Bởi vì Cốt Dực Hầu tự bạo nên đám Thiên Tôn tra xét cũng cảnh giác hơn.
Nếu phát hiện ra cường giả thì đều cẩn thận để tránh sự cố xảy ra.
Lúc này, Nguyệt Thiên Tôn cùng Lôi Bạo tiếp tục tra xét, Vạn Pháp Tháp vẫn đang càn quét trên cao.
Một lúc sau, Vạn Pháp Tháp chợt có động tĩnh, Nguyệt Thiên Tôn cẩn thận dò xét từ xa, đoạn hô to: "Lôi Bạo, hình như nơi đây có người trầm miên"
Lôi Bạo nhanh chóng đi tới, gã cũng cách không tra xét, ở đây có một chút lực lượng quy tắc mỏng manh đang dao động.
"Hình như là khí tức của Thần tộc!"
Gã nhìn về phía Nguyệt Thiên Tôn, tộc các ngươi à?
Nguyệt Thiên Tôn cũng nghi hoặc: "Cường giả tộc ta trầm miên thì phần lớn sẽ chủ động tiết lộ nơi mình bế quan, nếu bao nhiêu năm sau không thể xuất quan thì sẽ để hậu nhân đi lấy di vật"
Là cường giả tộc ta sao? Nếu vậy thì có khả năng là người tương đối cổ xưa, có lẽ là tồn tại trước triều tịch thứ ba.
Bởi vì thời kỳ đó Nhân tộc rất cường đại, vạn tộc thế yếu nên thường trốn Đông trốn Tây, sau triều tịch thứ ba, thực lực vạn tộc đã cường đại hơn hẳn nên mới không sợ Nhân tộc nữa.
Y cẩn thận cảm ứng một phen, cảm thấy có chút quen thuộc.
Đây là ai? Hình như đúng là cường giả Thần tộc!
Y ra lệnh cho một vị Hợp Đạo lền vào mặt đất thâm nhập tra xét, một lát sau người đó đi lên báo cáo: "Đại nhân, phía dưới quả thật có người đang trầm miên, không biết khi nào mới có thể thức tỉnh"
Lần này Nguyệt Thiên Tôn không lỗ mãng, y đưa một cỗ ý chí lực mỏng manh đi xuống, thâm nhập xuống đất rất sâu mới cảm ứng được sự tồn tại của đối phương.
Vị cường giả kia ngồi bất động như pho tượng, mí mắt run run rồi bỗng nhiên mở ra, bên tai vang lên thanh âm có chút quen thuộc.
"Ta là Nguyệt Thực Hầu, các hạ là?"
"Nguyệt Thực Hầu?"
Cường giả phía dưới dần dần thanh tỉnh, chậm rãi lên tiếng: "Ta là Lục Dực"
Nguyệt Thực Hầu kinh ngạc: "Lục Dực huynh?"
Tộc trưởng Lục Dực Thần tộc đã biến mất rất nhiều năm.
Vị này đang ở bên dưới ư?
So tư lịch thì Lục Dực còn lớn hơn y, không ngờ là vẫn còn sống.
Đây đúng là niềm vui ngoài ý muốn!
Kỳ thật Nguyệt Thực Hầu biết hết những cường giả Thần tộc đang ẩn giấu, nhưng trong số đó không có thông tin về Lục Dực, y cứ ngõ Lục Dực đã ngã xuống trước triều tịch thứ ba. Vì vậy nên đây đúng là niềm vui bất ngờ.
Y nhanh chóng xé rách đại địa, dưới mặt đất lộ ra một cái động sâu hoắm, phía dưới có một tòa thạch ốc nho nhỏ, trong đó có một bóng người đang ngồi tĩnh tọa.
Nguyệt Thiên Tôn thấy gã đối đáp trôi chảy, bộ dáng không giống như mất khống chế nên mới an tâm đi xuống.
Không mất khống chế là tốt rồi.
Ban đầu cường giả Kim Ô tộc cũng không mất khống chế, bế quan không có nghĩa là nhất định sẽ mất khống chế, Cốt Dực Hầu chỉ là ngoại lệ mà thôi.
tồn tại cường đại trong thạch ốc chậm rãi đứng dậy, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, gã thấy Nguyệt Thực Hầu, cũng thấy Lôi Bạo đang thăm dò quan sát. Trong lòng gã hơi ngạc nhiên, tại sao Thái Cổ Cự Nhân tộc lại đi cùng Thần tộc?
Gã chậm rãi bay lên, hiếu kỳ hỏi: "Sao các ngươi tìm được ta?"
Bấy giờ gã chưa vội liên kết đại đạo, dù sao cũng có Nguyệt Thực Hầu của tộc gã ở đây, gã còn nhìn thấy bên trên có các vị cường giả Thần tộc khác, hiển nhiên nơi này không có gì nguy hiểm.
Nguyệt Thiên Tôn xem xét khí tức và trạng thái của gã một phen, sau đó cười nói:
"Chúng ta đang ở dọn dẹp Đạo Nguyên chi địa, không ngờ lại tìm được Lục Dực huynh, năm đó không phải đại đạo của Lục Dực huynh xảy ra sự cố, cho nên người đã ngã xuống sao?"
"May mắn còn sống mà thôi"
Lục Dực thở dài: "Lúc đó bất đắc dĩ phải bắt giữ đại đạo mới, rồi bế quan dung hợp hòng tìm cơ hội bảo mệnh, kết quả đại đạo này có phần xung đột với ta, không biết đã bao nhiêu năm tháng trôi qua rồi"
Dứt lời, gã lại hỏi: "Các ngươi đang dọn dẹp Đạo Nguyên chi địa à, Nhân tộc bị đánh bại rồi sao?"
"Đại khái vậy"
Nguyệt Thiên Tôn tươi cười, hình như Lục Dực không có vấn đề, đây là chuyện tốt, tuy rằng đại đạo của gã có vẻ đã bị hao tổn nặng nề, nhưng mà không sao, thực lực gã không yếu là được.
Lục Dực bay đến bên cạnh y mà vẫn còn rất tỉnh táo, lúc này Nguyệt Thiên Tôn đã không còn lo lắng nữa.
Phía sau, đám cường giả vốn đang cảnh giác tránh né cũng đều bay tới.
Các vị Thần tộc bay cực nhanh, một người trong đó vui mừng hô lên: "Lục Dực huynh, còn nhớ ta không?"
Lục Dực nhìn về phía bên kia, gã tươi cười đáp: "Sương Thần Hầu, trạng thái ngươi không tôi, tốt hơn ta không ít"
Gã lướt mắt nhìn một lượt.
Hình như Thần tộc ta có không ít cường giả.
Bên cạnh, Lôi Bạo liếc mắt bĩu môi, hắn hơi ghen tị, không ngờ Thần tộc lại phát hiện ra một vị Chuẩn Vương, hắn ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Chúc mừng Nguyệt đạo huynh"
Nguyệt Thiên Tôn khó nén vui sướng: "Cùng vui cùng vui, có lẽ rồi cũng sẽ phát hiện ra tộc nhân Cự Nhân tộc đang bế quan thôi, 10 vạn năm qua, không biết trong đây rốt cuộc có bao nhiêu người bế quan trầm miên"
Lục Dực nhìn thoáng qua Lôi Bạo, gã chỉ cười chứ không nói gì.
Giờ phút này gã còn rất suy yếu.
Hàn huyên cùng các vị cường giả Thần tộc một lát, mọi người nhanh chóng nói sơ qua về thế cục hiện tại cho gã biết.
Lục Dực gật đầu, trên mặt gã lộ ra ý cười, nói như vậy thì hiện tại Thần tộc xem như trở thành một trong những bá chủ của vạn giới.
Khó trách lần này bọn họ dám đến dọn dẹp Đạo Nguyên chi địa.
Nguyệt Thiên Tôn thấy khí tức gã dao động thì đề nghị: "Lục Dực huynh tạm thời nghỉ ngơi một lát, khôi phục chút nguyên khí đi, hiện tại liên kết lực lượng đại đạo dễ khiến thân thể bị hao tổn, ta cảm thấy thân thể ngươi đã có dấu hiệu dầu hết đèn tắt"
Lúc trước những người khác vội vã liên kết đại đạo là để tự bảo vệ mình, nhưng Lục Dực thì không cần. Xung quanh toàn là cường giả Thần tộc, nếu gã tùy tiện liên kết đại đạo chỉ tổ khiến thân thể bị hao tổn nghiêm trọng, trong khi thân thể gã vốn đã tiêu hao rất lớn bởi vì trầm miên quá lâu.
Lục Dực nghe thế bèn cười nói: "Vậy làm phiền Nguyệt Thực huynh"
Có thể khôi phục nguyên khí thì không còn gì tốt hơn, gã bế quan đã nhiều năm, tài nguyên cạn kiệt, bấy giờ không còn bảo vật nào để khôi phục thân thể.
Nguyệt Thiên Tôn tự nhiên cũng minh bạch, y đưa ra một chiếc nhẫn trữ vật, cười bảo:
"Lục Dực huynh cứ việc dùng, không đủ thì nói với ta. Hiện giờ Thần tộc không như lúc trước, tộc ta có đủ bảo vật để tiêu xài, không cần vì tài nguyên mà phải sứt đầu mẻ trán tranh đoạt với Nhân tộc như năm đó"
Lục Dực không khỏi thổn thức: "Xưa đâu bằng nay, ta thấy thực lực Nguyệt Thực huynh cũng tiến bộ rất nhiều"
Gã lại nhìn bốn phía: "Hình như không chỉ có tộc ta và Cự Nhân tộc tại đây?"
"Đúng vậy, lần này còn có cường giả mấy tộc khác liên hợp cùng nhau càn quét"
Nguyệt Thiên Tôn thấp giọng thì thảm: "Ban nãy Ma Thiên còn chịu thiệt không ít, hắn quét ra Cốt Dực Hầu, kết quả Cốt Dực Hầu tẩu hỏa nhập ma rồi tự bạo. Thật đáng tiếc, vì Cốt Dực Hầu mà Ma tộc có hai vị Hợp Đạo đã chết. May mà ta gặp được Lục Dực huynh, nếu bị bọn họ bắt gặp thì không chừng sẽ xảy ra chuyện gì đó"
Lục Dực cũng cười, đúng là may mắn!
Nếu là những người khác thì dù không giết gã, nhưng gã cũng sẽ lập tức liên kết đại đạo để tự vệ, như vậy thân thể bế quan nhiều năm sẽ bị tổn thương nặng nề, nói không chừng tới lúc đó cũng sẽ xuất hiện vấn đề.
"Bế quan tẩu hỏa nhập ma ư?" Lục Dực cảm thán: "Đúng là rất hiếm thấy"
Cốt Dực Hầu thật vô dụng!
Tuy rằng đại đạo có khả năng rung chuyển, nhưng tẩu hỏa nhập ma là chuyện rất hiếm khi xảy ra, chỉ có thể nói rằng có lẽ Cốt Dực Hầu dốt đặc cán mai về phương diện đại đạo, có khi y đã cưỡng ép dung hợp nên mới gặp phải phản phệ.
Lục Dực bắt đầu hấp thu tiêu hóa đám bảo vật để cường hóa thân thể.
Thân thể hủ bại dần dần khôi phục, trở nên đây đặn hơn.
Khí tức cũng chậm rãi từng bước trở nên cường đại.