Tô Vũ và Lam Thiên mang theo bộ xương khô cùng về Thực Thiết tộc.
Cùng lúc đó, Đạo Nguyên chi địa.
Nguyệt Thiên Tôn và Ma Thiên Tôn đã trở lại, Lục Dực đã bị bọn họ trấn áp, dù sao Lục Dực đã giết không ít cường giả Thần tộc, bọn họ phải tỏ rõ thái độ về chuyện này, phải trấn áp gã chứ không thể để gã nghênh ngang xuất hiện.
Lần sau Lục Dực có xuất hiện thì cũng nên thay hình đổi dạng để tránh khiến bằng hữu thân nhân của các cường giả bị giết phẫn nộ.
Hai người vừa về đến nơi, Ma Thiên Tôn đã truyền âm dò hỏi: "Có nên nói chuyện này cho mọi người không? Nếu nói ra, đám người Tam Nguyệt có muốn tham dự hay không?"
Nguyệt Thiên Tôn truyền âm đáp: "Cứ nói thôi. Đám người Tam Nguyệt cũng phải biết, nếu bọn họ có hợp tác với nhất mạch của người truyền lửa thì dù không tiết lộ bọn họ cũng đã sớm minh bạch. Nếu không hợp tác thì có thể nhân cơ hội này để thử lòng bọn họ. Chúng ta đều đoán được tâm tư Tam Nguyệt nhưng lại không biết tình huống cụ thể của Lôi Bạo và Thiên Mệnh ra sao. Đặc biệt là Lôi Bạo, Bách Chiến có liên hôn với Lôi Bạo thật à? Vì sao chúng ta đều không biết?"
Ma Thiên Tôn hậm hực truyền âm: "Chỉ sợ không có mấy người biết chuyện này, năm xưa Bách Chiến xảy ra chuyện thì Lôi Bạo không tham dự, khi hắn ta được giải phong thì Lôi Bạo cũng không quan tâm. Không biết là bọn họ che giấu quá sâu hay là đang chờ đợi thời cơ bùng nổ?"
Nguyệt Thiên Tôn không nhiều lời, y nói: "Chúng ta tiếp tục càn quét thôi, âm thầm báo cho Minh Thiên Tôn, Đạo Thiên Tôn và Hồn Thiên Tôn phái phân thân tới, chúng ta phải đàm phán rõ ràng việc này, sớm đưa ra quyết định xem nên hợp tác hay là bao vây tiễu trừ nhất mạch của người truyền lửa. Chuyện liên quan đến hơn trăm cường giả ngụy đạo thì không thể tùy tiện hành xử được."
Ma Thiên Tôn trầm mặc một hỏi mới nói: "Ngươi cảm thấy bọn họ khống chế ngụy đạo như thế nào? Là tùy ý khống chế hay là phải có điều kiện nào đó?"
Cốt Dực Hầu và Lục Dực đều xảy ra vấn đề sau khi bùng nổ, trước đó chưa kết nối lực lượng đại đạo, có thể đối phương đã bắt được sơ hổ trong khoảng thời gian này.
Nguyệt Thiên Tôn không quá để ý, y nói thẳng: "Mặc kệ có phải là có điều kiện hay không, ngươi quên sáu vị Chuẩn Vương đã chết như thế nào rồi ư?"
Có lẽ đối phương không thể khống chế bọn họ hoàn toàn, nhưng nhất định là có thể áp chế, còn là không cần điều kiện gì.
Ngày đó 6 vị Chuẩn Vương bị giết chết rất nhẹ nhàng, bọn họ bị áp chế trong nháy mắt, lúc ấy Ma Thiên Tôn ở ngay phụ cận, chính ông ta cũng cảm ứng được.
"Ngoài ra nếu chi mạch Hỗn Độn cường đại như bọn họ nói thì liên thủ với bọn họ để suy yếu Hỗn Độn nhất tộc cũng là kết quả mà chúng ta hy vọng. Ma Thiên Tôn, ngươi cảm thấy chủng tộc này có chủ nhân quy tắc thật không?"
Nguyệt Thiên Tôn hỏi ra vấn đề mà mọi người đều đang cố lảng tránh.
Có không?
Câu hỏi này thật sự rất khó trả lời!
Đúng là có khả năng!
Nhưng nếu một vị chủ nhân quy tắc thật sự xuất hiện, dù kẻ đó chỉ là hạng nhỏ yếu thì vài ba vị Thiên Tôn cũng khó có thể địch nổi.
Thiên Tôn đã là cực hạn của thời đại này.
Ma Thiên Tôn trầm mặc không đáp.
Tô Vũ không làm việc mà không có mục đích, hắn nói rằng hỗn độn đạo không bị hạn chế, chuyện này tạm thời vạn tộc không thể kiểm chứng, nhưng đúng là có khả năng rất lớn.
Ma Thiên Tôn nghĩ vậy bèn truyền âm đáp: "Bọn họ đến từ hạ giới, theo ta thấy có lẽ tình hình hạ giới hiện tại không tốt lắm"
"Tịch Vô còn sống"
"Ma Kích cũng thế"
Hai người liếc nhìn nhau rồi không nói thêm gì nữa, hạ giới khó khăn, có lẽ lần hợp tác này nên tính toán thêm vài chuyện khác, chẳng hạn như mở ra thông đạo hạ giới chẳng hạn?
Dù nhất mạch của người truyền lửa không đáp ứng thì ít nhất cũng phải khiến bọn họ đáp ứng một vài điều kiện, ví dụ như đưa đám người Tịch Vô lên đây.
Đúng vậy!
Giờ khắc này, hai vị Thiên Tôn đã đoán được hạ giới không an bình. Có Chuẩn Vương của Nhân tộc ở dưới hạ giới, hạ giới an bình nổi mới là lạ.
Nhưng đám người Tịch Vô còn sống cũng là sự thật.
Tịch Vô, Thiên Cổ và cả Ma Kích đều có chiến lực Hợp Đạo đỉnh cấp, bọn họ ở dưới hạ giới vô số năm, nếu lên đây thì có lẽ thực lực sẽ lại tiến thêm một bước.
Cho nên phải nghĩ biện pháp giúp mấy gia hỏa này đánh vỡ thông đạo hạ giới, khiến nhất mạch của người truyền lửa mất đi bảo đảm lớn nhất.
Hợp tác nhưng không phải là bằng hữu, bọn họ vẫn là đối thủ của nhau.
Hai người bắt đầu truyền tin về Hỗn Độn Sơn cho ba vị Thiên Tôn khác, bảo bọn họ đưa phân thân đến đàm phán đại sự.
Đám người Tam Nguyệt đều có chút nghi hoặc, nhưng hai kẻ mới trở về đều không nói gì nhiều nên bọn họ cũng không tiện dò hỏi.
Chốc lát sau, mọi người lại tiếp tục bận rộn tra xét Đạo Nguyên chi địa.
Sau sự cố của Lục Dực, bọn họ tra tìm càng thêm cẩn thận.
Khi hai người Tô Vũ trở về đội ngũ di chuyển của Thực Thiết tộc thì đã là buổi tối ngày thứ tư.
Thực Thiết tộc không cho tộc nhân vào binh khí không gian mà là có hơn vạn Thực Thiết Thú cùng khiêng nhiều ngọn núi lớn tiến đến Nhân Sơn.
Đúng vậy, Thực Thiết tộc quyết đoán dọn nguyên quả núi mọc đây cây trúc mang theo.
Nhân Sơn trụi lủi có gì tốt chứ, bọn họ muốn mang chút thổ sản qua đó, nhưng lại lo rằng Nhân Sơn không thích hợp cho trúc sinh trưởng, vậy nên bọn họ quả quyết chuyển luôn 7 - 8 ngọn núi lớn đến "nhà mới".
Thực Thiết Thú nhỏ đều lăn lộn chơi đùa trên núi, không hề có nỗi thống khổ khi phải đi chuyển địa bàn.
Thực Thiết Thú trưởng thành thì không để ý, bọn họ chỉ coi như đây là một lần đi chơi xa.
Trên ngọn núi lớn nhất, đại điện chế tạo từ cây trúc tọa lạc trên đỉnh núi cao sừng sững.
Giờ phút này, Cự Trúc Hầu và Tứ Nguyệt đều đang ở đây.
Thấy Tô Vũ và Lam Thiên trở lại, hai người đều nhẹ nhàng thở ra, Cự Trúc Hầu vội vàng nói: "Trong Đạo Nguyên chi địa có không ít cường giả đã chết, là do Vũ Hoàng làm ư?"
Tô Vũ cười đáp: "Vừa lúc gặp phải nên thuận tay giết chết mấy tên"
Cự Trúc Hầu không cười ngây ngô nổi nữa, ông nghĩ mà sợ: "Quá nguy hiểm! Bên kia có nhiều vị Thiên Tôn, Vũ Hoàng nên cẩn thận hơn mới phải"
Nếu đã đầu phục Tô Vũ thì bọn họ cũng phải lo nghĩ cho tiền đồ của hắn.
Mọi người không muốn thấy Tô Vũ mạo hiểm.
Tô Vũ trấn an: "Yên tâm đi, ta sẽ chú ý, chỉ là hiện giờ không thể không mạo hiểm, tại thời điểm này mạo hiểm càng nhiều thu hoạch càng lớn"
Tô Vũ thở hắt ra: "Có lẽ sắp tới sẽ tốt hơn một chút"
Tô Vũ chuyển sang chuyện khác: "Trong lúc chúng ta rời đi có ai tới tra xét không?"
Cự Trúc Hầu liền đáp: "Có ta ở đây thì bọn họ không dám đâu, nhưng bọn họ đã phái người qua thúc giục vài lần, thậm chí đích thân Nguyên Thánh Hầu còn tới một chuyến, nói rằng chúng ta quá chậm, phần lớn chủng tộc đã đến mà chúng ta mới đi được có một nửa chặng đường"
Nói là trong 10 ngày, nhưng trong tình huống bình thường thì không cần lâu như vậy.
Thực Thiết tộc lắc lư uốn éo di chuyển quá chậm.
"Không cần để ý tới bọn họ"
Tô Vũ dứt lời liền lấy Văn Minh Chí ra, rất nhanh, một bộ xương khô liền xuất hiện.