Vạn Tộc Chi Kiếp (Bản Dịch Full)

Chương 3034 - Chương 3034: Giả Chết.

Vạn Tộc Chi Kiếp
Chương 3034: Giả Chết.
 

Kỳ Dung rất cảnh giác, vừa ra ngoài đã quét một vòng, bà hơi kinh hãi, đây là địa bàn của Thực Thiết tộc ư?

Dường như bà nhận ra Cự Trúc Hầu, ánh mắt bà thanh triệt nhìn thẳng hướng đối phương, nhưng ông ta lại không nhận ra bà, chỉ lộ vẻ cổ quái hỏi: "Khô Lâu nhất tộc?"

Tô Vũ đáp thay: "Không phải, đó là Nhân tộc, chỉ là bế quan quá lâu nên suýt nữa đã ngã xuống"

Hắn chợt hỏi: "Cự Trúc Hầu biết bà ta không? Kỳ Dung, là nữ"

Lam Thiên sửng sốt nhìn Kỳ Dung, có điều y chỉ cười cười mà không mở miệng.

Cự Trúc Hầu không thèm để ý đến vấn đề là nam hay nữ, ông ngẫm nghĩ một lúc rồi lắc đầu.

Tứ Nguyệt nhìn về phía Kỳ Dung, nghi hoặc nói: "Kỳ Dung. Chưa từng nghe nói đến"

Kỳ Dung trầm mặc nhìn bọn họ.

Tô Vũ khẽ cười: "Một vị cường giả có thể tu luyện ngụy đạo đến Thiên Vương cảnh sao có thể là hạng người vô danh, Kỳ Dung, có vẻ ngươi không có tiếng tăm gì"

"Ta vẫn luôn ở sau màn"

Tô Vũ cười nói: "Được rồi, không nói chuyện này nữa, ta không có hứng thú với thân phân thật sự của ngươi. Không phải ngươi muốn gặp thủ lĩnh tối cao hiện tại của Nhân tộc sao? Hiện tại ta đang ở thượng giới, không thể về Nhân Cảnh, nói ngay tại đây đi, đám Cự Trúc Hầu ở đây có thể bảo đảm"

Kỳ Dung vừa nghe liền hiểu ý hắn, bà cẩn thận hỏi: "Ngươi là Nhân Chủ đương nhiệm sao?"

Tô Vũ khẽ gật đâu, hắn lấy ra Tinh Vũ ấn trấn áp bà, xương cốt Kỳ Dung kêu lên răng rắc, Tô Vũ bình tĩnh nói: "Tinh Vũ ấn của Nhân Hoàng dùng khi thống nhất chư thiên trước đây, ngươi biết nó không?"

Trong ánh mắt Kỳ Dung lộ về kinh hãi, hỏi lâu sau bà mới khẽ gật đâu: "Đã từng nghe nói, khó trách ngươi có thể khống chế đám cường giả ngụy đạo ở Đạo Nguyên chi địa, chẳng lẽ là bởi vì Tỉnh Vũ ấn này?"

Tô Vũ gật đâu: "Có lẽ vậy"

Hắn lại mở Thiên Môn nhìn về phía bà, Kỳ Dung càng thêm kinh ngạc: "Ngươi đã khai Thiên Môn?"

"Không sai"

Tô Vũ bình tĩnh nói: "Vậy đã đủ chưa? Không đủ thì có thể chờ lần sau về Nhân Cảnh ở hạ giới rồi nói tiếp"

Kỳ Dung than nhẹ một tiếng, bà hơi nghiêng mình thi lễ: "Kỳ Dung tin, các hạ có Tỉnh Vũ ấn và Thiên Môn, dù có những Nhân Chủ khác thì các hạ cũng hoàn toàn xứng đáng với truyền thừa của Nhân Hoàng"

Tô Vũ xua tay: "Không, ta không phải người thừa kế Nhân Hoàng"

Tô Vũ không nhiều lời, hắn nhìn thẳng Kỳ Dung: "Lúc trước ngươi bảo có việc cần phải gặp thủ lĩnh tối cao của Nhân tộc thì mới nói, hiện tại nói đi"

Kỳ Dung mở miệng: "Xin cho ta giới thiệu một chút, tên thật của ta là Kỳ Dung. Nhưng ta có sắc phong chính thức"

Mấy người đều nhìn bà, thần thần bí bí cái gì, bọn họ gặp không ít Hầu thượng cổ rồi, rốt cuộc bà ta là ai?

Kỳ Dung hít sâu một hơi: "Ta là Kỳ Phi được Nhân Chủ Nhạc Cương triều tịch thứ ba sắc phong"

Mọi người nhìn nhau, Cự Trúc Hầu trừng mắt, sau một lúc lâu mới nói: "Ngươi là Kỳ vương phi sao?"

Đôi mắt ông trừng lớn, thấy đám người Tô Vũ nhìn mình thì ông vội vàng giải thích:

"Nhân Chủ triều tịch thứ ba là Nhạc Cương, Nhân Chủ đều tính là đồng cấp với Nhân vương. Kỳ vương phi là đạo lữ của Nhạc Cương, nhưng Kỳ vương phi đã ngã xuống từ lâu, ngươi.."

Kỳ Dung khàn khàn nói: "Không phải, chỉ là ta vẫn luôn nấp sau màn làm vài chuyện, về sau ta tu luyện xảy ra vấn đề nên mới bế quan. Bởi vì mọi người đều cảm thấy ta đã chết, nên việc ta lặng lẽ bế quan chỉ có Nhạc Cương mới biết"

"Nhưng mà Nhạc Cương đã ngã xuống" - Bà cảm khái thổn thức.

Hắn đã chết!

Từ lần đầu tiên nhìn thấy Tô Vũ, bà đã hỏi hắn Nhân Chủ Nhạc Cương đâu? Mà Tô Vũ lại đưa ra đáp án là người đã vong quy từ lâu!

Đó là đạo lữ của bà, cũng là Nhân Chủ của Nhân tộc!

Trước khi hắn chết, bọn họ cũng không thể gặp nhau lần cuối, bà biết có lẽ là vì Nhạc Cương chết quá đột ngột hoặc là không kịp tới gặp mình.

Đôi mắt bà lộ ra sự bi ai thống khổ, bà nhẹ giọng nói: "Kỳ Dung bái kiến Nhân Chủ đương đại"

Thấy bà thi lễ, Tô Vũ liền đáp: "Ta thất lễ rồi, hóa ra là vương phi"

Tô Vũ có chút tò mò, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy vương phi đạo lữ của cường giả.

Không đúng, hắn đã gặp hoàng phi của Thần Hoàng.

Cự Trúc Hầu nghĩ tới gì đó, sắc mặt ông bất chợt biến đổi.

Tứ Nguyệt cũng vậy, ông đột nhiên hỏi: "Ngươi giả chết ư?"

Kỳ Dung khẽ gật đầu.

Tứ Nguyệt chấn động: "Không đúng, năm đó không phải là ngươi bị xử tử sao? Sao ngươi có thể giả chết được?"

Tô Vũ ngây ngẩn, xử tử ư?

Cái quỷ gì vậy?

Ánh mắt Cự Trúc Hầu biến ảo, ông vội giải thích: "Hình như năm đó Kỳ vương phi làm phản nên bị Nhân tộc tự tay xử tử, do Nhạc Cương tự mình hạ lệnh, ta còn nhớ việc này gây ra động tĩnh không nhỏ, bà ta cũng là vị vương phi duy nhất bị xử tử trong nhiều năm qua"

"Ta mà làm phản à?"

Giọng Kỳ Dung khàn khàn, có chút tự giễu: "Vì sao ta phải làm phản? Phu quân của ta là Nhân Chủ, là người có địa vị tối cao của Nhân tộc, ta cần làm phản sao? Muốn ghép tội thì sợ gì không có lí do. Nhân Chủ chỉ là con rối mà thôi. Ta không muốn Nhạc Cương làm con rối nên bị kê khác kiêng kị, cuối cùng rơi vào kết cục như thế. May mà phu quân ta tuy cổ hủ, nhưng cũng biết ta muốn tốt cho hắn nên đã âm thầm cứu ta.

Nhưng quả thật đại đạo của ta đã bị chặt đứt, không thì ta đã không cần tu ngụy đạo"

Tô Vũ nhíu mày, đây là một bí mật lớn, nhưng có vẻ không phải chuyện tốt lành gì.

Tô Vũ nhẹ giọng hồi: "Ý Kỳ vương phi là năm xưa ngươi bị Nhân tộc định tội phản bội nên bị xử tử. Nhạc Cương tự mình hạ lệnh chặt đứt đại đạo của ngươi, sau đó âm thầm cứu ngươi, giúp ngươi chuyển tu ngụy đạo?"

"Nhân Chủ nói không sai"

Kỳ Dung than nhẹ một tiếng: "Cảnh đời đổi thay không có gì để nói, ta thấy bên cạnh Nhân Chủ không có đồ cổ, có lẽ thời đại cũ tiêu vong cũng là chuyện tốt, ít nhất ngươi sẽ không phải làm con rối nữa"

Tuy có Cự Trúc Hầu ở đây nhưng ông là ngoại tộc.

Bà thấy bên cạnh Tô Vũ không có cường giả Nhân tộc thượng cổ nào nên mới nhiều lời vài câu.

Tô Vũ ngạc nhiên: "Con rối... Ý ngươi là Nhạc Cương bị khống chế rất nghiêm trọng ở triều tịch thứ ba sao?"

Kỳ Dung tự giễu: "Khống chế gì chứ? Nói thẳng ra thì Nhạc Cương chỉ là một chiến tướng. Có trận chiến nguy hiểm là hắn đều xung phong phía trước. Những người đó nói là muốn bồi dưỡng Nhân Chủ, nhưng trên thực tế chỉ là bồi dưỡng chiến tướng mà thôi. Bởi vì bọn họ đều trung thành với Nhân Hoàng, đều đang chờ đợi Nhân Hoàng trở về, bọn họ sẽ không cho những kẻ khác có bất cứ cơ hội nào thay thế Nhân Hoàng"

Tô Vũ ngẫm nghĩ một chút liền hiểu: "Thật thú vị! Hình như Bách Chiến cũng bị tương tự, có điều chiến lực của hắn ta đủ mạnh. Thực lực Nhạc Cương thì thế nào?"

"Hẳn là không chênh lệch mấy so với Nhân Chủ"

Tức là mới bước vào Chuẩn Vương không lâu, ở thời kỳ kia thực lực như vậy quả thật không thể khống chế Nhân tộc.

Triều tịch thứ ba vẫn còn rất nhiều đồ cổ, có không ít Chuẩn Vương và cả Thiên Tôn.

"Ngươi bị kết án oan sao?"

Tô Vũ hỏi, Kỳ Dung trầm mặc một hỏi mới đáp: "Cũng không hẳn. Bọn họ nói ta phản bội thật ra không hề oan uổng ta"

Tô Vũ nhíu mày.

Vừa rồi còn nói muốn ghép tội thì sợ gì không có lí do, hiện tại lại nói không oan uổng, ngươi đang tự mâu thuẫn đấy à?

Kỳ vương phi bình tĩnh nói: "Khi đó ta không cam lòng bỏ mặc Nhạc Cương trở thành tay đấm của bọn họ, nên đã âm thầm làm vài chuyện. Ta cho người tu luyện ngụy đạo, nghĩ cách giúp Nhạc Cương tiến thêm một bước, thậm chí giúp hắn tìm cơ hội xử tử một nhóm cường giả Nhân tộc, giết một người răn trăm người"

Tô Vũ tiếp lời: "Sau đó ngươi bị phát hiện à?"

"Xem như là vậy"

Kỳ Dung thở dài: "Dù sao ta cũng ở thế yếu, bên người có quá nhiều nhãn tuyến, kể cả thuộc hạ trung thành cũng là do đám gia hỏa đó an bài"

Bà bất đắc dĩ nói: "Kế hoạch bại lộ, đám lão gia hỏa tức giận muốn giết ta. Nhạc Cương cầu tình cho ta nhưng cũng vô dụng, cuối cùng Nhạc Cương đành phải tự mình hạ lệnh xử quyết ta, thậm chí chính hắn tự mình động thủ"

Kỳ Dung cười như khóc: "Ngươi nói xem có đáng buồn không? Thân là Nhân Chủ mà lại không thể bảo vệ nổi đạo lữ của mình"

Bà thở dài: "Cho nên sau này Nhạc Cương có chết trận thì ta cũng không thấy ngoài ý muốn, làm tay đấm thì sao có thể sống lâu được? Lúc nhìn thấy Nhân Chủ ta liền hỏi về Nhạc Cương cũng chỉ là còn ôm một tia hy vọng mà thôi, nhiều năm như vậy mà hắn chưa từng tới gặp ta thì chỉ có thể là đã chết rồi"

Bình Luận (0)
Comment