác, có khả năng người truyền lửa thứ ba đã xuất hiện! Nếu có biện pháp thì ngươi hãy khiến Bách Chiến đối phó với kẻ này. Đương nhiên, không có cách nào thì thôi vậy"
Nguyệt La nhu nhu nhược nhược đáp: "Lão tổ, sao ngài lại nhẫn tâm như vậy, Bách Chiến mới giải phong, còn cần tĩnh dưỡng"
Lão nhân không đáp lời, lão hiểu rõ Nguyệt La nên cũng không muốn nói nhiều, cuối cùng chỉ bảo: "Bách Chiến liền giao cho ngươi, vạn tộc sẽ sớm tiến công Hỗn Độn Sơn.
Tộc ta hiện tại không có tinh lực đi ứng đối với Bách Chiến"
Nói xong, lão nhân liền quay người rời đi, phía sau, Nguyệt La u oán cất giọng: "Lão tổ đi luôn sao? Nguyệt La còn chưa thân mật với lão tổ mà.. "
Cước bộ của lão nhân càng nhanh hơn!
Nơi khác trong vùng đất hắc ám còn có người đang cùng nhau tu luyện, duy chỉ có chỗ Nguyệt La là một người độc chiếm Cổng Địa Ngục, phụ cận chẳng hề có một ai.
Đi ra khỏi phạm vi Cổng Địa Ngục, lúc này lão nhân mới lớn tiếng quát: "Chuẩn bị chiến đấu! Sắp tới tộc ta sẽ tùy thời rời núi!"
"Vâng!"
Bốn phía vang lên từng âm thanh đáp lời.
Lão nhân an tâm hơn nhiều, cấp tốc rời đi.
Lão vừa đi một hỏi, trong bóng tối, Nguyệt La nhu nhược chậm rãi đi ra, bốn phía, trong nháy mắt lặng yên không một tiếng động.
"Một đám người nhẫn tâm!"
Nguyệt La nhỏ nhẹ lẩm bẩm, giọng điệu có phần hơi u oán, sao các ngươi có thể đối xử với ta như thế?
Trong nháy mắt, có người nổi lên lòng thương tiếc, có kẻ nảy sinh dục vọng, có kẻ xúc động muốn lên tiếng đáp vài câu.
Rất nhanh, phụ cận có người ho nhẹ một tiếng, chấn động hư không, khiến những người kia nhất thời bình tĩnh lại ngay tức thì.
Mà Nguyệt La thì tô vẻ tan nát cõi lòng, u oán trách móc: "Thôi thôi, để ta đi tìm Bách Chiến, đám nhẫn tâm các người thật là xấu!"
Dứt lời, Nguyệt La lộ ra một nụ cười phong chủng vạn tình, cực kỳ quyến rũ, khác hoàn toàn với vẻ yếu đuối trước đó.
Đợi ả biến mất, bốn phía mới truyền ra hàng loạt âm thanh thở dài.
Có người tặc lưỡi: "Cuối cùng Nguyệt La cũng đi rồi, ả càng ngày càng đáng sợ!"
"Bách Chiến giải phong rồi sao? Lần này hay rồi, Nguyệt La có chỗ chơi, cũng tốt, để Nguyệt La bồi Bách Chiến chơi đi"
"Không chừng Bách Chiến sẽ lại mắc câu. Tên kia quá ngu xuẩn!"
"Không đề cập tới hắn nữa, xem ra đại chiến sắp bùng nổ, chư vị đều chuẩn bị một chút đi!"
Thanh âm dân dần nhỏ xuống.
Mà sâu trong khu vực hắc ám, sau khi Nguyệt La rời đi, trên Cổng Địa Ngục chợt hiện ra vài ánh mắt, từ sau cửa lén nhìn ra bên ngoài.
Ánh mắt đó mang theo vẻ thanh lãnh, chất chứa đây hàn ý.