Giờ khắc này, hai người một đường tiến lên, lần này đi qua Thân thể đại đạo không xa, thân văn của Đại Chu vương đã ngừng lại, Đại Chu vương nhìn thoáng qua bốn phía, mỡ miệng nói: "Bệ hạ, là ở đây"
Tô Vũ mở Thiên Môn ra, quan sát hai bên.
Rất nhanh, hắn thấy được từng nhánh sông nho nhỏ, đều không lớn lắm, nhưng khu vực này lại có tới năm sáu nhánh sông tồn tại.
Hắn nhìn lại thần văn của Đại Chu vương, mấy thần văn đều mơ hồ có kết nối với nhánh sông, trong đó có một nhánh sông kết nối mật thiết nhất cũng đối ứng với viên thần văn kia, có vẻ rất cường đại.
"Nhẫn, Nại, Tĩnh, An... "
Tô Vũ nhìn thoáng qua thần văn của Đại Chu vương, cười khẽ: "Thần văn cùng loại hình của ngươi khá nhiều, mạnh nhất chính là thần văn chữ Nhẫn, xem như đã chính thức bước vào Hợp Đạo đỉnh phong, còn mấy cái kia đều ở giai đoạn Vĩnh Hằng. Bây giờ ngươi định liên kết hai đầu đạo nào lại?"
"Nhẫn Nại!"
Đến mức này, Đại Chu vương cũng không nhiều lời nữa, Tô Vũ nhìn thấu hơn y nhiều, y bèn nói thẳng: "Đả thông hai đạo Nhẫn và Nại!"
Đại Chu vương nói: "Năm đó ta có một số ý tưởng, sau khi nắm giữ Nhẫn đạo thì sẽ khai thác Nhẫn đạo, bao trùm Nại đạo! Nhưng bây giờ, ta không cách nào chưởng khống, đông nghĩa với việc cũng không cách nào khai thác, thế nên bây giờ ta muốn dựng ra một nhánh đạo liên kết hai đại đạo này, bệ hạ cảm thấy có thể thực hiện được không?"
Tô Vũ suy tư một chút rồi gật đâu: "Có tính khả thi, nhánh sông này ngươi chuẩn bị dựng tại phương vị nào?"
Nói rồi, Tô Vũ đem một viên tiểu Thiên Môn đặt lên trán Đại Chu vương.
Rất nhanh, trước mắt Đại Chu vương như mở ra một chân trời mới, y đáp: "Dựng ở đâu cũng được, bất quá dựng bên ngoài thời không trường hà thì ta lo sẽ bị kẻ khác phá hủy, cho nên ta muốn dựng ngay trong thời không trường hà!"
Y lại nói: "Giữa mỗi một đầu nhánh sông đều có ít khoảng cách, ta muốn đả thông chúng. Những khoảng cách này kỳ thật là một chút tiểu đạo giữa Nhẫn Nại đạo, cũng chính là cảm ngộ... Ta muốn đả thông, tương đương với mở đạo, chỉ là mở không dài, chỉ cần mở ra khu vực nhỏ ở giữa để liên kết hai đầu đại đạo là được"
Tô Vũ khen ngợi: "Ý nghĩ rất tốt, ngươi nhắm có làm được không?"
"Hắn là có thể, bất quá vẫn cần bệ hạ hỗ trợ"
"Ta phải giúp ngươi thế nào?"
Mỗi người lý giải đại đạo không giống nhau, trước mắt Tô Vũ cũng không biết nên giúp y bằng cách nào.
Đại Chu vương thì lại rất rõ ràng, y trằm mặc một hồi, mở miệng nói: "Ta mở đạo, đả thông hai đầu đạo, nhưng lúc này ta không cần lực lượng trong thời không trường hà, ta chỉ cần hai đầu đạo liên kết. Việc bệ hạ cần làm chính là giúp ta đúc đê đập ngăn cản nước trong thời không trường hà chảy ngược vào mương nhỏ mà ta mở ra"
So sánh rất trực quan!
Y muốn mở mương nước nhỏ, nhưng y không cần nước trong thời không trường hà, chỉ cần hai đại đạo tự liên kết lẫn nhau là đủ.
Tô Vũ nghe xong, khóe miệng khẽ giật: "Ngươi bảo ta giúp ngươi đúc đê trên thời không trường hà?"
Đại Chu vương lộ ra ý cười, không sai, chỉ như vậy thôi, đơn giản lắm đúng không?
Ta không cần ngươi hao tâm tổn trí gì hết!
Bất quá Tô Vũ lại thấy đau răng, xác nhận lại một lần: "Ngươi chắc chắn? Nước của thời không trường hà cực kỳ cường hãn, ngươi lại muốn ta giúp chặn đường?"
"Phải!"
Đại Chu vương cười nói: "Bệ hạ không cần kiên trì quá lâu, chỉ cần ta thành công mỡ ra kết nối, hoàn thành việc liên hệ hai đầu đạo, khi đó bệ hạ không cần để ý đến nữa"
Tô Vũ nhìn y hồi lâu: "Chính là bao cát hình người, trước giúp ngươi cản đường, sau khi ngươi làm xong, ta mới có thể rút lui?"
"Khu... Xem như thế đi!"
Đại Chu vương dè dặt hỏi: "Bệ hạ... Việc này không khó lắm đâu nhĩ?"
Cút!
Tô Vũ muốn mắng chết người!
Nước trong thời không trường hà tuyệt đối không đễ ngăn chặn như vậy!
Ngươi cút mọe nó luôn đi!
Tô Vũ nhíu mày, việc này không đơn giản, không thể không nói ý tưởng liên thông hai đầu đại đạo là chuyện quá hão huyền, nhưng ở thời đại này không cách nào trở thành chủ nhân quy tắc, hợp nhất hai đạo kia có lẽ là phương pháp duy nhất phá võ giới hạn.
Tô Vũ cân nhắc khoảng cách giữa hai đại đạo, từ góc độ mắt thường, hai đầu đạo cũng chỉ cách nhau chừng vài trăm mét.
Đại Chu vương phải mở một mương nước liên thông hai đầu đại đạo ấy, mà Tô Vũ thì phải ngăn cản nước từ thời không trường hà rót vào trong đó.
Đại Chu vương lại nói: "Bệ hạ, ta chuyên tu Nhẫn đạo, không thể khiến lực lượng vạn đạo hỗn tạp này tràn vào trong được, nếu không sẽ sinh ra quấy nhiễu, ta chỉ sợ không cách nào hợp nhất hai đạo, cho nên bệ hạ nhất định phải cam đoan không có một giọt nước sông nào rơi vào, đề phòng đại đạo quấy nhiễu! Việc như vậy cũng chỉ có bệ hạ mở Thiên Môn thì mới có thể giúp ta"
Tô Vũ nghiêm mặt hỏi: "Một khi phát sinh quấy nhiễu thì sao? Nước sông rơi xuống sẽ thế nào?"
Đại Chu vương thở dài: "Vậy thì ta chỉ có thể từ bỏ việc hợp nhất, chờ đợi về sau có cơ hội khác bước vào chủ nhân quy tắc, sau đó mới có thể thử hợp đạo"
Tô Vũ hỏi tiếp: "Một khi song đạo hợp nhất, ngươi cảm thấy bản thân tiến vào Thiên Vương có còn khó khăn nữa không?"
"Không khó"
Đại Chu vương cười đáp: "Song đạo hợp nhất, tiềm lực của ta sẽ càng lớn, bước vào Thiên Vương là chuyện không thành vấn đề, thậm chí Thiên Tôn cảnh cũng không phải là không được. Hai đại đạo dù sao thì cũng mạnh hơn một nhiều."
Tô Vũ hít sâu một hơi: "Ta không dám hứa nhất định không có vấn đẻ! Ngươi hiểu rõ đại đạo của mình, cũng rất nắm chắc tương lai của bản thân, ta không phải ngươi cho nên không thể cho ngươi đề nghị gì tốt, có điều nếu ngươi đã muốn ta đúc đê đập, vậy thì cũng được, bất quá ta cần Tinh Vũ ấn và Nhân Chủ ấn, ta để chúng ở nhà cũ của Văn vương rồi! Sớm biết khó như vậy thì ta đã đem theo... Thôi được rồi, hiện tại ta sẽ đi lấy, ngươi chờ ta ở đây!"
"Bệ hạ.. "
Đại Chu vương trông ngóng nhìn hắn: "Bệ hạ, ngài không thể một đi không trở lại đâu nhé!"
Ta đã thấy biểu lộ của ngươi, cảm thấy rất có thể ngươi sẽ bỏ ta lại đây.
Khó thì đúng là khó, thế nhưng đây không phải là chuyện chẳng có cách nào sao?
Tô Vũ hơi buồn nôn, cả giận mắng: "Đừng có học theo Lam Thiên, một Lam Thiên là quá đủ rồi!"
Mọe nó, vì sao bọn gia hỏa này lại thích nhìn ta bằng ánh mắt đó?
Ánh mắt ai oán của y khiến Tô Vũ cảm thấy mình hệt như một kê bội tình bạc nghĩa.
Một đám lão đầu tử lại buôn nôn như vậy làm gì?
Đại Chu vương lập tức thu hỏi biểu lộ, ta cũng không phải Lam Thiên.
Tô Vũ hừ một tiếng, phá không rời đi.
Chờ hắn đi rồi, Đại Chu vương mới khôi phục vẻ bình tĩnh, nhìn thoáng qua thời không trường hà, rất nhanh, ánh mắt y đã hướng tới thượng du, nhìn về một phương hướng, giống như thấy được nơi nào đó rất xa rất xa, khe khẽ thở dài một tiếng.
Tận cùng của nơi này, có lẽ... Nhân Hoàng đang ở đó.
Nhưng mà y không có cách nào tham dự vào.
Dù là Tô Vũ gan to bằng trời, cực kỳ cường hãn, lúc trước hắn nói muốn đánh lên thượng giới nhưng lại là chưa từng đề cập tới việc chủ động đi ngược dòng nước, tham dự đại chiến kia, bởi vì nơi đó có mấy chục đến trên trăm chủ nhân quy tắc, ai đi thì người đó sẽ chết!
Mạnh tới mấy thì cũng không thể ngu ngốc bất cần mạng như vậy được.