Cự Trúc Hầu lên tiếng: "Nhạc Cương đã chết mấy vạn năm. Triều tịch thứ ba cũng có một hỏi đại chiến, con trai của Ngũ Nguyệt, cũng chính là tôn tử của ta đã chết trận trong lần triều tịch chi biến đó"
Tô Vũ nhớ tới việc này.
Không chỉ vậy, Tô Vũ còn nhớ tới vài điều, hắn mở miệng hỏi: "Hình như triều tịch thứ ba xảy ra không ít biến cố. Hậu duệ của Ngũ Nguyệt chết trận, người truyền lửa chính thức hiện thân, theo lời Đại Chu vương thì Binh Quật đã chính thức lộ diện ở triều tịch thứ ba, thông đạo người truyền lửa cũng bị vứt bỏ sau khi triều tịch thứ ba kết thúc.
Còn có rất nhiều chuyện khác nữa, nói như vậy thì giai đoạn này đã xảy ra biến cố không nhỏ"
Cự Trúc Hầu gật đầu: "Đúng, Nhạc Cương là một viên mãnh tướng. Sau khi Kỳ vương phi bị xử tử, Nhạc Cương đã ngủ đông vài năm, sau đó hắn mang theo một vài vị Hầu thượng cổ chủ động khai chiến, kết thúc triều tịch thứ ba, lần ấy có mấy chục vị Hợp Đạo chết trận, Hầu thượng cổ cũng chết rất nhiều, vạn tộc tổn thất thảm trọng, Nhạc Cương cũng hy sinh"
Trong ánh mắt Kỳ Dung lộ về chua xót: "Hẳn là hắn đã chuẩn bị từ trước rồi, ta biết sớm muộn øì hắn cũng sẽ đối phó với đám Hầu thượng cổ đó mà, chỉ tiếc là Nhạc Cương vẫn không thể xoay chuyển càn khôn"
Tô Vũ cười lạnh: "Có vẻ Nhân Chủ không dễ làm nhỉ? Đều là vụ làm ăn trả giá bằng mạng sống. Cũng đúng, trong 9 vị Nhân Chủ, trừ Bách Chiến còn sống ra thì những người khác đều đã chết. Mỗi lần triều tịch chỉ biến đều kết thúc bằng cái chết của Nhân Chủ. Thật bi ai!"
Nhân Chủ chết rồi thì mới có thể ngưng chiến, xem như kết thúc một triều tịch.
Mãi đến thời đại của Bách Chiến, bởi vì hắn ta quá mạnh nên ma chú này mới được giải trừ, nhưng Bách Chiến cũng đã bị phong ấn 6000 năm.
Tô Vũ cảm khái: "Nhân Chủ là một ngai vị chí mạng, rất nhiều Hầu thượng cổ còn sống nhưng Nhân Chủ lại chết một đống, thật đáng thương!"
Hắn không nói đến đúng sai, Nhân Chủ vốn do cường giả thượng cổ bồi dưỡng mà ra, chín lần triều tịch trước đều là như vậy.
Không, đời thứ nhất là con trai Võ vương, hắn ta là mãng phu tự đi tìm chết, nếu không thì chưa chắc đã có những Nhân Chủ sau này, bởi dù sao Võ vương cũng có rất nhiều cường giả dưới trướng.
Tô Vũ lẩm bẩm: "May mà ở thời đại của ta đám lão gia hỏa đều chết cả hoặc là ở thượng giới, ta không ăn không uống của bọn họ, không cần để ý đến ý kiến của mấy người này"
Kỳ Dung khẽ thở dài: "Ta biết, nếu không thì Nhân Chủ đã không phong ấn ta, thái độ Nhân Chủ đối đãi với ta khiến ta cảm nhận được lớp cường giả cổ xưa có lẽ không phải có vị thế gì"
Bà dám tiết lộ thân phận trước mặt Tô Vũ cũng là vì đã đoán được điều này, và cũng đoán được thân phận của hắn.
Bà là người thông minh, thái độ của Tô Vũ làm bà cảm thấy vị này cũng sẽ đối đãi tương tự với cường giả thượng cổ khác thôi.
Tô Vũ nói rằng Định Quân Hầu còn sống, Kỳ Dung mắng gã là phế vật mà Tô Vũ cũng không phản bác, nếu tư tưởng hướng về lớp cổ lão hoặc là bị khống chế thì dù không nói gì, ít nhất hắn cũng sẽ thể hiện thái độ khác biệt. Đằng này Tô Vũ lại gật gù, như thể công nhận với lới mắng của bà. Định Quân Hầu đúng là tên phế vật!
Tuy Kỳ Dung mới vừa sống lại, nhưng chỉ cần xem mặt đoán ý là đã có thể đoán ra không ít.
Giờ phút này, Tô Vũ đang ngồi ở ghế chủ vị, mà hai vị Chuẩn Vương là Cự Trúc Hầu và Lam Thiên lại đứng, Tứ Nguyệt cũng đứng, trong toàn bộ đại điện này chỉ có một mình Tô Vũ ngồi, đây không phải thế cục một Nhân Chủ bình phong có thể đạt được.
Tại triều tịch thứ ba, thường thường là một vài cường giả đời trước ngồi còn Nhạc Cương thì đứng thương thảo cùng bọn họ, đây là sự khác biệt rõ rệt nhất!
Tô Vũ nghe Kỳ Dung nói thế thì không khỏi bật cười: "Kỳ vương phi đừng châm ngòi ly gián, phe ta có không ít cường giả thượng cổ, chẳng hạn như Định Quân Hầu, Vân Hỏa Hầu, Ám Ảnh Hầu... Ta rất tôn trọng những vị ấy"
"Khặc khặc khặc"
Lam Thiên đột ngột cất lên tiếng cười quái dị khiến Tô Vũ không khỏi trừng mắt nhìn y, nhất thời khiến Lam Thiên chột dạ không dám cười nữa.
Bất quá... Ngươi tôn trọng bọn họ thật sao?
Thôi được, ta coi như mình không nghe thấy gì.
Cự Trúc Hầu cũng lộ về thầm mắng, tôn trọng cái rắm!
Ngươi nói vậy mà không đồ mặt ư?
Đám cường giả thượng cổ đều không có mặt mũi gì đáng nói trước mặt Tô Vũ, kẻ có chút mặt mũi lại là ngoại tộc, còn bên phe Nhân tộc thì bị Tô Vũ áp chế rất chặt.
Kỳ Dung liếc mắt nhìn mấy người, nhẹ giọng hỏi: "Hình như Nhân Chủ đã hoàn toàn khống chế cục diện?"
Tô Vũ cười nói: "Đa tạ Bách Chiến vương - Nhân Chủ đời thứ chín đã hại cả Nhân tộc, lớp cường đại đi trước chết sạch, chỉ còn lại những kê chẳng ra sao, thuộc hạ ta có thực lực, có tự tin, nên ta không cần sợ hãi, đương nhiên ta là người thiện tâm, người đi trước đều là tiền bối nên ta rất tôn trọng bọn họ"
"Hắc..
Tô Vũ lần nữa trừng mắt, Lam Thiên lập tức câm miệng, Tô Vũ có chút bực bội: "Đi ra ngoài"
Lam Thiên bất đắc dĩ, ta không nhịn được thôi mà.
Ai bảo ngươi cứ trợn mắt nói dối như thế?
Kỳ Dung câm nín, Tô Vũ nói lời này mà vành mắt đám người Cự Trúc Hầu đều đen hơn, hiển nhiên là vì bọn họ đều không dám nhìn thẳng.
Kỳ Dung đã đoán được đại khái, bà nhanh chóng nói: "Nhân Chủ từng hỏi rằng ta đã làm gì, ta chỉ nói mình phụ trách một việc, kỳ thật việc này rất đơn giản"
Bà vội báo cáo: "Đó là bồi dưỡng cấp dưới trung thực thuộc về chính mình, điểm này có quan hệ với ngụy đạo. Năm đó ta muốn dùng ngụy đạo thay thế chân đạo, thậm chí là giết chết cường giả chân đạo để thay thế bọn họ"
Bà hít sâu một hơi: "Cho nên ta có thể hiểu vì sao bọn họ giết ta, bởi vì ta cũng muốn giết bọn họ. Ta muốn bồi dưỡng cường giả ngụy đạo tương tự để về sau cướp lấy lực lượng đại đạo của cường giả chân đạo, như vậy thì có thể tiêu hao lớp đồ cổ"
Tô Vũ hít sâu: "Thật tàn nhẫn!"
Đám Cự Trúc Hầu có lẽ không hiểu, nhưng Tô Vũ thì hoàn toàn minh bạch: "Ngươi nhắm đến lớp cường giả đổ cổ, muốn từng bước thay thế bọn họ mà không hao tổn thực lực, đúng không?"
Kỳ Dung khẽ gật đâu: "Đúng vậy. Ví dụ như Định Bắc Hầu tu thương đạo, ta sẽ bồi dưỡng một vị cường giả ngụy đạo tu luyện thương đạo, sau đó xuống hạ giới giam cầm Định Bắc Hầu, cho vị cường giả ngụy đạo kia cắn nuốt lực lượng đại đạo của hắn, thậm chí hòa hợp nhất thể"
Đã nói rành mạch tới đây, đương nhiên đám Cự Trúc Hầu không thể không hiểu, sắc mặt bọn họ đầy dị dạng.
Nữ nhân này... Tối độc phụ nhân tâm!
Nếu năm đó Kỳ Dung thành công thì kết quả sẽ nghiêng trời lệch đất ra sao, nhất thời không ai dám tưởng tượng, có lẽ thật sự có thể thay thế được đám cường giả kia, tiền đề là việc dung hợp đại đạo diễn ra thành công.
Giọng Kỳ Dung khàn khàn: "Có lẽ chư vị sẽ cảm thấy ta tàn nhẫn, nhưng nếu Nhạc Cương đã thành Nhân Chủ thì sao hắn phải làm con rối? Chuyện nguy hiểm gì cũng bắt hắn làm, không quyền không binh, tất cả đều phải nghe theo những người đó nói.
Ta không cam lòng! Đáng tiếc kế hoạch của ta bại lộ, đám lão gia hỏa kia tức giận, kế hoạch phá sản. Có vẻ sau này không có ai để cập đến nó nữa, bằng không thì đã không như bây giờ"
Tô Vũ vuốt cằm: "Ngươi nghiên cứu nhiều năm hẳn không phải là không nắm chắc mà đã tùy tiện thi hành đúng không? Sao ngươi chắc chắn nhất định có thể dung hợp thành công?"
"Trăm sông đổ về một biển. Ta đã từng thử rỏi. Có lẽ Cự Trúc Hầu cũng biết, năm xưa Nhân tộc có một vị Hợp Đạo đỉnh cấp mất tích"