Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 2979 - Chương 2979: Điểm Cuối Của Nhân Nại Là Gì?

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 2979: Điểm Cuối Của Nhân Nại Là Gì?
 

Đại Chu vương chờ đợi không bao lâu thì Tô Vũ đã trở lại.

Bấy giờ hắn đã lấy đi Nhân Chủ ấn và Tinh Vũ ấn, về phần Phì Cầu thì đã được Tô Vũ đưa trở về trấn áp nhà cũ của Văn vương, tránh cho nơi đó sụp đổ.

"Bắt đầu đi!"

Tô Vũ cũng không nói nhảm, cấp tốc bảo: "Ngươi mở tới đâu thì ta giúp ngươi ngăn cản một đoạn tới đó, phải thật nhanh! Việc này cũng tương đương với mở đạo, nhìn xem ngươi có cảm ngộ sâu hay không, sâu thì sẽ mở nhanh, ta cũng có thể cấp tốc bứt phá, bằng không ta khó mà kiên trì quá lâu!"

"Được!"

Đại Chu vương không nói hai lời, trực tiếp vượt qua trường hà, trong nháy mắt bước vào nhánh sông, đó là Nhẫn đạo.

Âm!

Một tiếng nổ vang thật lớn, giờ phút này, Nhẫn đạo tức khắc đã nhô lên một mảnh, đó chính là gốc rễ kéo dài về một bên, việc Đại Chu vương muốn làm chính là đả thông đến Nại đạo.

Rất nhanh, một lỗ hổng hơn hai thước xuất hiện.

Mà trong thời không trường hà, nước sông bắt đầu rót xuống, muốn dũng mãnh lao tới bên kia.

Tô Vũ khẽ quát một tiếng, Tinh Vũ ấn cùng Nhân Chủ ấn đỏng thời bộc phát, trấn áp trường hà, toàn thân bộc phát ra quy tắc chỉ lực.

Nước sông chảy ngược xuống bị Tô Vũ cưỡng ép trấn áp lại, Đại Chu vương thì cấp tốc mở đường, y cảm ngộ cực kỳ sâu đối với cả hai đạo Nhẫn Nại nên việc mở đạo rất thuận lợi, y mỡ xa chừng nào thì Tô Vũ trấn áp xa chừng ấy.

Dần dân, Tô Vũ đã có phần phải cố hết sức.

Tốc độ mở đạo của Đại Chu vương cũng chậm lại.

Tô Vũ rất bất đắc dĩ!

Chớ thêm một Lam Thiên nữa, ta không đủ thọ nguyên để thiêu đốt cho ngươi đâu.

Qua một hồi, Đại Chu vương đã mở ra một nửa.

Mở đạo đại biểu cho cảm ngộ đại đạo chứ không phải cưỡng ép đánh xuyên qua là được.

Lúc này, Đại Chu vương rõ ràng đã hơi quá sức.

Vừa chậm rãi tiến lên y vừa rơi vào trầm tư, hiển nhiên trong lúc mở đạo, cảm ngộ của y lại càng thêm sâu.

Mà Tô Vũ cũng không quấy nhiễu y, hắn chỉ im lặng tiếp tục chống đỡ.

Chống đỡ thêm một hồi, Đại Chu vương lại tiếp tục.

Tô Vũ càng lúc càng phải trấn áp nhiều nước sông hơn, áp lực cực kỳ lớn, ép cho hắn rất muốn thổ huyết.

Thực sự là không tên nào khiến hắn bớt lo!

Ai nấy mở đạo đều phiền phức muốn chết.

Hiện tại hỏi tưởng lại thì vẫn là lão Vạn tốt nhất, khi ông mở đạo chẳng cần Tô Vũ phải làm gì.

Lại qua hồi lâu, đại khái đã mở được hai phần ba, mắt thấy đã sắp nối thông tới Nại đạo rồi thì Đại Chu vương bỗng nhiên bay lên, Tô Vũ ngây ngẩn nhìn y, ơ đệt, ngươi làm gì thế?

"Bệ hạ, ta tạm ngừng một lát... Ta sẽ qua Nại đạo thử mở ngược về bên này"

Ngươi đùa ta à?

Tô Vũ cắn răng quát: "Nhanh lên! Ta sắp chịu hết nổi rồi!"

Đại Chu vương gượng cười, gấp gáp xông vào Nại đạo.

Lần này mở từ đầu nên tốc độ nhanh hơn một chút, mà Tô Vũ vẫn đang tiếp tục trấn áp hai bên, trên thực tế, giờ phút này Tô Vũ cơ hỏ đang phải tiếp nhận áp chế tất cả nước sông, mệt tới mức hắn phải thở phì phò.

Đại Chu vương tiếp tục mở đạo, không bao lâu sau đã mở được tầm một phần tư.

Toàn bộ con đường còn lại không đến 10% là chưa được khai thông.

Mà tốc độ của Đại Chu vương một lần nữa chậm lại.

Tô Vũ cắn răng nghiến lợi, má nó, rốt cuộc có làm được hay không?

Nhìn vị này tràn đây lòng tin nên ta còn tưởng rằng rất nhanh sẽ có thể đả thông toàn bộ kia kìa.

Đúng là không thể khiến người ta bớt lo tí nào!

Đại Chu vương tiếp tục mở đạo, Tô Vũ tiếp tục chống đỡ, 8%, 7%, 5%...

Cuối cùng, đại khái còn thừa lại 3% là chưa bị xồ xuyên.

Hai đại đạo còn thiếu một chút xíu như vậy nữa thôi mà không cách nào khai thông.

Tô Vũ cũng là tuyệt thế yêu nghiệt, nhìn qua hắn bèn hiểu rõ, vị này hẳn là không cách nào cảm ngộ thấu triệt phần giữa đại đạo, cho nên lúc này mới bị khựng lại giữa chừng.

Tô Vũ thở dài một tiếng, lực lượng yếu ớt từ Thời Gian Sách bắt đầu dập dờn, trấn áp nước sông.

Chỉ có thể sử dụng đến Thời Gian Sách!

Bằng không, Tô Vũ thật sự không kiên trì nổi.

Tên vương bát đản Đại Chu vương nhà ngươi, rốt cuộc thì khi nào mới cảm ngộ xong đây?

Lúc bấy giờ, Đại Chu vương cũng rất ngưng trọng.

Y cảm thấy mình đã cảm ngộ cực sâu đối với Nhẫn - Nại đại đạo, kỳ thật trước đó y nghĩ mình có thể hoàn thành rất nhanh.

Nhưng giờ phút này, Đại Chu vương lại rơi vào trầm tư.

Cảm ngộ của y đều đã hao hết.

Nhẫn - Nại đại đạo lại không đủ để đả thông.

Còn thiếu sót một thứ.

"Rốt cuộc là thiếu cái gì nữa?"

Đại Chu vương lặng yên suy nghĩ.

Y khoanh chân ngồi trong con đường vừa mở ra, đang tự hỏi xem đến cùng là y còn thiếu cái gì?

Vì sao chút xíu ở giữa lại một mực không cách nào đả thông?

Điều này đại biểu cảm ngộ của y còn chưa viên mãn.

Đại Chu vương nhắm mắt ngẫm nghĩ.

Giờ phút này, y không nhìn gì cả, Nhẫn - Nại đại đạo có thể nhẫn nhịn, có thể ngủ đông, cái khác đều có thể không để trong lòng.

Mà Tô Vũ thì đang nóng ruột nhìn y, nhìn một hồi thì hắn nhịn không được giơ ngón giữa lên.

Hắn biết lão gia hỏa Đại Chu vương gặp phiền toái rồi!

Còn kém một tí tẹo nữa thôi!

Tô Vũ suy tư, Nhẫn - Nại đại đạo của Đại Chu vương còn chưa đủ thành thục sao?

Vì sao lại mở không được?

Áp lực của hắn càng lúc càng lớn, đã có dấu hiệu sắp gánh vác không được. Tên vương bát đản Đại Chu vương kia, là ai đã nói sẽ xong rất nhanh hả?

Tô Vũ hơi nhíu mày, sau một khắc hắn nổi giận mắng: "Thử bộc phát đi!"

Đại Chu vương khẽ giật mình, ngẩng đầu nhìn lên trên.

Đại Chu vương nhìn về phía Tô Vũ, ánh mắt mờ mịt, Tô Vũ cả giận quát: "Nhẫn nại nhãn nại, nhịn không được nữa thì cũng phải nhịn sao? Nhãn nại là vì để bộc phát tốt hơn! Không phải là một mực nhịn mãi, một mực nhịn xuống thì chính là đồ đầu heo!

Nhịn không được, vậy liền bộc phát! Ngươi am hiểu ẩn nhẫn, nhưng mà ẩn nhẫn đến mấy thì cũng phải bộc phát thì mới có thu hoạch, nếu không bộc phát thì khác gì cục đá ven đường?"

Ánh mắt Đại Chu vương lấp lóe.

Nhẫn nại và bộc phát, đó là hai hàm nghĩa hoàn toàn khác biệt.

Trong lúc mở Nhẫn đạo lại phải bộc phát ư?

Y không biết Tô Vũ nói đúng hay không, nhưng lúc này, y cũng cảm nhận được áp lực của Tô Vũ, thậm chí hắn mơ hồ đã có khuynh hướng phải thiêu đốt thọ nguyên.

Đại Chu vương hít sâu một hơi, y không thể hao phí thọ nguyên của Tô Vũ thêm nữa.

Cứ lý giải như thế đi!

Có lẽ... Ta thật sự đã nhẫn quá mức, nhẫn nại là vì để bộc phát mạnh hơn?

Lý giải như thế có đúng không?

Y không biết!

Nhưng y muốn thử!

Sau một khắc, Đại Chu vương vốn một mực bình tĩnh lại sôi trào sát khí!

Tựa như thùng thuốc nổ bị nhen lửa!

Âm!

Y đang bạo tạc, nhẫn đến cực hạn thì sẽ là cái gì?

Bấy giờ, Đại Chu vương đang nói cho mọi người biết nhẫn nại đến cực hạn thì chính là bộc phát cực đại, mang theo phẫn nộ, sát ý vô tận.

Âm âm!

Một chút xíu cuối cùng chưa được khai thông đã trực tiếp bị xông phá!

Đại Chu vương trợn mắt, trong phút chốc y đã liên thông hai đầu đại đạo!

Âm!

Giữa hai đầu đại đạo, nước sông bắt đầu giao hội!

Khí tức của Đại Chu vương lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được mà mạnh lên, hai loại khí chất cực kỳ mâu thuẫn không ngừng chuyển đổi.

Nhẫn nại, bộc phát!

Loại khí chất này liên hỏi chuyển đổi hệt như tinh thần phân liệt.

Mà Tô Vũ thấy cảnh này thì nhẹ nhàng thở ra, lão gia hỏa cuối cùng cũng thành công, nếu còn không thành công thì Tô Vũ sẽ mặc kệ y. Hắn không có nhiều thọ nguyên để mà thiêu đốt nữa.

Hắn cấp tốc rút đại ấn về, nhảy lên thời không trường hà.

Mà ở chỗ Đại Chu vương, bấy giờ dòng nước từ thời không trường hà cũng không còn chảy xuống, bởi vì trong con đường mới mở kia đã rót đây quy tắc chỉ lực đến từ Nhẫn - Nại đại đạo.

Oanh!

Một tiếng nổ vang thật lớn, Đại Chu vương phá đạo phóng ra.

Trong nháy mắt y xuất hiện trước mặt Tô Vũ, ánh mắt đây phẫn nộ và xúc động muốn bộc phát.

Khí tức của y cường đại hơn rất nhiều!

Y nhìn về phía Tô Vũ, y của bây giờ và trước đó đã hoàn toàn khác biệt, không còn là về khiêm tốn ẩn nhẫn nữa mà là biểu lộ tức giận bừng bừng phấn chấn: "Bệ hạ, đa tạ!"

Đệt!

Câu cảm tạ này sao giống như ta là kẻ thù giết cha ngươi vậy?

Tô Vũ cạn lời, không thể làm gì khác hơn là nói: "Không có việc gì"

"Bệ hạ, ngài rất bất mãn sao?"

Đại Chu vương trợn mắt tròn xoe: "Ta nói lời cảm tạ mà sao ngươi lại bất mãn như thế?"

Oanh!

Đại Chu vương tỏa ra khí tức cường đại, tiến lên một bước, trợn mắt nhìn hắn: "Bệ hạ không tiếp thụ cảm tạ của ta?"

Đệch con mẹ ngươi!

Tô Vũ biết Đại Chu vương đang cố gắng thích ứng với đại đạo của mình.

Mấu chốt là... Lão tử không quen!

Sau một khắc, Tô Vũ giơ Tinh Vũ ấn lên, trong nháy mắt đại ấn đã đập xuống, huy quyền đánh tới hướng Đại Chu vương!

Đã sớm ngứa mắt gia hỏa nhà ngươi.

Đây là do ngươi tự tìm nhé!

Âm âm!

Trong thời không trường hà lập tức bạo phát đại chiến.

Bình Luận (0)
Comment