Giờ phút này Vạn Thiên Thánh đang trốn tránh trên một ngọn núi nhỏ.
Ông không đi một mình mà mang theo cả Phì Cầu, đây cũng nguyên nhân lớn nhất khiến ông tự tin như vậy, thực lực Phì Cầu rất mạnh, hơn nữa nó còn sở hữu không ít đô tốt, điển hình là chiếc giày của Văn vương. Mang theo nó thì đi đâu cũng thấy an tâm hơn.
Lúc này Vạn Thiên Thánh đang rất cảnh giác, bởi vì ông biết chỉ mạch Ngục vương cũng có biện pháp tra xét đại đạo, cho nên ông đã cắt đứt liên hệ đại đạo, trạng thái hiện tại chỉ là Nhật Nguyệt, đây là hành động cực kỳ mạo hiểm.
Ông mang theo Phì Cầu là bởi vì Phì Cầu cũng có thuật nhìn trộm, lần đầu tiên Tô Vũ dùng tinh huyết Phì Cầu thì đã thấy được đại đạo, nhìn thấy hư ảnh đại đạo để còn biết phải cắn đứt đại đạo ở đâu. Đây là thiên phú đặc thù của nó.
Bấy giò Phì Cầu cũng cắt đứt liên hệ đại đạo, nó ngửi ngửi hương vị, đoạn lắc đuôi nói:
"Quanh đây có rất nhiều cường giả, ta ngửi thấy mùi hương của bọn họ, đại đạo của ta muốn cắn đứt đạo của đám người đó"
Đôi mắt nó tỏa kim quang nhìn khắp nơi.
Lực lượng đại đạo có lực hấp dẫn rất lớn với Phì Cầu, cắn đại đạo của kẻ khác là bản năng đại đạo của tiểu bạch cẩu.
Vạn Thiên Thánh tra xét khắp nơi một phen, cuối cùng ông theo dõi một ngọn núi cao trong Hỗn Độn rừng rậm, quanh đó cũng có không ít đỉnh núi, nhưng ông mơ hồ cảm nhận được một ít dục vọng ở bên kia.
Đó là dục vọng của Nhân loại.
Là con người thì sẽ có thất tình lục dục, ông cảm nhận được niềm vui, hưng phấn, buôn bực... đủ loại lực lượng cảm xúc truyền đến từ bên kia.
Cảm xúc là thứ không thể che giấu.
Nó khác với lực lượng đại đạo công kích, cảm xúc đều là vô ý phát ra, không ai lại thu liễm cảm xúc hỉ nộ ái ố của chính mình.
Vạn Thiên Thánh truyền âm nói: "Ta cảm nhận được xúc cảm của Nhân loại, bao gồm cả tâm tư muốn giết chóc của bọn họ, có khả năng ở bên kia có cường giả"
Ông nhìn về phía ngọn núi xa xa, thoạt trông không có điểm gì khác thường so với những ngọn núi xung quanh, cũng không thấy bất kỳ bóng dáng ai lui tới, nhưng Vạn Thiên Thánh biết ở đó có cường giả.
Ông không đoán được ở đó có bao nhiêu người, cũng không dám xem nhiều bởi vì cường giả thường rất cảnh giác, cho nên len lén nhắc nhở tiểu bạch cẩu: "Phì Câu tiền bối, đừng nhìn nhiều kẻo bị bọn họ chú ý"
Phì Cầu nghe vậy liền thu hồi ánh mắt.
Vạn Thiên Thánh lại nói: "Có vẻ nơi đây không phải là căn cứ chính của bọn họ, ngọn núi không lớn, dù bên trong có càn khôn thì cũng không thể chứa được nhiều người, hơn nữa ở đây quá gần bên ngoài, có thể chỗ này chỉ là một điểm dừng chân. Cường giả tập kích Minh tộc lần trước hẳn đã xuất phát từ đây"
Ông đưa ra vài phán đoán.
Nếu ông đoán đúng thì ở điểm dừng chân ấy có đủ cường giả để giết hai vị Thiên Vương trong nháy mắt, thậm chí chỉ e là còn có không ít cường giả khác nữa.
Vạn Thiên Thánh chậm rãi lui lại, bọn họ không thể nhìn nhiều hay tới gần, tránh rút dây động rừng. Tìm được một căn cứ của đối phương đã là thành công lớn nhất.
Đột nhiên Vạn Thiên Thánh nhíu mày, ngay sau đó lực lượng dục vọng tràn ra từ trên người ông đập vào mặt Phì Cầu.
Ánh mắt Phì Cầu lộ về hoảng sợ: "Ngươi làm gì vậy?"
Gia hỏa này muốn làm gì ta thế? Ta chỉ là một con chó thôi mà.
Vạn Thiên Thánh không hé răng, lực lượng dục vọng kia nhanh chóng bùng nổ trong một khu vực nhỏ, trong chớp mắt, trên núi có một vài cổ thú nhỏ yếu bị ảnh hưởng, Vạn Thiên Thánh kinh hoảng, lập tức mang theo Phì Cầu trốn đi.
Bọn họ mới vừa rời đi không lâu, hai bóng người vô thanh vô tức hiện lên.
Một nam một nữ dừng ở vị trí Vạn Thiên Thánh ẩn nấp ban nãy, hai người đều lộ vẻ nghi hoặc, vừa rồi Nguyệt Hạo bỗng nhiên bảo bọn họ ra ngoài tra xét một chút vì hình như có gì đó khác thường.
Nhưng bọn họ không cảm nhận được gì.
Hai người dừng trên đỉnh núi xem xét khắp nơi, rất nhanh liền thấy có hai tiểu cổ thú đang quay cuồng vùng vẫy trên một đỉnh núi...
Nữ cường giả khẽ nhíu mày: "Động dục ư? Bọn chúng.."
Nàng thậm chí có thể ngửi thấy một ít khí tức sau khi dục vọng bùng nổ từ đây. Hóa ra là có cổ thú đang giao phối.
Nữ nhân hiếu kỳ: "Có phải Nguyệt Hạo ngửi thấy khí tức này hay không?"
Nam nhân còn lại cũng lộ về khác thường: "Có lẽ vậy"
"Nguyệt Hạo đang nói chuyện với chúng ta mà lại có tâm tư nghĩ đến chuyện đó sao?"
Hai người liếc nhìn nhau, không khỏi bật cười.
Thôi, mặc kệ Nguyệt Hạo, trong lòng bọn họ biết là được.
Hai người nhanh chóng tra xét thêm những nơi khác một lượt rồi mới quay về, quanh đây không có gì khác thường, chỉ có hai cổ thú đang giao phối mà thôi, đây là khu vực nội vây Hỗn Độn Sơn, sao lại có kẻ tiến vào đây được, Nguyệt Hạo đúng là chuyện bé Xé ra to.
Vạn Thiên Thánh và Phì Cầu đã sớm rút lui, trong lòng ông vẫn thấy chấn động không thôi, bên kia nhất định là có cường giả, hơn nữa có thể là Thiên Tôn.
Ban nãy ông cảm nhận được một chút nguy cơ nên vội vàng lui tránh, hy vọng là không lưu lại manh mối gì, nếu chuyện có người xâm nhập nội vây Hỗn Độn Sơn bại lộ thì sẽ không tốt cho kế hoạch của Tô Vũ.
3 ngày nhanh chóng trôi qua.
Bên ngoài Hỗn Độn Sơn, Đạo Thủy Sơn.
Phân thân của Tô Vũ và Đại Chu vương đang ở trong hang động, hai người thản nhiên xem sách do An Bắc Hầu lưu lại.
Tô Vũ đoán rằng đám Thiên Tôn vạn tộc đã tới đây từ lâu rồi nhưng không hiện thân mà thôi. Chỉ là không rõ bọn họ dùng bản tôn hay phân thân tới đây.
Hai người đang đọc sách, một tiếng cười khẽ chợt truyền vào: "Hai vị thật nhàn nhã, không biết hai vị là một người hay là hai người?"
Tô Vũ cười đáp: "Tại hạ Chu Thiên Đạo, lần trước đã gặp Nguyệt Thiên Tôn"
Trong động lập tức xuất hiện vài đạo thân ảnh.
Tô Vũ mỉm cười nói: "Xin giới thiệu với chư vị, vị này là Chu mạch chủ - người đứng đầu nhất mạch của người truyền lửa chúng ta. Có lẽ chư vị cũng đã từng gặp mặt hoặc là có quen biết rồi"
9 thân ảnh đỏng thời hiện lên, 9 vị Thiên Tôn đều tới, xem ra bọn họ cực kỳ coi trọng việc này.
Đương nhiên bọn họ chỉ cho phân thân tới đây.
Tô Vũ thấy Tam Nguyệt nhưng không nhìn nhiều, hắn đột nhiên nghĩ tới gì đó, bất chợt lên tiếng: "Tam Nguyệt đạo hữu, Thiên Mệnh đạo hữu, Lôi Bạo đạo hữu, đã lâu không gặp"
Ba người ngạc nhiên nhìn về phía hắn, Lôi Bạo vội xua tay: "Hình như bổn tọa chưa từng gặp ngươi"
Tô Vũ nhướng mày: "Thế à, cứ coi như vậy đi"
Hắn không nói gì, Đại Chu vương ngồi im ngẩng đầu nhìn về phía mấy người, y lộ vẻ thổn thức, lát sau y mới mở miệng: "Các vị, chúng ta mới thật sự là đã lâu không gặp.
Chư vị anh kiệt thực lực siêu phàm, tiếc là thời thượng cổ đã hủy diệt, nếu không chỉ sợ 9 vị đạo hữu đây đều đã tấn cấp chủ nhân quy tắc từ lâu"
Nguyệt Thiên Tôn nghe vậy thì lập tức chăm chú nhìn y từ trên xuống dưới một lượt.
Đạo Thiên Tôn lớn tuổi nhất cũng đánh giá Đại Chu vương một phen, hỏi lâu sau mới nghi hoặc chất vấn: "Chúng ta đã từng gặp rồi sao?"
Đại Chu vương mỉm cười gật đầu: "Gặp rồi, để ta ngẫm lại xem, thật sự là đã quá lâu rồi. Đại khái là 12 vạn năm trước, Nhân Hoàng bệ hạ mở tiệc chiêu đãi cường giả chư thiên, hình như hôm đó Đạo Minh Hầu đi theo Tiên Thánh Hầu, Tiên Thánh Hầu uống quá nhiều nên hơi say, cuối cùng lại nổi lên xung đột với người khác trong cung Nhân Hoàng"
Đại Chu vương cười tủm tỉm: "Thực lực Tiên Thánh Hầu đã đạt tới cảnh giới chủ nhân quy tắc nên không tiện trừng phạt, vừa vặn có Đạo Minh Hầu ở đó nên bị bắt làm dê thế tội, ngày ấy ta dẫn người bắt Đạo Minh Hầu, tự mình quất đạo thân của ngươi trăm roi khiến ngươi khóc lóc thảm thiết. Không biết Đạo Minh Hầu còn ấn tượng không?"
Nghe vậy, sắc mặt Đạo Thiên Tôn liền thay đổi.
Y nhìn Đại Chu vương thật Kĩ, tuy rằng kẻ ở đây cũng chỉ là phân thân nhưng y vẫn có chút ấn tượng mơ hồ.
Hồi lâu sau, y mới ngộ ra: "Là ngươi"
Đại Chu vương nói: "Ngươi nhớ ra rồi sao? Tuy chúng ta từng có chút ân oán nho nhỏ, nhưng hy vọng Đạo Minh Hầu đừng để tâm"
Những người khác đều nhìn về phía Đạo Minh Hầu.
Có việc này sao? Chúng ta không biết!