Nhìn đám người Tô Vũ một hồi, Tam Nguyệt chợt dán mắt vào hai vị đang đứng cuối hàng, đó là Bánh Nhân Đậu và Phì Cầu.
Giờ phút này, Bánh Nhân Đậu đang cuộn người lại ngủ ở trên đầu Phì Cầu, mà Phì Cầu ngoắt ngoắt cái đuôi nhìn chung quanh, hiếu kỳ hệt như tiểu cẩu nhà hàng xóm, sự thật đúng là như thế, đã lâu lắm rồi nó không ra khỏi cửa.
Thấy Tam Nguyệt nhìn mình, trên mặt chó của Phì Cầu miễn cưỡng lộ ra ý cười, tiếp tục nhìn quanh.
Sau đó, thấy Tam Nguyệt vẫn còn nhìn mình chằm chằm, Phì Cầu nhịn không được tò mò nhìn lại Tam Nguyệt: "Ngươi cứ một mực nhìn ta làm gì?"
Tam Nguyệt thầm giật mình, trong nháy mắt lão đã thanh tỉnh, nhìn Tô Vũ rồi hít sâu một hơi: "Tam Nguyệt tham kiến Nhân Chủ!"
Dứt lời, lão lại nhìn Phì Cầu, còn nhìn nhiều thêm mấy lần.
Tô Vũ cười nói: "Vào trong trò chuyện được chứ? Tam Nguyệt tiền bối, ngài nhận biết Phì Cầu sao?"
Hắn thấy Tam Nguyệt cứ chăm chú hỏi lâu, chẳng lẽ quen biết từ trước?
Nhưng hình như Phì Cầu không biết Tam Nguyệt.
Tam Nguyệt hít sâu một hơi, vội hỏi: "Đây là vị kia nhà Văn vương đúng không?"
Phì Cầu ngạc nhiên: "Chúng ta đã từng gặp à? Ta không nhớ rõ"
"Chưa từng gặp"
Tam Nguyệt đáp: "Bất quá phụ thân ta khi còn tại thế đã kể, Văn vương từng hỏi cha ta tu luyện Thôn phê đại đạo như thế nào, cải tạo ra sao để đem Thôn Phệ đại đạo hóa thành đạo thích hợp cho tiểu cẩu nhà ngài ấy tu luyện. Ta xem xét vị đạo hữu này...
cộng thêm Bánh Nhân Đậu đang ở đây nên mới có suy đoán"
"ôm Phì Cầu cũng không quá để ý, Bánh Nhân Đậu lại nhận biết Tam Nguyệt, giờ phút này y mơ mơ màng màng mở mắt, giống như vừa tỉnh lại, nhìn thoáng qua Tam Nguyệt, rồi lại nhìn vài đầu Thực Thiết Thú khác, choáng váng nói: "Hoa mắt rồi!"
Đều y như nhau!
Tam Nguyệt không buỏn đáp, đừng nói chúng ta, Phệ Thần tộc ngươi cũng có khác gì đâu, đều lớn lên y hệt nhau cả!
Tam Nguyệt đè xuống tâm tư trong lòng, cấp tốc nói: "Vào trong trò chuyện đi, không thể tiếp đón từ xa, thất lễ! Trước đó khi ở Đạo Nguyên chi địa, là Nhân Chủ dò xét ta tê"
Tô Vũ mỉm cười, đáp: "Là ta càn rõ rồi, ngày đó ta đang dò xét cường giả ở Đạo Nguyên chi địa, vừa vặn tiền bối cũng ở bên kia, ta liền thuận thế quan sát thử xem"
"Khó trách, thì ra đúng là Thiên Môn!"
Tam Nguyệt cảm khái một tiếng, trách không được lại có thể nhìn thấy mình.
Khi lão nói chuyện, dư quang liếc qua mấy vị khác, Hỏa Vân Hầu thì lão nhận biết, vận khí của vị này không tệ, thế mà tiến vào Chuẩn Vương cảnh rồi.
Vạn Thiên Thánh và Lam Thiên thì lão không quen.
Bánh Nhân Đậu cùng Phì Cầu, lão nhận ra Bánh Nhân Đậu, đoán được thân phận của Phì Cầu, lại nhìn sang Đại Chu vương, khí tức của vị này thì hơi quen thuộc, nhưng xem kỹ cũng có đôi phần lạ lãm.
Cả đội ngũ đều rất mạnh!
Ngoại trừ tên khỉ lớn kia là hơi yếu một chút!
Lão hồi tưởng lại một thoáng, nửa ngày sau giống như nhận ra tên khỉ lớn kia, bèn hỏi:
"Đây là Thiên Diệt dưới trướng Hồng Mông đạo hữu phải không?"
Thiên Diệt tự đánh giá một phen, cảm thấy mình đánh không lại người ta nên mới ngoan ngoãn đáp: "Là ta!"
"Chúc mừng!"
Tam Nguyệt chúc mừng một tiếng: "Lui được khỏi vị trí trấn thủ chính là chuyện tốt.
Năm xưa nghe nói trấn thủ ngàn năm thì ngươi cũng có thể phong Hầu, ta còn đang suy nghĩ, nếu ngươi phong Hầu thì không biết Hồng Mông đạo huynh có thể chống đỡ hay không, chưa từng nghĩ tới một lần trấn thủ lại là tận mười vạn năm!"
Lão khẽ thổn thức.
Hôm nay lão thấy được không ít người quen, lại thấy được cả Thông Thiên Hầu, trong lòng lão thấy hơi cổ quái.
Thông Thiên Hầu cũng ra ngoài rồi?
Gia hỏa này nói quá nhiều, thôi được rồi, không nói dóc với y, nếu không sẽ phải nói mãi không dứt.
Một đám người cấp tốc tiến vào đại điện.
Giờ phút này, Tam Nguyệt miễn cưỡng khôi phục vẻ trấn định, vung tay lên, phía trên xuất hiện hai cái ghế dựa, cười nói: "Nhân Chủ, mời!"
Dứt lời, lão lại hóa thành dáng vẻ hình người, là một vị nam tử trung niên chất phác thật thà, ngồi xuống ghế bên phải, bên trái để lại cho Tô Vũ.
Tô Vũ cũng không khách khí, trực tiếp thượng tọa.
Những người khác đều tự tìm chỗ ngồi xuống.
Cửu Nguyệt rất vui vẻ, chủ động tiến lên châm trà cho mọi người. Vừa nãy khi thấy cả đám xuất hiện thì y cũng âm thầm kinh hãi, Vũ Hoàng đây là móc hết nhân lực trong nhà ra ư?
Tới nhiều người như vậy!
Mà cảm giác có không ít vị khí tức đều đã cường đại thêm một đoạn.
Khó trách trước đó lão tổ lại mỡ to hai mắt mà nhìn.
Hóa ra là bị chấn động rồi?
"Ta mới nghe về ước định của Nhân Chủ và Cự Trúc. Cự Trúc quá hồ nháo, sớm biết hung hiểm như thế.. "
Tô Vũ tươi cười ngắt lời: "Không có việc gì, Cự Trúc Hầu cũng chỉ muốn ta giết mấy vị Hợp Đạo thôi, chẳng qua là vừa vặn bắt được Tử Yên của Ngục vương nhất mạch, đang nghĩ ngợi xem làm sao để đào chi mạch này ra, thuận đường tới Đạo Nguyên chi địa giết mấy tên Chuẩn Vương để vạn tộc coi trọng một chút"
Thuận đường!
Tam Nguyệt không nói gì, một câu này đủ cuồng vọng!
Thế nhưng không thể không nói, hắn đã làm quá đẹp, không hề lưu lại dấu vết, ngay cả lão cũng cho rằng đó là hành động của Hỗn Độn nhất mạch.
Lão thấy bên cạnh có Tô Vũ không ít cường giả, bèn hỏi: "Nhân Chủ có tiện giới thiệu các vị ở đây không?"
Tô Vũ cười đáp: "Tất nhiên, là do ta sơ sót!"
"Phì Cầu và Bánh Nhân Đậu, Tam Nguyệt tiền bối đều đã biết, họ thuộc Văn vương phủ.
Hỏa Vân Hầu thì chắc tiền bối còn hiểu rõ hơn ta. Đại Chu vương là người năm xưa dưới trướng Nhân Hoàng, cũng là một trong tam đại lãnh tụ của nhất mạch người truyền lửa. Vạn Thiên Thánh Thự trưởng là phủ trưởng của học phủ khi ta còn theo học, Lam Thiên Phó Thự trưởng cũng là trưởng bối trong học phủ của ta.. "
Hắn lần lượt giới thiệu, Tam Nguyệt yên lặng lắng nghe, trong lòng không khôi chấn động.
Thứ nhất lão chấn động vì lai lịch phức tạp của những người này, thứ hai lão chấn kinh vì Lam Thiên cùng Vạn Thiên Thánh, lão nhịn không được hỏi: "Vạn thự trưởng và Lam thự trưởng, không biết tuổi tác các vị như thế nào?"
Lão cảm giác hai vị này còn khá trẻ.
Tô Vũ cười đáp: "Vạn thự trưởng hơi lớn, tính theo tuổi Nhân tộc thì đã 102, Lam Thiên phó thự trưởng thì trẻ tuổi hơn, mới ngoài 70"
Lời này khiến Tam Nguyệt không phản bác được.
Cái gì gọi là tuổi hơi lớn?
Vậy những lão gia hỏa hơn mười vạn tuổi như chúng ta phải nói ra sao?
Không ngờ triều tịch này, Nhân tộc lại xuất hiện mấy vị yêu nghiệt trẻ tuổi như vậy, trên dưới trăm tuổi mà đã đạt tới cấp bậc Chuẩn Vương!
Không phải nói phong ấn Bách Chiến thì Nhân tộc chẳng thể có Hợp Đạo sao?
Hóa ra vạn tộc phong ấn uổng công rồi đúng không?
Biết sớm như vậy, vạn tộc nên tập hợp lực lượng xử lý Bách Chiến từ lâu rồi mới phải!
Bởi vì phong ấn không có tác dụng thì còn phong ấn làm gì?
Tam Nguyệt đè xuống chấn động, lão hỏi: "Lần này Nhân Chủ về hạ giới một chuyến rồi mới lại lên đây à?"
Tô Vũ gật đâu, đoạn đáp: "Ngày đó hai vị Thiên Tôn truy sát, ta cũng không địch nổi bọn chúng nên chỉ có thể trốn chạy, trước về hạ giới một chuyến, triệu tập thuộc cấp rồi mới quay lại!"
Hắn nói cứ như việc qua lại hai giới vực đơn giản như trở bàn tay không bằng!
Tô Vũ cười nói tiếp: "Lần này tới đây gặp được Tam Nguyệt tiền bối, vậy ta cũng không vòng vo nữa mà sẽ nói thẳng vào vấn đề. Thực Thiết nhất tộc có nguyện liên minh với Vũ Hoàng Phủ hay không?"
"Vũ Hoàng Phủ?"
Tam Nguyệt nghe ra một vài vấn đề, trầm ngâm hỏi: "Vũ Hoàng Phủ và Nhân tộc, phải chăng có gì khác biệt?"
Tô Vũ cười khẽ: "Không có khác biệt quá lớn, chỉ là ta không đại biểu được tất cả Nhân tộc, huống chi trong Vũ Hoàng Phủ có không ít cường giả các tộc, đi ra bên ngoài hành tẩu không xưng Nhân tộc, cũng miễn cho các vị tiền bối khó xử"
Tam Nguyệt yên lặng cảm ngộ, suy nghĩ một chút bèn nói: "Trước đó Cự Trúc đã nói chỉ cần Nhân Chủ có thể đạt được yêu cầu thì Thực Thiết nhất tộc tự nhiên sẽ ủng hộ Nhân Chủ!"
"Nhân Chủ ở Đạo Nguyên chi địa đã đánh giết gần mười vị Chuẩn Vương, thả Bách Chiến ra, mạnh hơn nhiều so với Cự Trúc nói, mà tự thân cũng không hề có tổn thất gì, càng làm cho người ta rửa mắt mà nhìn. Tộc ta và Nhân tộc vốn dĩ đã liên minh nhiều năm, lần này lại ký kết minh ước cũng là chuyện đương nhiên"
Nói đến đây, lão trầm mặc một hỏi, sau đó mới chậm rãi nói: "Tam Nguyệt mạo muội hỏi một câu, Nhân Chủ và Ngục vương nhất mạch có khả năng tiêu tan hiểm khích lúc trước không?"