Bên ngoài, Tô Vũ khó hiểu nhíu mày.
Chuyện gì vậy?
Đám người Nguyệt Thiên Tôn đã phát hiện ra tên kia, nhưng vì sao gã không tự bạo cũng không nổi điên?
Chẳng lẽ là vì đối phương chưa liên kết đại đạo?
Là do gặp được cường giả đồng tộc nên đối phương cảm thấy không nguy hiểm, tạm thời lựa chọn không liên kết đại đạo sao?
Tô Vũ cạn lời.
Có thể làm vậy nữa hả?
Nếu đối phương không liên kết đại đạo thì xem như thủ đoạn của hắn vô dụng.
"Hừ, ta không tin ngươi không bao giờ liên kết"
Tô Vũ thầm mắng, ta mất công đợi chỉ để nhìn bộ dáng ngươi nổ tung, kết quả ngươi lại làm trái đường, đúng là đáng ghét!
Đám người Ma Thiên Tôn cũng cảm ứng được tình huống bên kia, Ma Thiên Tôn có chút ghen tức, khó chịu nói: "Vậy mà lại là Lục Dực, có vẻ Thần tộc sẽ có thêm một viên mãnh tướng"
Bên mình vừa mới chết hai vị Hợp Đạo, bên Nguyệt Thiên Tôn thì phát hiện ra Lục Dực Hầu, sự đối lập này khiến người ta thật khó mà vui về nổi.
Tam Nguyệt liếc mắt nhìn nơi xa, trong lòng cảm thấy cổ quái, khí tức Lục Dực có phần phù phiếm, hình như gã tu luyện ngụy đạo.
Cốt Dực Hầu tu luyện ngụy đạo vừa xảy ra chuyện, vậy mà Lục Dực lại không sao, chẳng lẽ Cốt Dực Hầu thật sự tẩu hỏa nhập ma chứ không phải do Tô Vũ động tay chân? Bằng không thì không có đạo lý Lục Dực không sao cả!
Trong lòng nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt lão lại tươi cười: "Chuyện tốt mà, hiện tại chúng ta càng mạnh thì càng có tự tin đối phó với Hỗn Độn chỉ mạch thôi"
"Có lẽ vậy"
Ma Thiên Tôn cười cười không nói tiếp.
Có thêm một vị Thiên Vương là may mắn, biết đâu sắp tới mình cũng phát hiện ra cường giả Ma tộc thì sao?
Mọi người vừa nói chuyện vừa tiếp tục tìm kiếm.
Lục Dực vẫn đang chăm chú cường hóa thân thể, khí huyết và nguyên khí cạn kiệt đều được nhanh chóng khôi phục, gã tươi cười, cảm thấy cũng không tệ lắm, tuy rằng nhiều năm trôi qua khiến nội tình tiêu hao cực lớn, nhưng ít nhất cảnh giới đã được củng cố.
Chỉ cân gã liên kết đại đạo và thích ứng một thời gian là có thể mau chóng khôi phục đến trạng thái đỉnh phong. Trong khi Kim Hỏa Hầu Kim Ô tộc cường ngạnh liên kết đại đạo, dẫn tới hậu quả thân thể bị tổn thương, làm vậy chỉ sợ sẽ mất không ít thời gian để phục hồi.
Nguyệt Thiên Tôn chờ đợi một hỏi, thấy gã khôi phục không tệ thì hết sức vui vẻ: "Chỉ cần thích ứng một thời gian là Lục Dực huynh sẽ có hy vọng tiến thêm một bước"
"Khó" Lục Dực lắc đầu: "Dù sao cũng không tu luyện bổn đạo, đạo này có chút phù phiếm. Nguyệt Thực huynh cường đại là được rồi, ta sẽ về Thần tộc gặp các lão hữu, đến lúc đó có gì phân phó thì cứ việc nói ra"
"Nguyệt Thực huynh cứ bận việc đi, ta tự thích ứng thêm một lát đã. Nếu gặp được các vị lão hữu thì chúng ta sẽ cùng tâm sự một chút?"
Nguyệt Thiên Tôn tươi cười gật đầu, tiếp tục dẫn người đi càn quét.
Những người khác cũng lần lượt đi làm nhiệm vụ.
Sương Thần Hầu chào hỏi gã lúc trước đang khống chế Vạn Pháp Tháp, y ngoắc ngoắc tay bảo: "Lục Dực huynh tới đây xem không, đây là tân đạo binh Vạn Pháp Tháp, đạo huynh nhìn xem uy năng mạnh mẽ của nó này"
Lục Dực hứng thú bay đến gần.
Giờ phút này, gã bắt đầu thử liên kết đại đạo.
Thân thể đã cường đại hơn nhiều, bây giờ mà liên kết đại đạo thì gã sẽ có chiến lực Thiên Vương.
Đại đạo kết nối từng chút một, khí tức của gã cũng càng lúc càng hưng thịnh. Sương Thần Hầu cảm nhận được thì cảm khái: "Nếu đạo huynh khôi phục hoàn toàn thì thực lực còn mạnh hơn ta một bậc. Khó trách Nguyệt Thiên Tôn nói đạo huynh có hi vọng tiến thêm một bước, có lẽ Thần tộc ta sẽ có thêm một vị Thiên Tôn"
"Nói đùa mà thôi"
Lục Dực mỉm cười, ai cũng thích nghe lời hay, nhưng gã tự biết mình, biết điều đó rất khó.
Lúc bấy giờ, gã có phần không thích ứng.
Lực lượng đại đạo dũng mãnh tràn vào trong cơ thể, thân thể càng ngày càng cường đại hơn, theo đó, trong đầu mơ hồ có một ý niệm xuất hiện - giết Sương Thần Hầu.
Ý nghĩ như vậy khiến Lục Dực kinh hãi!
Đùa gì vậy? Quan hệ giữa đối phương và mình không tệ lắm.
Vì sao mình lại muốn giết y?
Trong lòng gã cả kinh, đáng tiếc ý niệm trong đầu lại càng thêm điên cuồng, nhất thời khống chế hết thảy suy nghĩ của gã!
Giết hắn!
Giết tất cả sinh linh!
Dường như có người đang không ngừng nói với gã rằng, nên giết chết đám người xung quanh, bởi vì bọn họ đều đáng chết!
Gã khôi phục xong thì còn mạnh hơn Cốt Dực Hầu, thế nên không mất khống chế nhanh như tên kia, có điều lực lượng đại đạo hút vào càng nhiều thì tâm niệm giết chóc lại càng nặng.
Lúc này, khoảng cách giữa gã và Sương Thần Hầu đã cực kỳ gần, Sương Thần Hầu cảm nhận được khí tức cường hãn của gã thì không khỏi cảm khái: "Nếu năm đó Lục Dực huynh không bị thương thì hiện giờ tộc ta chắc chắn sẽ có thêm một vị Thiên Tôn"
Bên cạnh, các vị Hợp Đạo Thần tộc tươi cười phụ họa.
Không sai, tộc ta sẽ sớm có thêm một vị cường giả lợi hại.
Ý niệm giết chóc trong đầu Lục Dực đã ngập tràn, gã cố gắng đè xuống, miễn cưỡng đáp: "Quá khen"
Không hiểu sao trong lòng gã tự động hiện ra nụ cười đáng giận của Sương Thần Hầu.
Đúng thế, không phải y đang khen gã, mà là y đang trào phúng gã, chê cười vì gã bị thương.
Năm xưa Nguyệt Thực Hầu vốn còn chẳng mạnh bằng gã, vậy mà bây giờ đối phương đã trở thành Thiên Tôn, trong khi gã còn đang chật vật khôi phục trạng thái Thiên Vương toàn thịnh.
"Giết gia hỏa đáng giận đó, giết sạch bọn họ!"
"Bọn họ đều đang trào phúng ta, đều muốn giết ta. Đúng vậy, bọn họ muốn giết ta!"
"Lục Dực huynh?"
Sương Thần Hầu lộ vẻ nghi hoặc, làm sao vậy? Sắc mặt Lục Dực có chút khó coi, chẳng lẽ bế quan quá lâu nên chưa thể khôi phục hoàn toàn sao?
"Không... Không có gì"
Lục Dực nhìn mặt y, nhìn khuôn mặt đáng giận kia đang lộ về quan tâm giả dối.
Phía trước, Nguyệt Thiên Tôn quay đầu lại cười nói: "Lục Dực, nếu ngươi không khỏe thì nghỉ ngơi đi, ta sẽ phái người hộ tống ngươi đến Vạn Tộc Sơn"
Nguyệt Thực Hầu chết tiệt!
Y nói phái người hộ tống ta đi là có ý gì?
Là để bảo vệ hay là muốn âm thầm giết ta?
Bởi vì ta có khả năng uy hiếp đến vị trí của y sao?
Trong đầu mang dục vọng giết chóc và ý niệm như vậy, gã bước từng bước tới gần Sương Thần Hầu, trong ánh mắt quan tâm của đối phương, sáu cái cánh đột nhiên xuất hiện sau lưng gã.
XoetI Sáu cái cánh hệt như lưỡi dao sắc bén xẹt qua hư không, chợt lóe lên rồi biến mất.
Phụt Một cái đầu lộ về mờ mịt bay lên.
Đầu Sương Thần Hầu văng ra xa, ánh mắt khó hiểu đó như đang muốn nói: Vì sao Lục Dực lại muốn giết ta? Gã điên rồi à?
Phụt một tiếng, tốc độ Lục Dực cực kỳ nhanh, cái đầu bị những chiếc cánh sắc bén của gã xẹt qua cắt thành vô số khối nhỏ, biển ý chí cũng bị cắt nát vụn.
Các vị cường giả Thần tộc xung quanh còn chưa kịp phản ứng thì lại có một cái đầu khác văng ra.
Trong tình huống bọn họ không hề phòng bị, một vị Thiên Vương đứng sát người đột nhiên bùng nổ khiến những người này đều ngây ngốc.
Đám Hầu thượng cổ gần như đều dùng dung binh pháp, binh khí chưa xuất hiện thì thực lực không đạt tới đỉnh phong, hơn nữa bọn họ còn không có lòng phòng bị, giờ phút này lại có thêm hia người nữa bay đầu, biển ý chí cũng bị cắt nát.
Trong nháy mắt, tính cả Sương Thần Hầu thì đã có 4 vị cường giả đỉnh cấp bị chém giết đương trường.