Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 2992 - Chương 2992: Vị Trí Chỗ Ngồi.

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 2992: Vị Trí Chỗ Ngồi.
 

Tam Nguyệt vượt không một bước tới gần Hồn Thiên.

Hai người Tô Vũ cấp tốc đuổi theo, Tam Nguyệt vừa bước đến bên cạnh Hồn Thiên vừa hỏi: "Lần trước ngươi và Bách Chiến giao thủ, cảm giác như thế nào?"

"Rất lợi hại!"

Hồn Thiên âm trầm cười khẽ: "Còn chưa triệt để giải phong nhưng vẫn đủ sức địch lại Thiên Tôn! Nếu hắn mà triệt để giải phong, hai ba vị Thiên Tôn liên thủ có lẽ mới có thể chiến một trận! Không thể không nói, Bách Chiến quả thực có thiên phú không tâm thường! Nếu ở thời thượng cổ, thêm vài năm nữa có khi hắn sẽ được sắc phong Nhân vương!"

Nói rồi, Hôn Thiên ra vẻ bâng quơ hồi thăm: "Ngày đó Tam Nguyệt đạo hữu cũng rời núi, tại sao lại trở về?"

Tam Nguyệt cười ha hả: "Thấy đám các ngươi đánh một tên, ta xem xét hẳn là bắt được Bách Chiến dễ dàng nên không nhúng tay nữa!"

"Ô, ta còn tưởng rằng đạo hữu muốn cứu viện cho Bách Chiến"

"Không quen"

Tam Nguyệt tùy ý đáp: "Triều tịch thứ chín, tộc ta không hề nhúng tay, chỉ riêng Lục Nguyệt lại muốn can dự, còn phái Thất Nguyệt đi trợ chiến. Kết quả Thất Nguyệt vẫn lạc, tộc ta cũng mất hứng thú tham dự những thứ này"

Hồn Thiên khẽ cười.

Việc này không phải bí mật.

Triều tịch thứ chín, Thực Thiết tộc hiển nhiên là đã có lòng tham chiến, kết quả Thất Nguyệt lại bỏ mạng nên họ lập tức rút quân về.

"Cũng tốt!"

Hồn Thiên cười thâm trầm: "Nếu lúc ấy tộc ngươi tham chiến thì chưa chắc đã là cục diện bây giờ!"

Tam Nguyệt không đáp lại mấy lời ẩn ý này.

Lão không tiếp lời thì Hồn Thiên cũng không để ý.

Cả bốn người cứ thế bay vượt qua các tòa thành lớn, một lát sau, ở nơi xa đã hiện ra bóng dáng của một ngọn núi khổng lô.

Hồn Thiên bay một hỏi, bỗng nhiên mở miệng: "Tứ Nguyệt đạo hữu, bản tọa nghe nói Thực Thiết nhất tộc dưới hạ giới có khả năng đã cấu kết với Nhân tộc, Tam Nguyệt đạo hữu mặc kệ mọi sự nhưng Tứ Nguyệt đạo hữu có biết việc này không?"

Tô Vũ trong lốt Tứ Nguyệt cười ngu ngơ đáp: "Chuyện này thì tộc ta thật sự không biết.

Chúng ta không tới gần lối đi thông giữa hạ giới cùng thượng giới thì sao mà biết được chuyện gì. Vả lại xem ra Thực Thiếc tộc hạ giới không có nhiều Vĩnh Hằng chết trận nên đến bây giờ cũng chẳng cảm giác được gì bất thường"

Hồn Thiên khẽ gật đầu: "Bản tọa cũng chỉ nghe người phía dưới nói, cụ thể như thế nào thì một khi hạ giới chưa mở ra, tạm thời không thể biết quá rõ ràng. Bất quá, tộc các ngươi dưới hạ giới là do Lục Nguyệt chấp chưởng, Lục Nguyệt sẽ không ngu ngốc mà lại dính líu tới Nhân tộc chứ?"

Tô Vũ quơ cây trúc trong tay: "Chờ hạ giới mở ra rồi nói sau, nếu Lục Nguyệt phạm sai lâm, chúng ta nhất định sẽ trừng phạt hắn!"

"Nhân tộc không còn hi vọng gì nữa!"

Hồn Thiên cũng không để ý lắm, chỉ tự mình lẩm bẩm: "Bây giờ người mạnh nhất của Nhân tộc là Bách Chiến, khi đó Bách Chiến đã mang theo hơn trăm Hợp Đạo khai chiến nhưng vẫn thất bại! Bây giờ Bách Chiến đã qua thời kỳ đỉnh phong, Hợp Đạo Nhân tộc cũng vẫn lạc hầu như không còn, thực lực các tộc trong sáu ngàn năm nay đều cường đại hơn nhiều... không còn giống năm đó nữa!"

Đám Tô Vũ đều không tiếp lời.

Mà lúc này có một cỗ khí tức cực kỳ mạnh mẽ truyền tới.

Một ngọn núi cao lớn hiện lên trước mắt mọi người.

Tô Vũ nhìn về phía ngọn núi khổng lô kia, lòng hơi rung động.

Nhân Sơn... Hắn vốn cứ tưởng rằng đó chỉ là một ngọn núi lớn mà thôi, cho nên cũng không quá để ý, bây giờ xem xét kĩ mới thấy ngọn núi này cũng quá khổng lô rồi.

To lớn khủng khiếp.

Thoáng nhìn có lẽ vượt qua độ cao 10 vạn mét, cả ngọn núi đều tản mát ra khí tức cường hãn.

Giờ phút này, dưới chân núi có không ít người.

Thấy Tam Nguyệt nhìn thoáng qua bên dưới, Hồn Thiên bèn nói: "Đều là cường giả các tộc mang người tới, đây chẳng phải là vì Hỗn Độn nhất tộc lạm sát người vô tội dẫn đến tiểu tộc lo lắng một khi Hợp Đạo rời đi sẽ bị Hỗn Độn nhất tộc đánh lén hay sao? Cho nên có một số gia hỏa liền mang cả gia quyến đến"

Dưới chân núi có không ít người, bất quá cơ hồ đều là dưới Hợp Đạo.

Hợp Đạo cảnh đa phần đều đã lên núi.

Trên đỉnh núi có một tòa cung điện to lớn, đó là do năm xưa Nhân tộc đang chuẩn bị kiến tạo cung Nhân Hoàng, về sau nửa đường xuất hiện tình huống thượng cổ kịch biến, cung Nhân Hoàng chưa thể chế tạo xong, chế tạo được một nửa bèn bỏ lại đây, những năm qua, tam đại tộc đã tu sửa sơ bộ, sau đó dùng làm nơi mở vạn tộc hội nghị.

"Chúng ta lên núi là được!"

Hồn Thiên cười nói: "Các tộc đều tới gần đủ rồi, ngày mai còn chưa tới thì xem như sẽ không tới!"

Về phần những kẻ không đến sẽ có kết cục gì, nhìn giọng điệu này của Hồn Thiên chỉ sợ là cũng chẳng có kết quả gì tốt.

Càng đến gần Nhân Sơn càng có thể cảm nhận được Nhân Sơn cường đại thế nào.

Quy tắc chỉ lực hùng hậu!

Không phải tới từ thời không trường hà mà là đến từ chính bản thân ngọn núi.

Ngọn núi này vốn dĩ đã rất cường đại.

Tam Nguyệt và Tô Vũ đều không nói chuyện, yên lặng bay lên cao.

Bên cạnh thỉnh thoảng cũng có cường giả đến, ai nấy đều có cường giả Tiên Thần đi cùng, từ lãnh địa Ma tộc cũng có các chủng tộc khác đến, được cường giả Ma tộc bồi tiếp bên người.

Bay lên hồi lâu, một tòa cung điện hiện ra trước mắt bọn họ.

Đám Tô Vũ còn chưa tới thì đã có tiếng cười vang lên: "Tam Nguyệt đạo hữu, cuối cùng người cũng tới, khách quý!"

Ánh mắt Tam Nguyệt nheo lại, rất nhanh lại tô vê uể oải cười nói: "Nguyệt Thiên Tôn khách khí rồi!"

Nguyệt Thiên Tôn!

Tô Vũ biết, trước đó Tam Nguyệt cũng đã giới thiệu qua, Nguyệt Thiên Tôn đến từ Thân tộc.

Hồn Thiên Tôn và Ma Thiên Tôn đến từ Ma tộc, Minh Thiên Tôn là cường giả Minh tộc, Đạo Thiên Tôn cùng Hoang Thiên Tôn thì đến từ Tiên tộc.

Ma tộc và Tiên tộc đều có hai vị cường giả cấp Thiên Tôn.

Thần tộc trước mắt hình như chỉ có một vị, bất quá Tam Nguyệt nói với Tô Vũ rằng e là không chỉ như thế.

Mấy năm nay Thần tộc khá khiêm tốn, nhưng nội tình của Thần tộc lại rất thâm hậu.

Khỏi cần phải nói, Thần Hoàng phi của Thần tộc ở hạ giới chính là đạo lữ của Thần Hoàng, vị này là cổ lão chân chính, địa vị còn cực kỳ cao. Thần Hoàng phi vẫn còn sống, nội tình của Thần tộc e là thâm hậu hơn Tiên Ma nhiều.

Tô Vũ không nói gì hết, hắn rất cảnh giác.

Những vị Thiên Tôn này đều không phải kẻ yếu, cẩn thận bị người ta nhìn ra cái gì.

Rất nhanh, một nhóm người tiến vào đại điện to lớn.

Bên trong đại điện có cấu trúc hình tròn, là một dạng cấu tạo rất đặc biệt.

Ngươi nhìn từ bất cứ phương hướng nảo thì vị trí trung tâm trong mắt đều là năm khu vực trong đại điện.

Tam Nguyệt truyền âm giải thích: "Đó là do năm xưa Nhân tộc chế tạo, ngươi thấy năm phương vị này không, chúng đại biểu cho Tứ Cực Nhân vương và Nhân Hoàng! Đại biểu rằng hạch tâm của cả Nhân tộc nằm trên thân năm vị này!"

"Hội họp ở đây, hạch tâm của mọi người cũng sẽ nằm vào trên thân năm vị ấy, cho nên bây giờ chúng ta tiến vào, sự chú ý cũng rơi vào trên năm phương vị kia"

Khiến ngươi không thể không dồn lực chú ý tụ tập vào kê trên cao.

Bấy giờ, ba phương hướng trong số đó đã có người ngồi.

Tam đại tộc Ma, Tiên, Thần.

Mà Hồn Thiên mang đám Tam Nguyệt tiến đến xong liền trực tiếp bay về khu vực của Ma tộc, bên kia còn có một cường giả tóc tím đang nhắm mắt ngồi xếp bằng, có vẻ không quan tâm đến động tĩnh xung quanh.

Ngược lại thì bên phía Thần tộc, Nguyệt Thiên Tôn trông có về rất văn nhược lại chủ động ngoắc tay cười nói: "Tam Nguyệt đạo hữu, tới đây ngồi đi"

Y chỉ chỉ vào khu vực bên cạnh Thần tộc, cũng là một trong năm khu vực chính.

Tam Nguyệt còn chưa mở miệng, bốn phía, từng đạo ánh mắt đã tụ hội về phía lão, cơ hồ đều là cường giả Hợp Đạo cảnh, trong đó mơ hồ còn có thể cảm nhận được khí tức của Thiên Vương.

Tam Nguyệt nhìn lướt qua, khiêm tốn từ chối: "Không cần, tộc nhân ta ít, tùy tiện tìm một chỗ ngồi là được!"

Giờ phút này, ở khu vực của Tiên tộc, một lão nhân tóc trắng bỗng nhiên mở mắt, thản nhiên nói: "Tam Nguyệt đạo hữu, đến cũng đến rồi, tới ngồi xuống đây đi!"

Ở hướng Ma tộc, cường giả tóc tím Ma Thiên Tôn cũng mở mắt nhìn, đoạn nói: "Tam Nguyệt đạo huynh, có năm vị trí lận, Minh đạo hữu còn chưa tới, chừa cho hắn một chỗ là được, chỗ còn lại thì ngươi ngồi đi!"

Giờ phút này, từng tôn cường giả đều nhìn về hướng Tam Nguyệt, bầu không khí trong đại điện nháy mắt có về hơi bị kiểm chế.

Có ngồi hay không?

Tam Nguyệt không muốn ngồi!

Đây không phải chỗ tốt.

Lão muốn cự tuyệt, thế nhưng những người này đều đang nhìn chằm chằm lão, Tam Nguyệt gượng cười: "Đừng nhé, lão quỷ Mệnh tộc còn chưa tới đâu, Thiên Mệnh Hầu phù hợp hơn ta nhiều!"

Dứt lời, lão lại nói: "Long Phượng cũng phù hợp hơn ta, không được thì để cho Thái Cổ Cự Nhân tộc cũng không tệ!"

Lão nghĩ tới điều gì đó bèn cười ha hả nói: "Đúng rồi, Lôi Bạo huynh của Thái Cổ Cự Nhân tộc đâu?"

Thái Cổ Cự Nhân tộc!

Lời này vừa nói ra, Ma Thiên Tôn nhìn lão một cái, thản nhiên nói: "Không biết lần này Lôi Bạo có thể rời núi hay không, trước đó khi Bách Chiến giải phong, Lôi Bạo đều không hiện thân, có lẽ còn chưa thức tỉnh, ngược lại thì Tam Nguyệt đạo huynh vẫn là tỉnh lực tràn đầy, xem ra không cần ngủ say cũng có thể bảo trì chiến lực"

Tam Nguyệt thầm mắng một tiếng trong lòng, rất nhanh, lão liền đáp: "Xem ra mấy vị có ý kiến không nhỏ đối với ta. Thôi được rồi, Tứ Nguyệt, lần này tụ họp ngươi đến chủ trì đi, sự tình của Thực Thiết tộc sẽ do ngươi an bài, nhìn mà xử lý! Ta chỉ ngồi nghe một chút là được rồi!"

Tô Vũ nghe vậy bèn nhìn lướt qua mấy vị cường giả, không lên tiếng mà chỉ yên lặng bay về phía một trong năm khu vực trên kia. Tam Nguyệt và Lam Thiên bay sát theo sau, tùy tiện ngồi xuống bên cạnh hắn.

Vẻ mặt của đám Ma Thiên Tôn đều lạnh nhạt, sâu trong đáy mắt lại lộ ra ý cười nhàn nhạt.

Bình Luận (0)
Comment