Trúc Sơn.
Cửu Nguyệt còn đang hết sức phiền muộn.
Bỗng nhiên, một cỗ khí tức cực kỳ cường hãn bốc lên, trong chớp mắt, mấy vị Hợp Đạo còn chưa kịp phản ứng thì một vị Thực Thiết Thú to lớn đã hiện lên trước mặt bọn họ.
"Phụ thân!"
"Lão tổi"
"Tam Nguyệt!"
Một đám Thực Thiết Thú cực kỳ hoan hỉ, nhao nhao ân cần thăm hỏi.
Cự Trúc Hâu và Tam Nguyệt cùng một thời đại, Tứ Nguyệt là con của ông, Ngũ Nguyệt là cháu trai, Viên Nguyệt không biết là hậu duệ đời nào, bối phận của Tam Nguyệt ở đây là cao nhất, tuổi tác cũng lớn hơn Cự Trúc Hầu một khoảng.
Tam Nguyệt so với Cự Trúc Hầu còn to cao hơn. Đương nhiên, mấu chốt là thực lực cũng cường đại hơn nhiều.
Giờ phút này, lão không có tâm tình ăn uống nghỉ ngơi, vừa xuất hiện liền tính kéo đám hậu duệ vào chính điện nghị luận mấy chuyện xảy ra gần đây.
Có điều vừa nhìn quanh gian phòng thì lão liền sửng sốt.
Lại nhìn một lượt, lão kinh ngạc duỗi ngón tay ra chỉ chỉ từng cái đầu gấu: "Một, hai, ba, bốn, năm?"
Quầng thâm mắt của Tam Nguyệt thoáng cái đã biến mất.
Kỳ quái!
Năm ư?
Hang ổ của chúng ta làm sao lại có năm Hợp Đạo?
Không phải bốn thôi sao?
Tính cả mình vào thì mới là năm mà!
Lại đếm thêm một lần, Tam Nguyệt dị dạng hỏi: "Trong tộc chúng ta lại có thêm một vị Hợp Đạo à?"
Lão nhìn về phía Cửu Nguyệt, Cửu Nguyệt cũng nhìn về phía Tam Nguyệt, vội vàng nói:
"Lão tổ! Ta là Cửu Nguyệt, kế thừa Thôn phệ đại đạo của Nhị Nguyệt lão tổ"
Chính là đại đạo của cha ngài đó!
Tam Nguyệt sững sờ, lão nhìn về phía mấy vị Thực Thiết Thú khác, Cự Trúc Hầu ho nhẹ một tiếng, giải thích: "Chỗ ngươi không dễ liên hệ, cho nên ta không tiện báo cho "Hữ2"
Tam Nguyệt sửng sốt: "Lối đi hạ giới mở rồi à?"
"Không, là đi bằng đường khác"
Cự Trúc Hầu dùng vài câu đơn giản để giải thích, rồi nói: "Chuyện lúc trước, Tam Nguyệt ngươi hẳn đã biết, việc này còn có quan hệ với ta.. "
Ông nói sơ về việc Tô Vũ đi giết người, sau đó... sau đó Tam Nguyệt liền sợ ngây người.
Lão nhìn về phía Cự Trúc Hầu rồi lại nhìn Cửu Nguyệt, kế đó nhìn mấy vị khác, sững sở hồi: "Những tên kia là ngươi bảo Nhân tộc đi giết?"
Cự Trúc Hầu hết sức phiền muộn: "Không có, ta chỉ bảo bọn hắn giết ba tên Hợp Đạo cho chúng ta xem năng lực thôi, nào biết được hắn lại dám giết nhiều Chuẩn Vương như thế"
Tam Nguyệt ngốc trệ, không biết nói gì, nửa ngày sau lão mới mở miệng: "Đệt! Sớm biết thì ta nên xuất thủ giải cứu mấy tên kia, ta thấy bọn hắn đã chạy đến thời không trường hà, bị Ma Thiên Tôn cùng Nguyệt Thiên Tôn truy sát một ngày một đêm, về sau không có động tĩnh gì nữa... không phải là chết rồi chứ?"
Nói rồi lão bèn quay sang hỏi Cửu Nguyệt: "Ngươi vừa mới nói, ngươi kế thừa đại đạo của ai?"
"Nhị Nguyệt lão tổi"
Tam Nguyệt hơi phiền muộn: "Lão cha đã biến mất của ta thực sự chết rồi à? Aiz, ta cứ nghĩ có lẽ còn có hi vọng. Cứ nghĩ cha ta theo Nhân Hoàng đi rồi, đáng tiếc lại không phải"
Cửu Nguyệt vội vàng báo cáo: "Là do Ngục vương làm, về sau Vũ Hoàng tới giới vực của chúng ta giải khai phong ấn, Nhị Nguyệt lão tổ còn tàn niệm lưu lại, ngài ấy hiện lên dạy ta kế thừa Thôn Phệ đại đạo xong mới triệt để biến mất"
"Hài tử ngoan!"
Tam Nguyệt vỗ vỗ đầu Cửu Nguyệt, cảm khái: "Về sau coi như ngươi chính là nhi tử của ta..."
Tứ Nguyệt không nói gì.
Ngũ Nguyệt nhịn không được phản bác: "Gia gia, Cửu Nguyệt là chắt trai của Lục Nguyệt, Lục Nguyệt là cháu của ta!"
Bối phận bị loạn!
Cái gì mà coi như con trai cơ chứ?
Nói thế thì ta phải gọi Cửu Nguyệt là thúc thúc à?
"Như nhau cả, không quan trọng"
Tam Nguyệt không quá để ý, có điều kế thừa đại đạo của cha ta thì ta cũng không thể nhận Cửu Nguyệt là cha, nên thôi cứ tùy tiện đi!
Một bên, Cự Trúc Hầu nhàn nhã đứng xem kịch, không có quan hệ gì với ông cả, ông và Tam Nguyệt cũng không phải là một mạch, Thực Thiết tộc có tới mấy mạch, Viên Nguyệt nghiêm ngặt mà nói thì còn tính là chi mạch của ông.
Cự Trúc Hầu chờ Cửu Nguyệt kể lại sơ lược tình huống cho Tam Nguyệt xong thì mới nói: "Tam Nguyệt, hiện tại vạn tộc muốn chúng ta đi tham dự vạn tộc nghị hội, ngươi nói xem nên làm thế nào?"
"Đành chịu"
Tam Nguyệt lắc lắc cái đầu to, thổ dài: "Đám lão già Ma Thiên Tôn nhìn chằm chằm vào ta, Đạo Nguyên chi địa không có cách nào ở lại được, mấy tên kia tạm thời không tìm đến, nhưng nếu không đi dự hội thì sớm muộn gì chúng cũng sẽ tới bức bách!"
Phiền phức!
Lão đang an ổn ở trên núi, bây giờ lại không có cách nào ở lại được, bởi vì mấy lão Thiên Tôn kia gần đây đều nhìn chằm chằm vào lão.
Có lẽ là liên quan tới chuyện lúc trước lão đã đi ra khỏi đại sơn.
Bách Chiến vừa giải phong, lão liền chạy ra ngoài, đám Ma Thiên Tôn tự nhiên muốn canh chừng lão.
Thiên Mệnh có đãi ngộ tốt hơn nhiều, từ đầu tới đuôi y đều không quản, cho nên vạn tộc cũng nới lỏng kiêng ky với y hơn.
Tên kia chỉ là kẻ góp mặt, đi họp thì y không lên tiếng, đại khái cũng làm như y không tồn tại.
Lão nhìn về phía Cữu Nguyệt, đang muốn nói vài lời, bỗng nhiên lão trừng mắt hướng về nơi xa, sắc mặt có vẻ ngưng trọng.
Rất nhanh, Cự Trúc Hầu cũng trừng mắt nhìn về một phương hướng.
Một lát sau, Tứ Nguyệt cũng trừng mắt.
Sau đó là Ngũ Nguyệt, kế tiếp là Cửu Nguyệt, cuối cùng mới tới Viên Nguyệt.
6 vị Thực Thiết Thú nhao nhao quan sát, Tam Nguyệt ngưng trọng: "Tình huống gì thế?"
Cả đám đều rất khẩn trương.
Cự Trúc Hầu vội hôi: "Vạn tộc vây quét sao?"
Nhanh như vậy ư? Chúng ta còn chưa nói không tham gia hội nghị kia mà.
Giờ lại đánh tới rồi?
Mà Viên Nguyệt tuy trừng mắt nhưng lại mang theo một chút ngơ ngác, nhỏ giọng thì thâm: "Sao thế?"
Cửu Nguyệt liếc nàng, yên lặng cảm khái, Viên Nguyệt nhà ta thật đáng yêu, không biết chuyện øì thì ngươi trừng mắt làm chỉ?
Đúng lúc này, Ngũ Nguyệt chợt ho nhẹ một tiếng: "Sao thế?"
Cửu Nguyệt cạn lời, nửa ngày sau cũng đành thành thật: "Sao thế?"
Không có cách nào cả, không cảm ứng được cái gì hết.
Thế nhưng Tam Nguyệt trừng mắt, bọn họ mà không trừng mắt theo thì có vẻ không phù hợp lắm, huống chi, Tứ Nguyệt cùng Ngũ Nguyệt lại còn trừng mắt trước.
Tam Nguyệt không có tâm tình để ý, giờ phút này lão thật sự rất ngưng trọng, thậm chí là nặng nề.
Lão mơ hồ cảm ứng được một cỗ khí tức cực kỳ cường hãn đang tiến gần về phía Trúc Sơn, kỳ thật Cự Trúc Hầu cảm ứng không quá rõ ràng, nhưng mà Tam Nguyệt lại cảm nhận được.
Một đám cường giải!
Chỉ sợ không dưới 5 vị Chuẩn Vương!
Vạn tộc vây quét ư?
Hay là ai khác?
Thực lực như vậy, dù lão ở đây thì toàn tộc vẫn bị tiêu diệt như thường!
Cường giả Thiên Tôn tuy lợi hại, nhưng Thiên Tôn lợi hại tới đâu thì cũng không phải chủ nhân quy tắc, cỡ như Bách Chiến mới có thể đánh mấy vị Thiên Vương.
Thiên Tôn thông thường một đánh ba cũng đã căng hết cỡ, lợi hại hơn thì có thể đánh năm. Vậy đã coi như là đỉnh cấp rồi!
Tam Nguyệt không tính cấp cao nhất, một đánh ba bốn thì còn có hi vọng, nhiều hơn thì không thể đùa.
Huống chỉ đối phương không chỉ có chừng ấy Chuẩn Vương, mà còn có thật nhiều đỉnh cấp khác.
Tam Nguyệt nhìn thoáng qua Trúc Sơn, nơi đây là căn cơ của bọn họ tại thượng giới, không kịp thoát đi!
Lão còn đang muốn hiệu lệnh những Thực Thiết tộc khác chạy trốn, bỗng nhiên có một thanh âm nhàn nhạt truyền đến: "Nhân tộc Tô Vũ, quấy rây Tam Nguyệt tiền bối!"
Một đám Thực Thiết Thú đều giật mình, riêng Cửu Nguyệt thì hơi mất mặt, rầu rĩ nói với Tam Nguyệt: "Lão tổ, đó là Vũ Hoàng, ngài không cần thiết sợ hãi như thế đâu"
Lão tổ làm gì thế?
Không phải nói ngài rất lợi hại à?
Nghe nói đều là Thiên Tôn cơ mài!
Vũ Hoàng tới thôi mà tròng mắt ngài đều sắp trừng nứt ra rồi!
Cự Trúc Hầu cấp tốc truyền âm cho Tam Nguyệt: "Trước đó không có nhiều người như vậy, chỉ có một vị Chuẩn Vương thôi. Bây giờ.. "
Hai vị cường giả liếc nhìn nhau, đều khó nén được sự rung động.
Ở đâu ra nhiều cường giả như vậy?
Rất nhanh, hư không khẽ động, một đám người hiển hiện.
Một đạo trận pháp nhàn nhạt truyền ra, che lấp thiên cơ.
Tô Vũ đứng phía trước, những người khác theo ở phía sau, Tô Vũ cười mỉm, hơi chắp tay với Tam Nguyệt cùng Cự Trúc Hầu: "Chư vị, Tô Vũ đến chậm, vị này hẳn là Tam Nguyệt tiền bối. Xin ra mắt tiền bối, tiền bối quả nhiên có thực lực che trời!"
Tam Nguyệt không lên tiếng, mà chỉ im lặng nhìn lướt qua đám người đối diện.
18 vị!
6 vị Chuẩn Vương và 7 vị Hợp Đạo đỉnh cấp.
Đây là nhóm người mà Cự Trúc Hầu nói chỉ có một vị Chuẩn Vương thôi sao?
Không, Cự Trúc Hầu nói Tô Vũ sắp bước vào Chuẩn Vương cảnh, vậy thì tính ra cũng chỉ có 2 vị thôi!
Làm sao lại có tận 6 vị?