Ngay khi Tô Vũ trở lại thượng giới.
Trúc Sơn.
Cự Trúc Hầu hơi sốt ruột.
Mười ngày rồi!
Cách lúc nhóm Tô Vũ mất tích đã trọn vẹn mười ngày.
Không có tin tức gì hết!
Mà trong mười ngày qua, thượng giới cũng hơi hỗn loạn.
Lần đầu tiên vạn tộc tổ chức hội nghị nhưng không quá thuận lợi.
Bấy giò, mấy vị Thực Thiết Thú đều nhìn về Cửu Nguyệt, Cự Trúc Hầu ngưng trọng nói: "Tam Nguyệt sẽ lập tức trở về, mấy ngày nay, vạn tộc bức bách Tam Nguyệt tỏ thái độ, thậm chí đã mấy lần mời tộc ta tham dự hội nghị vạn tộc! Tô Vũ chậm chạp không về... nếu thật sự đã xảy ra chuyện, dưới tình huống này Thực Thiết tộc có lẽ phải làm ra lựa chọn khác biệt!"
Cửu Nguyệt cũng rất lo lắng, mười ngày rồi mà Tô Vũ còn chưa xuất hiện, đây là đi đâu rồi chứ?
Y chắc chắn rằng bọn họ còn sống, thế nhưng người đã đi đâu rồi?
Đang muốn nói vài lời, bên ngoài Trúc Sơn, một tôn Hầu Tiên tộc cường hãn cất cao giọng nói: "Vạn tộc nghị hội, mời Thực Thiết nhất tộc tham dự! Sau ba ngày, vạn tộc sẽ tổ chức nghị hội lần hai, địa điểm ở Nhân Sơn! Thực Thiết tộc có tham dự không?"
Cự Trúc Hâu đằng không phóng lên, nhìn về phía bên ngoài núi, đoạn nói: "Chuyện này phải chờ Tam Nguyệt tộc trưởng trở lại thì mới có thể quyết định"
Dứt lời, ông lại hỏi: "Hỏi một chút, bây giờ còn có chủng tộc nào chưa xác định đi hay không?"
Vị Hầu Tiên tộc thần nhiên đáp: "Mệnh tộc, Thái Cổ cự nhân, Thực Thiết... Cũng chỉ còn mấy tộc chưa xác định! Cự Trúc Hầu, ta còn phải đi thông tri tộc khác, tộc các ngươi hãy tự giải quyết cho tốt!"
Dứt lời, vị Hầu Tiên tộc nọ biến mất ngay lập tức.
Nụ cười cười ngây ngô trên mặt Cự Trúc Hầu liền biến mất, vẻ mặt đầy ngưng trọng.
Ông nhìn về phía đối phương đã đi xa, bên cạnh, Tứ Nguyệt vội nói: "Cự Trúc Hầu, gia hỏa đó quá phách lối.. "
Cự Trúc Hầu khẽ đáp: "Không phải chuyện hắn phách lối, ta là đang lo lắng chuyện khác"
"Lo lắng cái gì?"
"Lo lắng tộc ta mà không đi thì bọn hắn sẽ khai đao với tộc ta trước khi đối phó với Hỗn Độn Sơn... "
"Phụ thân ta vẫn còn ở đây mà"
Cự Trúc Hầu thở dài: "Đừng ngốc, nếu vạn tộc thật sự đạt thành nhất trí đối phó với Hỗn Độn Sơn, bên kia thực lực như thế nào còn chưa rõ ràng lắm, vì để cam đoan hậu phương sẽ không xảy ra chuyện, khẳng định chúng sẽ không cho phép chúng ta không tham dự, ngồi yên nhìn chúng tranh đấu"
"Vậy thì cứ tham dự đi!" Tứ Nguyệt lên tiếng: "Chúng ta đi họp cũng có sao đâu"
Cự Trúc Hầu bất đắc dĩ: "Nếu đến tham dự thì chúng ta sẽ phải làm tiên phong!"
Tứ Nguyệt biến sắc nhìn Cự Trúc Hầu, Cự Trúc Hầu gật đầu: "Đừng nhìn ta, nhìn cũng là kết quả này! Vạn tộc đâu phải đồ ngốc, tộc ta đi kiếm sống, bọn chúng liệu có thể đáp ứng? Không chỉ tộc ta, những tộc từng có quan hệ mật thiết cùng Nhân tộc nếu mà tham dự, rất có thể đều phải làm tiên phong!"
"Hiện tại đúng là tiến thoái lưỡng nan!"
Thở dài một tiếng, Cự Trúc Hầu bất đắc dĩ nói: "Thực lực chúng ta không đủ, không tham dự thì sẽ nguy hiểm! Tham dự cũng quá nguy hiểm! Không nói những cái khác, chỉ riêng ba đại cường tộc thôi đã mạnh hơn tộc ta nhiều! Bây giờ tam đại tộc chủ đạo vạn tộc nghị hội, các tộc khác dù không nguyện ý, nhưng nếu tam tộc yêu cầu tộc ta làm tiên phong thì chắc chắn bọn gia hỏa kia đều sẽ hùa theo, chỉ ước gì như thế để chúng tránh khỏi một chút tổn thất!"
Cự Trúc Hầu thở dài: "Không biết tình huống Nhân tộc như thế nào. Vũ Hoàng không đến, chúng ta cũng không dễ xử lý! Tam Nguyệt chính là mục tiêu để mấy vị Thiên Tôn nhìn chằm chằm, Tam Nguyệt không thể hành động thiếu suy nghĩ, nếu hơi có dị động... có lẽ đều sẽ kích động tam đại tộc"
Nghe vậy, Tứ Nguyệt cũng thấy phiền muộn.
Rất nhanh, cảm xúc truyền nhiễm, Ngũ Nguyệt cũng lắng lặng thở dài, sắc mặt Viên Nguyệt tràn đây ưu sầu, Cửu Nguyệt thì rất bất đắc dĩ, ba ngày nữa Vũ Hoàng còn không đến, Thực Thiết nhất tộc có lẽ chỉ có thể làm quân tiên phong mà thôi!
Bằng không, vạn tộc rất có khả năng sẽ vây quét tai họa ngầm như Thực Thiết nhất tộc trước.
Cửu Nguyệt phiền muộn nói: "Vũ Hoàng không đến đã đành, sao Bách Chiến cũng không tới nhỉ? Bách Chiến tới thì chúng ta theo hắn đi đánh Nhân Sơn! Hắn đánh Nhân Sơn, hội nghị không mở được, nhiều ít gì cũng có thể kéo dài chút thời gian!"
Mấy đầu Thực Thiết Thú kinh ngạc nhìn y.
Đúng là tên xấu xa!
Tâm thật đen!
Thực Thiết nhất tộc làm sao lại sinh ra gia hỏa tâm đen như thế nhỉ?
Y chờ đợi Bách Chiến tới chỉ là vì giật dây Bách Chiến đi đánh Nhân Sơn, cái tên này...
lòng dạ thật ác!
Cùng một thời gian ấy.
Ở biên giới Hỗn Độn Sơn, trên một vùng đất hoang vu, Bách Chiến vương đang lo chữa thương đồng thời thử nghiệm phá phong, đáng tiếc trên thân hắn vẫn hiện ra một đạo xiêng xích quấn quanh đại đạo.
Trong mắt Bách Chiến hiển lộ hỏa khí bừng bừng!
Nguyệt La!
Vì sao ta vẫn không cách nào phá võ xiềng xích này?
Bách Chiến vương cắn răng, trong mắt lóe ra hàn quang.
Nguyệt La tiện nhân!
Ta muốn giết ngươi!
Còn nữa, đám vạn tộc khốn kiếp kia, nếu không phải ta bị phong ấn một phần thực lực, lực lượng đại đạo không cách nào hoàn toàn phát huy, chỉ bằng đám Hồn Thiên mà cũng muốn làm tổn thương ta ư?
Bách Chiến cực kỳ giận dữ, đồng thời giờ phút này, trong lòng hắn lại dâng lên một chút xíu cảm giác nguy cơ yếu ớt, hắn hừ lạnh một tiếng, ai lại đang nhắc tới bản vương đây?
Muốn giết bản vương thì cứ việc tới!
Mà trong lúc Bách Chiến vương đang phẫn nộ, ở nơi cách hắn mấy trăm dặm, một bóng người hiển hiện, thân mặc hắc bào che đậy hết thảy, chỉ lộ ra hai con mắt yếu đuối vô tận.
"Bách Chiến... Nguyệt La nhớ ngươi"
Tiếng cười nhu hòa vang lên, chất chứa sự mảnh mai và yêu mị không nói ra được.
Bách Chiến có vẻ như đang ở phụ cận đây thôi.