Táng Hồn Sơn.
Một đám người đi ra từ trong thông đạo, trong nháy mắt đó, Lam Thiên liền hít thật sâu, một đống côn trùng bị y hút vào trong miệng, gia hỏa này thế mà còn duỗi đầu lưỡi phân nhánh ra để liếm liếm.
Lập tức, mấy người xung quanh vội né thật xa ra khỏi y.
Thiên Diệt liếc qua, thọc thọc Tinh Hồng, truyền âm trêu chọc: "Huynh đệ của ngươi à"
"Tiểu A Diệt, đừng nói xấu ta nha!"
Lam Thiên cười hì hì, đưa tay sờ sờ cái đầu lớn của Thiên Diệt khiến cho toàn thân Thiên Diệt cứng ngắc.
Đầu bị sờ rất khó chịu!
Muốn đánh tên này nhưng suy nghĩ một chút, đại khái không thể trêu vào, lão đại không đi lên, ở nơi đây hắn ta chẳng đánh lại một ai cả, trong 18 người thì hắn yếu nhất.
Thiên Diệt đáng thương nhìn Tô Vũ, làm ơn khắc chế Lam Thiên chút đi!
Cái tên biến thái này ở ngay bên cạnh mình, Thiên Diệt cảm thấy rất khó chịu.
Lam Thiên cười hì hì, cũng mặc kệ hắn vui hay không vui, y say mê ngửi ngửi hương vị không khí, hưởng thụ một phen, lúc này mới chậm rãi nói: "thượng giới mấy ngày nay không có chiến sự gì hết, hình như vạn tộc nghị hội lần đầu đã kết thúc, bất quá có lẽ chưa đạt thành nhất trí"
"Một đám ô hợp!"
Tô Vũ nhàn nhạt phun ra một câu, Đại Chu vương không cảm thấy kinh ngạc lắm, nói khẽ: "Bình thường thôi, chuyện lớn như vậy, tác động đến chiến tranh cả giới, chỉ mười ngày nửa tháng làm sao có thể chốt phương án gì được"
Lại không phải ai ai cũng là Tô Vũ.
Huống chỉ, vạn tộc không phải một tộc, các tộc đều có một ít tố cầu, trong mười ngày có thể bãi bình hết thầy để đạt thành nhất trí rỏi bắt đầu xuất binh... Điều đó trừ phi hoàn thành nhất thống, nếu không, không ai có thể giải quyết dứt khoát!
Cho nên Đại Chu vương chẳng hề thấy ngạc nhiên.
Ngay cả Anh Vũ cũng nói: "Bình thường ấy mà, cho dù là thời thượng cổ, có một số việc không phải nói là có thể đạt thành nhất trí ngay, Nhân Hoàng muốn làm một số việc cũng còn phải được vạn tộc nghị hội đồng ý, chế ước lẫn nhau! Thông thường một sự kiện có thể đàm luận mấy năm, thậm chí mấy ngàn năm cũng có."
Lời này vừa nói ra, một số người không khỏi thở dài.
Quả thực là cung Nhân Hoàng thượng cổ không thể tùy ý làm bậy, vạn tộc chế ước lẫn nhau, có một số việc cũng phải kéo dài.
Ngược lại thì Tô Vũ bởi vì dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, mà hắn còn thu phục mấy tộc hợp tác, còn là trực tiếp thần phục chứ không phải liên minh đơn thuần. Nếu chỉ là liên minh thì Tô Vũ đều không cần.
Khi Đa Bảo tìm tới, Tô Vũ đã dứt khoát cự tuyệt.
Cũng nhờ thái độ dứt khoát của hắn thế nên mới có hiệu suất cao như bây giờ.
Tô Vũ ra lệnh, không một ai phản bác.
Nếu không thì mọi chuyện cũng chẳng được quyết định nhanh chóng như vậy.
Tô Vũ khẽ gật đâu, cười nói: "Tiểu gia nghiệp dễ làm, tốc độ nhanh một chút là chuyện bình thường. Một khi thời gian dài, nhiều người nhiều miệng, có một số việc sẽ không dễ nữa"
Tô Vũ nói: "Ví như Vũ Hoàng Phủ, ta ở đây, giai đoạn trước sẽ không có vấn đề lớn, đến cuối cùng, đuôi to khó vẫy, cậy già lên mặt, ỷ thế hiếp người, gia tộc quật khởi. Đến lúc đó cũng chẳng thoát nổi tình trạng ấy! Lập nghiệp dễ dàng nhưng kế thừa thì khó"
Tô Vũ thuận miệng cảm khái một câu lại làm đám người xung quanh biến sắc, Đại Chu vương cười gượng: "Vũ Hoàng còn ở đây, ta cảm thấy những việc ngài nói sẽ không phát sinh đâu"
"Không nói chuyện mai sau nữa!"
Tô Vũ cười xòa: "Nếu không có ta thì cứ mặc kệ! Nếu có ta trừ phi về sau ta già yếu, bằng không, đại khái cũng chẳng có những việc này!"
Tô Vũ cười ha hả, những người khác yên lặng lắng nghe, nhớ kỹ.
Tô Vũ cũng không nói thêm, Lam Thiên thấy mọi người an tĩnh, rất nhanh bèn mở miệng bảo: "Lần hội nghị thứ hai sắp tổ chức rồi"
Y lưu lại kha khá phân thân tại thượng giới, bất quá lần trước khi chạy trốn đã bạo nổ không ít.
Đương nhiên, vẫn còn một số tồn lưu.
Bất quá khi y về hạ giới, những phân thân này sẽ bị chặt đứt liên hệ, trở về thì mới có thể tiếp thu tin tức lần nữa.
Tô Vũ liền hỏi: "Bách Chiến có động tĩnh gì không? Bị bắt hay là như thế nào?"
"Chạy rồi"
Lam Thiên nói: "Ngươi nói xem có thú vị hay không, vạn tộc đang rêu rao Bách Chiến là đô phế vật, đi đến đâu hố đến đó. Triều tịch thứ chín Nhân tộc thảm bại đều là lỗi của Bách Chiến, còn nói hắn chưa chết huân tâm, rất nhanh lại muốn tái hợp với Nguyệt La.. "
Lam Thiên truyền đạt những tin tức ở thượng giới một lần, mọi người đều lộ ra sắc mặt đị dạng.
Ánh mắt một số người không quá đúng, lén lút nhìn thoáng qua Tô Vũ.
Hỏa Vân Hầu thậm chí còn đang hoài nghỉ liệu có phải vạn tộc thông đồng với Tô Vũ rồi hay không?
Bằng không, sao có cảm giác như mấy lời đó là do Tô Vũ truyền đi vậy?
Lam Thiên đang tung tin đồn nhảm đúng không?
Hay dứt khoát là do phân thân của Lam Thiên truyền đi?
Lam Thiên thấy mọi người nhìn mình liền tỏ vẻ vô tội nói: "Nhìn ta làm gì, ta đâu có nói, đây là địa bàn của vạn tộc, ta ở đây mà nói linh tinh là muốn chết sao? Hình như là do mấy đại cường tộc liên thủ truyền bá! Hiệu quả đặc biệt tốt, hiện tại cả thượng giới đều biết Bách Chiến là đỏ phế vật, không cần quá lo lắng về hắn, chạy thì cứ chạy thôi"
Mấy vị Hầu thượng cổ đều hơi xấu hổ.
Tuy Bách Chiến hơi lỗ mãng, thế nhưng hắn cũng không phế như vạn tộc nói mà.
Thật mất mặt!
Đường đường Nhân Chủ một thế hệ lại bị địch nhân nói rằng quá phế.
Vốn dĩ thực lực cường hãn vô biên, thậm chí là đương kim đệ nhất nhân, kết quả vạn tộc nói chạy thì cứ mặc hắn chạy, không sao cả, hắn đi đâu thì tai họa đến đó mà thôi.
Chuyện này chỉ sợ khiến cho người ta nghe đều muốn tức chết.
Khiến cho địch nhân e ngại thì mới là trâu bò.
Khiến cho địch nhân cảm thấy ngươi chạy cũng chẳng sao thì quả là xấu hổ.
Tô Vũ cười nhạt: "Mặc kệ hắn, chạy được thì cũng coi như có năng lực! Đi thôi, tới Thực Thiết tộc"
Tô Vũ vừa định khởi hành, Thiên Diệt vội vàng hồi: "Hạ Long Võ ở đâu? Ta đi tìm bọn họ"
Lam Thiên cười ha hả, một phát tóm được cổ của hắn ta, cười nói: "Tiểu A Diệt, đừng như vậy, ngoan ngoãn nghe lời đi nào"
Thiên Diệt rất bất đắc dĩ.
Tạo hóa trêu ngươi!
Nhớ ngày xưa, lão tử muốn đánh ai thì đánh kẻ đó, hiện tại, tên nào muốn đánh lão tử liền có thể đánh được lão tử.
Thật là một câu chuyện khiến người ta bi thương!
Tô Vũ thấy sắc mặt hắn ta rất đáng thương, không khỏi dỗ dành: "Lam Thiên, khách khí với Thiên Diệt tiền bối một chút, tuổi đã cao cũng không dễ dàng gì mà! Hắn cứ xúc động như hài tử hai mươi tuổi, quá hiếm có, sau này đánh Thiên Tôn còn phải dựa vào Thiên Diệt nữa đấy!"
Thiên Diệt hơi ngượng ngùng.
Luôn cảm thấy lời này là đang giễu cợt ta.
Được rồi, không so đo với Tô Vũ.
Tô Vũ cười một tiếng, đạp không rời đi, một đám người cấp tốc đuổi theo, Đại Chu vương, Đại Minh vương cũng vội vàng bày ra đại trận che lấp khí tức của mọi người.
Táng Hồn Sơn cách Trúc Sơn không gần, bất quá tất cả mọi người đều là cường giả đỉnh cấp, một đường thông suốt không trở ngại. Tao ngộ kẻ yếu thì đối phương chưa chắc có thể nhìn thấy bọn họ, về phần cường giả, hiện tại Hợp Đạo độc hành gần như không thể gặp!
Tô Vũ xuất thủ ba lần đã giết nhiều cường giả như vậy, hiện tại Hợp Đạo vạn tộc nào dám tùy tiện đơn độc hành tẩu nữa.
Chỉ có một vài sứ giả đi ra ngoài, nhưng cũng là tốp năm tốp ba, sẽ không có ai đi một mình.